Bên trong căn phòng, đột nhiên truyền đến một trận dồn dập tiếng gõ cửa, ngay sau đó, thanh âm uy nghiêm trầm thấp nam nhân vang lên: "Nha đầu, đã ngủ chưa? Anh hai có chuyện cần ra ngoài, đưa chìa khkhoase cho ta!"

Lý Nguyên Y đột nhiên bừng tỉnh, cũng không biết lấy khí lực ở đâu, lấy tay đẩy Đường Diệc Đình ra, tay chân luống cuống đem đồ ngủ chỉnh lại.

"Nha đầu - - "

Lý Xương Húc thấy cô nửa ngày không có đáp lại, lại gõ cửa thêm vài lần, lực đạo so với trước lớn một chút, có thể thấy được, có chuyện gấp gì đó.

"Anh hai, chờ một chút, sẽ ra ngay!"

Lý Nguyên Y ổn định tinh thần đáp lời một cái, con mắt bốc hỏa hung hăng trừng mắt nhìn Đường Diệc Đình một cái, nhỏ giọng cảnh cáo nói: "Còn không mau cút đi!"

"Như thế nào mà ngay cả chìa khỏa xe của hắn ngươi cũng cầm?" Đối với Lý Xương Húc quấy rầy, Đường Diệc Đình có chút không vui.

"Vốn là ngày mai anh ấy nghỉ phép, ta mượn xe của anh hai." Lý Nguyên Y nói xong, thiếu chút nữa ảo não muốn cắn rớt đầu lưỡi của mình, khi nào thì cô cùng Đường Diệc Đình, có thể nói tới việc nhà như thế ? ! Nghĩ tới điều này, cô tức giận trừng mắt liếc hắn một cái, "Làm cái gì hỏi nhiều như vậy, mau cút!"

"Hắn ở ngoài cửa!" Đường Diệc Đình lười biếng bỏ tay vào túi quần, thân thể cao lớn dựa vào tường, thái độ một chút cũng không phối hợp.

"Vừa rồi ngươi không phải là leo cửa sổ tiến vào sao? Lấy thân thủ của ngươi, nhảy xuống cũng sẽ không bị cái gì cả!" Lý Nguyên Y nghiến răng nghiến lợi, nếu như có thể, cô thật muốn một cước đem hắn đạp ra ngoài, đáng tiếc, cô không có sức lực làm việc này!

"Ngươi không lo lắng ta ngã chết?" Hắn vẫn bất động như núi như cũ, con ngươi thâm thúy lóe qua một luồng u quang.

"Yên tâm, người xấu thường sống dai. Ngươi có đi hay không?" Mặc dù biết Lý Xương Húc sẽ không tiến vào phòng cô, nhưng phòng ngừa vạn nhất, cô vẫn không thể mạo hiểm.

Cô không có tim không có phổi, làm cho Đường Diệc Đình nhịn không được nhíu mày, chỉ là thấy khuôn mặt xinh đẹp của cô hiện lên hoang mang lo sợ, đầu quả tim liền mềm nhũn: "Ta đi toilet!"

Hắn còn có chuyện trọng yếu chưa có cùng cô tính sổ đâu, làm sao có thể đi?

Lý Nguyên Y biết mình nói không động được hắn, dứt khoát không để ý tới nữa, tìm được chìa khóa xe, đi tới cửa, lại bị hắn bá đạo ngăn cản lại - -

"Ngươi liền mặc như thế ra ngoài?" Đường Diệc Đình ánh mắt lướt nhanh xuống dưới, Lý Nguyên Y theo ánh mắt của hắn, phát hiện cảnh xuân của mình lộ ra ngoài. Khuôn mặt vốn hồng do tức giận bây giờ hồng triệt để, tay chân luống cuống cầm lấy một cái áo khoác choàng lên, lúc này mới mở cửa đi ra ngoài.

Lý Xương Húc đứng ở ngoài cửa, hai tay vòng ngực dựa tường, hành lang vốn tối lúc này được mở đèn, ánh sáng sáng ngời, ánh sáng chiếu lên gương mặt tuấn tú cường tráng, không hiểu sao có thêm vài phần cảm giác an toàn.

Năm năm trước, từ lúc cô bị bệnh tỉnh lại, mất đi ký ức cô đối với thế giới này tràn đầy mâu thuẫn, là Lý Xương Húc, anh trai ruột của cô, dốc lòng quan tâm cùng chiếu cố, mới để cho cô dần dần mở ra nội tâm, tiếp nhận thân thế của mình...

Lý Xương Húc đối với cô mà nói, chính là người trọng yếu nhất trên thế giới này!

"Anh hai, xảy ra chuyện gì?" Lý Nguyên Y đi tới, đem cái chìa khóa đưa cho anh, trong giọng nói tràn đầy quan tâm. Nửa đêm canh ba mà ra ngoài, nhất định là xảy ra chuyện lớn, nói không lo lắng là giả .

"Có thời gian sẽ nói cho em biết, mau về phòng nghỉ ngơi đi." Trên mặt Lý Xương Húc ngưng trọng, sờ sờ đầu cô, phong trần mệt mỏi đi ra ngoài.

Lý Nguyên Y đứng nguyên tại chỗ, rất nhanh liền nghe đến âm thanh cửa chính dưới lầu đóng lại, ngay sau đó, động cơ xe hơi khởi động, càng lúc càng xa.

Nhớ tới trong phòng còn có một người khó dây dưa, Lý Nguyên Y than nhẹ một tiếng, lúc này mới xoay người đi trở về phòng.