Cơn mưa bất chợt đổ xuống tuy không phải quá lớn, nhưng cũng khá dai dẳng, tất cả mọi người trong công ty đều đang tụ tập trong đại sảnh, chờ mưa tạnh bớt rồi sẽ về nhà. Nghe thấy động tĩnh, đa số đều quay đầu lại, bọn họ nhìn thấy một người mặc áo màu xanh sẫm đội cặp đựng máy tính lên đầu chạy ra khỏi cửa chính.

“Ê, Hùng Lạc!”. Có mấy đồng nghiệp gọi cậu ta lại: “Chờ mưa tạnh một chút rồi hãy về!”

Hùng Lạc vẫn không hề dừng chân: “Không cần đâu, tôi phải về nhà gấp!”. Phía sau truyền đến tiếng cười rộ của mọi người, bọn họ đều cảm thấy anh bạn đồng nghiệp mới tới này rất thần bí, lúc nào cũng cần cù chăm chỉ, quyết đoán kiên định, thế nhưng chỉ cần vừa tan làm một cái, cậu ta liền bật người biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi đâu. Mọi người cũng từng bàn tán ở sau lưng cậu ta, có phải trong nhà có một cô vợ quản thúc cậu ta không, hay là có cha mẹ bị bệnh nặng, thế nhưng một thời gian sau, ai nấy nhìn riết rồi cũng quen.

Băng qua màn mưa, Hùng Lạc cuối cùng cũng đến được bến xe buýt, lúc về nhà việc đầu tiên là phải nhìn thấy Ngữ Bằng, đó là chuyện không có gió mưa nào có thể ngăn cản được. Hùng Lạc về đến nhà, Chu Ngữ Bằng còn đang bận rộn trong nhà bếp, mùi đồ ăn đã thoang thoảng bay ra.

“Ngữ Bằng, tôi về rồi”. Đây là thói quen của Hùng Lạc, mặc kệ Chu Ngữ Bằng có nghe thấy hay không, cậu ta vẫn nói với Chu Ngữ Bằng như vậy. Cởi đôi giày bị thấm ướt nước mưa ra, Hùng Lạc bước vào nhà bếp ôm Chu Ngữ Bằng một cái.

Buông cái nồi đang rửa một nửa xuống, Chu Ngữ Bằng cong môi nở nụ cười, sờ sờ lên sau gáy Hùng Lạc, nói: “Về sớm vậy?”

“Đó là đương nhiên, tại nhớ cậu chứ sao”. Hùng Lạc phối hợp nói, sau đó hôn nhẹ lên khuôn mặt nghiêng nghiêng của Chu Ngữ Bằng. Hùng Lạc đôi lúc cũng hay nghĩ, Chu Ngữ Bằng không nghe được cũng tốt, như vậy mình muốn nói gì đều có thể không cần kiêng nể gì cả.

“Quần áo sao ướt hết rồi?”. Chu Ngữ Bằng sờ lên tay áo của cậu ta xác định lại lần nữa.

“Trời mưa”. Hùng Lạc viết vào lòng bàn tay của Chu Ngữ Bằng.

“Vậy sao không đợi mưa tạnh rồi hãy về?”. Chu Ngữ Bằng oán giận nói: “Còn không mau cởi quần áo ướt ra, sẽ cảm mạn đó.”

“Nói không đúng, cảm mạo, lặp lại lần nữa”. Hùng Lạc dùng ngón tay chạm nhẹ vào môi Chu Ngữ Bằng, cậu lập tức hiểu ra ngay phát âm của mình có vấn đề, rất ngoan ngoãn lặp lại câu vừa nói một lần nữa, nhưng hình như phát âm của mình rất kỳ quái, Hùng Lạc nắm lấy tay Chu Ngữ Bằng đặt lên trên cổ họng của cậu, khiến cậu cảm nhận được độ rung từ dây thanh đới của chính mình.

Hùng Lạc là người vừa lười vừa không kiên nhẫn, nhưng lại tự mình sửa phát âm cho Chu Ngữ Bằng, cậu ta không cảm thấy phiền hà, chỉ cần có một chữ cậu nói không được rõ ràng, Hùng Lạc đều sẽ dừng lại dạy cho Chu Ngữ Bằng hết lần này đến lần khác. Hùng Lạc thay quần áo xong từ phòng ngủ đi ra liền phát hiện những linh kiện mô hình nằm lung tung ở trên mặt đất, vội bỏ khăn mặt xuống, đi đến nhà bếp hỏi Chu Ngữ Bằng đã xảy ra chuyện gì.

Mô hình đều bị rớt trên mặt đất? Làm sao có thể, Chu Ngữ Bằng biết rõ mình từ lúc vào nhà bếp đến giờ không hề tới gần cái bàn đó, cậu khẽ cười, lập tức trưng ra một biểu cảm khác, nói: “Là do tôi không cẩn thận, có thể trong lúc vô tình đụng phải ấy mà.”

Hùng Lạc nhìn thấy ánh mắt của Chu Ngữ Bằng cứ ngơ ngác, có chút không tin, bởi vì vẻ mặt của cậu cứ là lạ, thế nhưng cũng không có lý do gì mà không tin cả, dù sao đụng phải đồ vật mà không biết đối với một người vừa mù vừa điếc như Chu Ngữ Bằng mà nói là chuyện rất bình thường.

“Chị của tôi không có nói chuyện với cậu sao?”. Hùng Lạc vẫn có chút lo lắng.

Chu Ngữ Bằng cười cười nhún vai: “Chị ấy có nói chuyện hay không, làm sao tôi biết được.”

Hùng Lạc không phải là người dễ bị lừa, thế nhưng cậu ta luôn luôn chọn cách toàn tâm toàn ý tin tưởng Chu Ngữ Bằng, cho nên cũng cảm thấy yên tâm, sau đó ngồi xổm xuống bắt đầu dọn dẹp “hiện trường” trên mặt đất.

Cứ sống như vậy mãi cũng không ổn, nghĩ tới đây Hùng Lạc liền dừng động tác, cậu ta không thể cứ giấu người mình yêu ở trong nhà không cho tiếp xúc với bên ngoài như vậy cả đời, mẹ của cậu ta chị của cậu ta đều nhất định phải là chứng nhân mới được.

Sau bữa tối, bọn họ thường cùng nhau đi dạo siêu thị mua thức ăn cho ngày hôm sau. Thỉnh thoảng Hùng Lạc cũng sẽ mua vài món đồ ăn vặt, nhưng những thức ăn này Chu Ngữ Bằng hầu như đều không ăn. Bởi vì không cảm nhận được mùi vị, cho nên Chu Ngữ Bằng thường không có cảm giác thèm ăn, chỉ là miễn cưỡng cùng Hùng Lạc ăn cơm mà thôi. Lúc Hùng Lạc không có ở nhà, cậu thật sự chẳng muốn ăn những món ăn giống như sáp nến đó chút nào.

Hôm nay Hùng Lạc mua về chục lon bia, bởi vì tối nay có trận đấu bóng đá mà cậu ta yêu thích, thời gian này chính là lúc có thể nhận thấy sự ăn ý giữa hai người, Hùng Lạc không cần phải lo lắng ban đêm mình rời giường làm ồn đến Chu Ngữ Bằng, cũng không cần mỗi lần xem bóng vào đêm khuya là phải cố gắng điều chỉnh âm thanh nhỏ lại nữa. Ti vi được đặt ngay đối diện giường ngủ, cậu ta vừa nằm ở trên giường xem bóng, vừa ngắm nhìn Chu Ngữ Bằng đã an tĩnh ngủ say ở bên cạnh, đây mới thực sự là hạnh phúc, đôi khi cậu ta hay nghĩ, có phải mình đã quá hạnh phúc không? Liệu có phải một ngày nào đó tất cả sẽ tan biến trong chớp mắt? Một người quá hạnh phúc sẽ khó tránh khỏi việc suy tính thiệt hơn.

Người mới đến công ty sao có thể không bị bắt nạt, Hùng Lạc nhận được điện thoại của cấp trên điều cậu ta đi đến Thông Châu hai ngày một đêm, việc này cũng không tính là đi công tác, cấp trên cũng chỉ trợ cấp có một trăm đồng mà thôi. Hùng Lạc đương nhiên không muốn đi, cậu ta chưa bao giờ phải rời xa ngôi nhà nhỏ của mình, không được nằm trong lòng Chu Ngữ Bằng, sao có thể ngủ được chứ? Nhưng mà ai bảo mình là ma mới làm chi, chân chạy vặt chỉ có thể đến phiên mình làm. Sắp xếp cho Chu Ngữ Bằng xong, Hùng Lạc liền an vị trên tàu điện ra đi, trước khi đi cậu ta dặn dò Chu Ngữ Bằng nhất định nhất định không được quên ăn, Chu Ngữ Bằng khẽ gật đầu đáp ứng cậu ta.

Người đi cùng với Hùng Lạc cũng là một nhân viên mới, buổi tối nằm ở trên giường của khách sạn, Hùng Lạc nhìn đồng nghiệp mới của mình gọi điện cho bạn gái nói chuyện đến nửa tiếng đồng hồ, cúp điện thoại xong lại bắt đầu trò chuyện trên QQ, nói chung là chẳng có thời gian rảnh rỗi cùng mình nói chuyện phiếm. Hùng Lạc vừa ước ao vừa ganh tỵ lấy điện thoại bật danh bạ lên, nhìn thấy số điện thoại của Chu Ngữ Bằng, trong lòng bỗng nổi lên một trận chua xót. Cậu ta cũng có người thương nhớ cơ mà, nhưng phải làm sao mới có thể liên lạc với cậu đây? Hùng Lạc muốn hỏi xem Chu Ngữ Bằng có ăn uống đúng giờ hay không, muốn hỏi xem mô hình xe của cậu đã lắp rắp đến đâu rồi, có chi tiết nào cần mình giúp hay không…

Sống bên nhau lâu như vậy, đây là lần đầu tiên phải rời xa Chu Ngữ Bằng mà ngủ một mình, Tiểu Hùng ôm một bụng ủy khuất cắn góc chăn, mơ mơ màng màng lăn qua lăn lại đến nửa đêm mới ngủ… 

Thời tiết mấy ngày nay cũng không phải là quá tốt, mặc dù không có mưa, nhưng sắc trời cứ ảm đạm âm u, cũng may làm xong công việc đến buổi chiều là có thể được về nhà rồi, Hùng Lạc ít nhiều cũng cảm thấy nhẹ nhõm đi một chút. Đã một ngày một đêm không được nhìn thấy Chu Ngữ Bằng rồi, cậu không thể dùng máy tính hay ti vi để tiêu khiển, Hùng Lạc biết Chu Ngữ Bằng đang rất buồn chán cô đơn, cho nên bước chân càng thêm gấp rút trở về nhà.

“Ngữ Bằng, tôi về rồi!”. Vừa mới bước vào hàng lang, nhìn thấy không có người, Hùng Lạc liền húng hắng cổ họng bắt đầu gọi, đương nhiên không có ai ra mở cửa cho cậu ta, cậu ta móc chìa khóa ra đang định mở cửa, bỗng phát hiện trên mặt đất ở trước cửa nhà lênh láng nước, từ trong khe cửa cũng có rất nhiều nước đang chậm rãi chảy ra ngoài. Ý thức được vấn đề, Hùng Lạc tăng nhanh tốc độ mở cửa. “Ngữ Bằng! Ngữ Bằng”, trong giọng nói của cậu ta đã lộ ra sự lo lắng, chỉ là một buổi tối thôi, đừng nên xảy ra chuyện gì, trong lòng Hùng Lạc cố ra sức thuyết phục chính mình.

Cửa mở, dòng nước giống như được mở van phóng mạnh ra phía ngoài, trong chớp mắt liền ngập qua đôi giày da của Hùng Lạc, nhưng sự mát lạnh ở hai chân không thể nào sánh được sự lạnh buốt nơi trái tim. Trong phòng đã biến thành một biển nước mênh mông, nhất là ở trong toilet, hầu như có thể ngập tới bắp chân. Nhìn chậu nhựa trôi lềnh bềnh không có phương hướng ở trên mặt nước, Hùng Lạc đang bị dọa đến sững sờ mới hồi phục lại tinh thần, kêu to một tiếng trời ơi, chạy vào phòng ngủ tìm Chu Ngữ Bằng.

Hùng Lạc đi đến trước phòng ngủ liền khựng lại, đứng im ở trong nước không nhúc nhích nữa, bởi vì tình cảnh ở trước mắt hệt như một lưỡi kiếm sắc nhọn, không ngừng chọc khoét vào tận sâu trong trái tim cậu ta.

Mực nước trong phòng ngủ cũng rất cao, chỉ cần cao thêm một ly nước nữa là sẽ ngập qua giường ngủ, Chu Ngữ Bằng một mình ôm đầu gối ngồi trên bệ cửa sổ, cậu chỉ mặc một chiếc quần ngắn, chiếc áo sơ mi cũng đã sớm ướt đẫm dán chặt ở trên người. Những sợi tóc ướt sũng bết lại ở trước mắt, nhưng Chu Ngữ Bằng không hề đưa tay gạt chúng ra, cậu chỉ chăm chú ôm lấy chân của mình, còn đầu thì nhẹ nhàng tựa lên đầu gối.

“Ngữ Bằng…”. Tên của Chu Ngữ Bằng từ trong cổ họng nghẹn ngào của Hùng Lạc thoát ra, thật giống như một con thú nhỏ bị thương đang kêu khóc mẹ của mình. Chu Ngữ Bằng vẫn lặng thinh ngồi đó, cũng không vì sự kêu gào của Hùng Lạc mà thay đổi động tác. Ánh mắt của cậu lúc nào cũng dại ra, kể từ sau khi cậu bị mù, đôi mắt không thể nhìn chuẩn được nữa. Mặc dù Chu Ngữ Bằng là người rất biết cách che giấu tâm tư, thế nhưng Hùng Lạc sống cùng cậu bao lâu nay vẫn có thể đọc được một chút gì đó từ trong ánh mắt của cậu, đại khái cũng có thể biết được, người trong mắt Chu Ngữ Bằng chỉ có mình Hùng Lạc mà thôi.

Trong tình cảnh này mà Chu Ngữ Bằng cũng không hề hoảng sợ hay lo lắng, thứ mà Hùng Lạc nhìn thấy chính là một loại tuyệt vọng có thể hủy diệt tất cả. Không phải nói người sống trên đời sợ nhất là tuyệt vọng sao? Có lẽ Chu Ngữ Bằng của cậu ta đã nếm trải đủ cuộc sống tàn khốc này rồi. Xin cho phép tôi dùng từ có vẻ không thích hợp này để miêu tả, ai nói chỉ có trời long đất lở máu chảy thành sông mới có thể gọi là tàn khốc? Khi một người không thể biết được môi trường xung quanh mình xảy ra chuyện gì, cũng không thể dựa vào điều mình biết được mà điều chỉnh lại hành động của mình, có lẽ là cậu biết ở đâu đó bị rò rỉ nước, nhưng mà cậu cái gì cũng không làm được, chỉ có thể để mặc cho trong phòng biến thành biển nước, nếu như nước cứ dâng lên cao, cậu thậm chí ngay cả bản thân mình cũng không bảo vệ được, lẽ nào cuộc sống như thế không tàn khốc sao?

Hùng Lạc biết không ai có thể thực sự thấu hiểu được cảm giác của Chu Ngữ Bằng, cho dù bạn có bịt mắt lại che tai đi cũng không được, bởi vì bạn biết rất rõ, khi nào bản thân mình muốn nhìn muốn nghe, bất cứ lúc nào cũng có thể tháo khăn bịt mắt xuống, có thể mở hai tay che tai ra, nhưng Chu Ngữ Bằng thì không thể, đây không phải là một giấc mơ, không phải một ngày nào đó sáng sớm tỉnh lại là có thể coi như không có chuyện gì xảy ra.

Lấy tay lau qua loa khuôn mặt ướt đẫm, Hùng Lạc lần trong nước đi tới trước mặt Chu Ngữ Bằng. Cậu ta không dám tùy tiện đụng vào cậu, Hùng Lạc biết Chu Ngữ Bằng sợ loại hành động đột ngột như vậy, mặc dù ngoài miệng cậu chưa bao giờ nói ra.

“Ngữ Bằng”. Hùng Lạc nhẹ nhàng gọi tên của cậu, sau đó ôm cậu thật chặt, hệt như lúc về nhà thường ngày. Nhưng Chu Ngữ Bằng hôm nay không cười, cuộc sống đã đả kích cậu quá nặng nề khiến cậu không thể cười được nữa, cậu không hề đáp lại Hùng Lạc, vẫn ôm chặt đầu gối của mình run rẩy vì lạnh.

Cả căn phòng tràn ngập thứ mùi khó ngửi, khiến cho Hùng Lạc đại khái cũng biết được chỗ bị rò rỉ chắc chắn là đường ống trong nhà vệ sinh, cậu ta biết Chu Ngữ Bằng thích sạch sẽ đến cỡ nào, cũng biết hôm nay cậu phần lớn là nhờ vào khứu giác. Hùng Lạc không biết Chu Ngữ Bằng rốt cuộc đã chạy bao lâu ở trong làn nước bẩn này, nhưng bây giờ không phải là lúc thắc mắc về những vấn đề đó, cậu ta nhanh chóng cởi áo khoác phủ lên người Chu Ngữ Bằng, hi vọng thân thể cậu có thể ấm lên một chút. Chu Ngữ Bằng mặt không thay đổi, cả người tê cóng để Hùng Lạc mặc áo khoác cho mình, mặc kệ Hùng Lạc viết lên tay cậu cái gì, cậu đều không trả lời, có trời mới biết suốt một ngày một đêm qua cậu ngồi ở trên bệ cửa sổ suy nghĩ những gì.

Hùng Lạc đỡ cậu xuống, nhưng vẫn có thể cảm giác được thân thể của cậu đang run rẩy. Dắt tay cậu tránh đi những chướng ngại vật nổi lềnh bềnh trên mặt nước, Hùng Lạc dìu cậu ra đến chỗ khô ráo bên ngoài phòng. Nước đã men theo cầu thang chảy xuống phía dưới, không lâu sau đã thấy bác Lưu ở dưới lầu đi lên.

“Bác Lưu!”. Hùng Lạc gọi.

“Đúng là nhà của cháu bị rò rỉ nước, tối hôm qua bác đã phát hiện ra rồi, bác tới trước nhà cháu gõ cửa, nhưng không có ai hết, cho nên định chờ cháu về rồi mới nói”. Ông Lưu nói.

“Dạ”. Hùng Lạc miễn cưỡng cười nhìn sang Chu Ngữ Bằng ở bên cạnh, đúng vậy, Chu Ngữ Bằng ở nhà một mình thật sự rất nguy hiểm, cậu ta tuyệt đối không thể để chuyện này xảy ra lần thứ hai. Nếu như cậu chỉ là không nhìn thấy, như vậy lúc bác Lưu gõ cửa thì đã có thể cứu được cậu ra ngoài rồi, ai, Hùng Lạc khẽ thở dài, sau đó nói: “Bác Lưu, bạn của cháu quần áo ướt hết rồi, cháu phải nhanh chóng dẫn cậu ấy đi thay đồ, bác có thể giúp cháu gọi thợ sửa tới được không ạ?”

“Được được, cháu đem chìa khóa giao cho bác, bác giúp cháu trông nhà”. Hùng Lạc nói lời cám ơn, dẫn theo Chu Ngữ Bằng rời khỏi nhà.

“Chu Ngữ Bằng à, tôi dựa vào năng lực của mình thật là không nuôi nổi hai người chúng ta”. Hùng Lạc cùng Chu Ngữ Bằng đi tới trước cửa một trung tâm phòng tắm, Hùng Lạc bắt đầu lẩm bẩm, cậu ta đã từng ở nhà của Chu Ngữ Bằng ở Hàng Châu, cũng từng dùng qua bồn tắm lớn rất thoải mái trong phòng của cậu, nhưng mà căn nhà nhỏ mà hai người đang sống ở Bắc Kinh này chỉ có một cái vòi hoa sen lắp chung với toilet. Cậu ta biết Chu Ngữ Bằng thích sạch sẽ, cũng muốn mang đến cho cậu sự tắm rửa thoải mái nhất, thế nhưng… cuộc sống mà Chu Ngữ Bằng đã từng sống đó, Hùng Lạc thực sự cấp không nổi…

Cắn răng một cái, Hùng Lạc dẫn Chu Ngữ Bằng lướt qua trung tâm phòng tắm, dùng một trăm đồng mà ông chủ vừa mới cho gọi một chiếc xe, cậu ta muốn mang Chu Ngữ Bằng quay về nhà mẹ mình, để cậu tắm táp thật sạch sẽ.