Hạ Vân Tỉnh nói vậy nhưng tay vẫn giữ chặt cô, không để cô cử động, lặp lại tư thế thêm một lần.

Biên Lê nghiêng đầu tránh sự kiên trì theo đuổi của anh, dái tai đỏ như rỉ máu: “Em thật sự không được rồi, chân tê rần… hơi khó chịu nữa.”

Hạ Vân Tỉnh nghe thế cũng không ép cô, chỉ cười.

Từ góc độ của Biên Lê, đầu anh hơi thõng xuống, sau đó cúi người, một cánh tay mạnh mẽ vòng qua kéo chân cô, nhấc lên dễ dàng, cả người cô dựa vào ngực anh nằm gọn trong vòng ôm của anh.

Đối với Hạ Vân Tỉnh mà nói kiểu ôm công chúa này rất đơn giản, một tay khác của anh lịch sự đặt bên hông cô, sau đó nhấc lên, mở khóa cửa phòng tắm, bước bước lớn ra ngoài.

Cô chỉ nói là chân bị tê, anh lại khoa trương như vậy.

Vậy nhưng không đợi được Biên Lê nghĩ chút gì, đến khi cô hoàn toàn tách khỏi tâm tình ban nãy thì cô đã bị Hạ Vân Tỉnh ôm ngồi ở bên giường.

Cô ngồi nghiêng trên đùi anh, hai người kề sát nhau.

Mà đùi cô thì sát kề bộ phận kia của anh, nóng hừng hực, dù cho nhiệt độ của điều hòa trong phòng vẫn không đổi thì cô cũng không tránh khỏi thấy hanh nóng.

Cô thử vặn vặn người, nhỏ giọng kiến nghị: “Không cần thế này, em có thể xuống.”

Nhưng mà Hạ Vân Tỉnh lại như mũ nỉ che tai, hơi thở nóng rực phả sang, phả lên bên mặt cô: “Đừng nhúc nhích lộn xộn.”

Thiếu nữ như trái đào chín mọng, mỗi lần chọc vào đều đầy mọng nước.

Vừa mới hôn xong nên hai má Biên Lê thoáng ửng đỏ, nói rằng rực rỡ xinh đẹp động lòng người cũng chẳng ngoa, thướt thướt tha tha, một đôi mắt như đọng nước như tranh sơn thủy cổ điển, mỗi nét móc từng nét chữ, mỗi đuôi nhọn của đường đầu bút lông, đều được nhuộm lên vẻ sống động như thật.

Mà cô nào có hay, ngay lúc tìm anh đòi hỏi như thế, cũng không có chút biện pháp phòng vệ nào.

Hạ Vân Tỉnh nghĩ, tìm thấy đôi môi đỏ mọng ướt át của cô, rồi lại hôn lên lần nữa.

Cô cứ thế ngồi ngang trong lòng Hạ Vân Tỉnh, đón nhận nụ hôn nữa của anh.

Nụ hôn này không còn dữ dội như lần trước, dịu dàng hơn, cùng tồn tại sự mềm mại. Ban nãy hai người tìm tòi khám phá nên đã khiến cho Hạ Vân Tỉnh mò ra được chút đường đi, anh không còn ngu ngơ theo đuôi sự nhảy múa cùng nhau, mà lại kiên nhẫn khắc họa, cố ý muốn dẫn cô theo, rồi một lần nữa leo lên đến đỉnh cao cần có. 

Vẫn là học bá toàn năng học vội đọc lướt, không gì không thể. Hạ Vân Tỉnh tiếp tục sự học kiêm thêm năng lực làm việc, sau khi đứng ở nơi đỉnh ngọn, cuối cùng vẫn ở phương diện tình cảm, vạch ra một nét bút đầy màu sắc.

Bản thân anh trời sinh đã giỏi  nhưng khi anh bắt đầu dùng tâm lấy lòng hai người thì Biên Lê lại rơi vào cảm giác vừa rồi thêm lần nữa. Cái kiểu ấy sắp đến, hô hấp khó khăn, giây sau đã thấy như nghẹt thở.

Như một trời long đất nở, điên cuồng lần cuối trước ngày tận thế đến.

Thế là cô dùng sức vỗ vai Hạ Vân Tỉnh, tiện vặn rồi véo, mới khiến cho anh dừng lại buông cô ra.

Nhìn bộ dạng quyến rũ như không xương của Biên Lê, Hạ Vân Tỉnh mỉm cười, lồ/ng ngực khẽ rung.

“Em ngốc à, sao không biết hít thở, sau này biết làm sao?” Giọng anh mang theo ý trêu chọc, khe khẽ dịu dàng, không biết sao lại có vài phần phong lưu tùy tiện chưa từng có trước đây.

Biên Lê dùng sức hít thở mấy lần, lặp đi lặp lại, rồi sau đó mở miệng nói: “Ai mà biết chứ, sau này ai hơn vẫn chưa chắc đâu.”

Nói xong, cô bỗng thấy rất mất mặt, chỉ hận không thể một giây sau đem ảnh chân dung kiểu như đà điểu, vùi sâu vào trong cát.

Cô…

Lại có thể! Xuôi theo lời Hạ Vân Tỉnh!! Nói chuyện sau này!!!

Nghe giọng điệu của Biên Lê, tự cô còn cảm thấy rất tự hào.

Đầu ngón tay Hạ Vân Tỉnh quấn quanh đuôi tóc uốn xoăn của cô, quấn lên quấn xuống chơi đùa: “Được, anh mong chờ cái sau này của em.”

Biên Lê nghẹn giọng ngồi trên đùi anh, lại bị anh ôm chặt eo, cả người không có chỗ nào không nổi da gà.

Cô cảm thấy như thể mình đang ôm cả đống khoai tây nóng hổi trong lòng, đi cũng không phải, tiếp tục cũng chẳng xong, lề mà lề mề, đắn đo vô cùng.

Không biết qua bao lâu, giọng nói của Hạ Vân Tỉnh vang lên trên đầu cô: “Chỉ có anh mới có thể đối với em thế này, hiểu không?”

Biên Lê nghe xong cảm thấy buồn cười, anh nghĩ cô dễ bị lừa thế à.

Đối với kiểu chuyện hôn hít này, trừ khi là chính cô cam tâm tình nguyện, còn không thì ai cũng không được.

Cô không muốn trả lời lại, nhưng Hạ Vân Tỉnh vẫn kiên trì, không ngừng rủ rỉ hỏi bên tai cô.

Cái gì mà “Có phải không” “Đã hiểu hay chưa” “Phải nghe lời” “Biết chưa” “Hử?”, đại loại mấy lời như thế.

Biên Lê thấy buồn cười, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu, rồi sau đó chợt cảm thấy mình có chút thiệt thòi, nhấn mạnh: “Vậy thì anh cũng phải giống thế.”

Hạ Vân Tỉnh trả lời rất nhanh, nắm bàn tay nhỏ bé của cô, đặt bên miệng hôn cài cái: “Yên tâm, trước nay chưa từng có.”

Biên Lê thoáng ngừng, trong lúc mơ mơ màng màng mới hiểu được ý tứ của Hạ Vân Tỉnh.

Tuy không rõ ràng lắm, nhưng dù gì cũng là chính miệng anh đảm bảo.

Những yêu thương cất giữ trong tim, tràn đầy niềm vui sướng vô bờ.

Biên Lê làm ổ trong lòng anh, ngắm đường nét chảy trôi của anh, đường xương hàm tuyệt đẹp chẳng gì sánh bằng, cả người vẫn đang mắc kẹt trong một cảm giác gần như mơ hồ.

Còn nhớ lúc lên nhầm xe, cũng ngước mắt ngắm nhìn anh ở góc độ này.

Nhưng khi ấy, cả hai không có cái ôm mạnh mẽ như giữa hai người tình, cũng không có những lời hẹn hứa nóng bỏng.

Lúc ấy Biên Lê đang nghĩ những điều gì chứ, chỉ cảm thấy anh sáng như trăng, tựa như gió mát, nhưng nó lại giống như hai ý nghĩ này của bản thân, người phía trước xa vời vợi tận chân trời, cao cao tại thượng, chỉ có thể ngắm nhìn từ phía xa chứ chẳng thể có ý đồ đen tối gì, người phía sau lạnh lẽo hão huyền, cảm nhận được nhưng không thể chạm tới.

Mỗi một loại đều giống như cảm giác mà Hạ Vân Tỉnh đem tới cho cô.

Nhưng sau này…

Sau này lại chẳng tài nào nói rõ được, hết thảy đều lặng lẽ thay đổi. Có đôi khi thay đổi trong nháy mắt, cũng có thể chỉ là một khoảnh khắc chừng đó.

Tuy rằng bên trong mờ tăm, giữa hai người có điều cò kéo, nhưng giờ khắc chân thật nhất này, Biên Lê vẫn cảm thấy có chút không thực tế.

Cô nghĩ vậy, đưa tay hẩy hẩy tay anh, ngốc nghếch hỏi: “Chúng ta… chúng ta thế này coi như là đang bên nhau ư?”

Hạ Vân Tỉnh nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang lộn xộn của cô, đôi mắt đen sáng như sao rũ xuống, híp lại nhìn sang.

“Chứ không thì sao anh phải hôn em?”

Biên Lê bị anh hỏi lại nên hơi choáng váng. Rõ ràng rằng cô không có hoa hồng lãng mạn, không có lời tỏ tình lãng mạn, chẳng có lời tâm tình thủ thỉ sến súa, được ai đó chuẩn bị sẵn.

Còn để mặc người nọ chẳng kiêng nể gì hôn hẳn hai lần.

Mỗi một thiếu nữ đều từng không dưới một lần ôm mộng lãng mạn, thiếu nữ ôm tâm tư chung quy là thật nên Biên Lê cũng chẳng ngoại lệ.

Tình đầu khi mới chớm nở, cô bắt đầu mơ tưởng về nửa kia trong tương lai của chính mình.

Con gái thích những điều thế, cô cũng thích, không tránh khỏi hình thức lớn lao, cũng không tránh khỏi việc cũng muốn khoe khoang suy nghĩ nho nhỏ kia.

Có điều cô cũng nghĩ thoáng. Hạ Vân Tỉnh từ trước tới nay đối với cô đều rất tốt. Nghĩ vậy, cô thầm đáp: “Ừ…”

Đối qua đáp lại, bầu không khí có chút ngượng ngùng tràn đầy trong không khí.

Cuối cùng thì một đôi yêu đương ra đời, thoáng cái bọn họ từ tiền bối hậu bối thăng cấp, nhảy qua nhiều tầng cấp như vậy, đổi lại là thần tiên, cũng không xử lý ổn thỏa chuyện của đôi tình nhân này.

Cả hai người đang tự phân chia “cương vị”, còn cần phải cân nhắc và thích ứng.

Chưa kể, từ đầu đến giờ, cả hai vừa tiến thêm đã gặm nhau cả tiếng đồng hồ.

Hạ Vân Tỉnh hơi không hài lòng với câu trả lời của cô, nhưng nghĩ lại, rõ ràng chính là anh có lỗi với cô.

Chính anh không khống chế được, không nhịn nổi, bây giờ nghĩ đến, nếu không phải trong lòng cô có anh, thì tám phần cảm thấy anh là một gã biế.n thái rồi.

Như thể nhìn thấu được tâm tư của Biên Lê, anh ôm cô đứng dậy, sau đó để Biên Lê nhẹ nhàng lên trên mặt đất.

Biên Lê đã ngồi lâu như vậy, hơi hơi không thích ứng được, giờ tiếp đất, đại não nghẽn lại, lập thức lảo đà lảo đảo.

Hạ Vân Tỉnh nhanh tay đỡ cô, sau đó bật cười: “Sao thế không tách nổi khỏi anh được à?”

Lòng Biên Lê như nai con đi loạn, cô cảm thấy bản thân chắc phải mất một thời gian lâu với thích ứng nổi rồi cô nhẹ đẩy anh ra, chỉ rằng: “Không nói với anh nữa, muộn rồi, em phải về đây.”

Hạ Vân Tỉnh vẫn cười thâm sâu, nhướng mày nhìn cô.

Trong nhận thức của Biên Lê, anh ít khi cười, ngay kể cả khi vui vẻ, thì cũng chỉ hơi kéo khóe miệng, chẳng cong mấy.

Cười đến là rạng rỡ như hôm nay, quả thật là hiếm thấy.

“Đừng đi sớm quá, dù sao em cũng phải cho anh cơ hội thể hiện chứ.” Hạ Vân Tỉnh nghĩ đi nghĩ lại, quyết định rèn sắt khi còn nóng, hôm nay khẳng định danh phận, như thế sau này, dù cho người khác ngấp nghé thế nào, thì sau cùng cũng chẳng vẻ vang gì.

“Thể hiện cái gì?” Biên Lê nghe xong cũng có hơi tò mò.

Hạ Vân Tỉnh không nói gì, kéo cô vào một cánh cửa thông nhau với phòng ngủ.

Không gian vừa vặn, bốn phía được trang hoàng, bày biện, đều là cây cối. Màu sắc tôi tối, mùi hương không nặng, hoa văn đường nét rõ ràng, nói không ngoa chứ rất đẹp, rất có không khí văn nghệ.

Những nhạc cụ trong phòng cần có thì đều có cả, trên sàn lác đác xếp vài giá đỡ trống. 

Lại sau đó, là cái bàn làm việc quen thuộc đã từng xuất hiện trong video của hai người.

Hạ Vân Tỉnh lật mở tài liệu trên bàn, sau đấy bật máy tính lên, bàn tay thon dài như ngọc đặt lên trên con chuột, cúi đầu chăm chú tìm kiếm cái gì đó trong tài liệu.

Lúc Biên Lê đẩy cửa bước vào, cô ngó quanh ngó quất. Lúc này Hạ Vân Tỉnh đang bận, cô bèn bước từng bước nhỏ, dò dẫm từng chỗ một.

Cô từng nghe người trong công ly khen ngợi phòng làm việc riêng của Hạ Vân Tỉnh, nhưng đây còn không phải là chính thức, cái trong công ty mới chân chính là của anh.

Chỉ mới là nơi làm việc lúc rảnh rỗi trong phòng ngủ của anh, đã khiến cô cảm nhận được sự hấp dẫn của sáng tác, chứ đừng nói tới người thanh niên vô cùng nghiêm túc ngồi sau máy tính lúc này.

Một người ưu tú chói lọi vô cùng, bây giờ là của cô đó nha.

Biên Lê vỗ vỗ mặt, cảm thấy mình có vài phần điên rồ.

Lúc cô đang lơ đễnh, Hạ Vân Tỉnh ngước mắt lên, bắt được chính xác ánh mắt quan sát của cô.

Biên Lê tưởng anh định nói điều gì, nhưng Hạ Vân Tỉnh chỉ vẫy vẫy tay với cô, ý bảo cô đi đến.

Biên Lê bước tới, ánh mắt của cô thay đổi theo cử chỉ của anh, rồi sau đó cô nhìn thấy Hạ Vân Tỉnh ấn mở một tập tin video.

Sau ấy, anh lấy ra một cặp tai nghe, nhẹ nhàng mang tai nghe lên cho cô, ấn cô ngồi xuống trước màn hình máy tính.

Biên Lê tập trung tinh thần lắng nghe, mắt cũng không chớp nhìn chằm chằm vào màn hình.

Đây hẳn là nửa ca khúc thành phẩm của Hạ Vân Tỉnh tự viết, chỉ có âm nền và phần nhạc dương cầm đệm đơn giản.

Nhưng chỉ mới là demo, âm điệu dễ nghe, thoải mái vui tươi, xen lẫn sự ngọt ngào thanh mát.

Tuy vẫn chưa biên soạn xong, nhưng thành ý vẫn đủ đầy. Anh điền ca từ nửa đoạn trên, âm nền trong đoạn video chầm chậm chảy, hết khung hình này đến khung hình khác xuất hiện trên màn hình.

Kiểu chữ thanh thoát xinh đẹp hàm xúc, lạnh nhưng khỏe khoắn, kiểu chữ viết tay màu trắng nhảy nhót trên nền hình màu đen, phát được một nửa, thì sau đó phần lạc khoản đề một chữ “Tỉnh”.

Theo đó, ngày viết là vài tháng trước.

Thế này xem ra, Hạ Vân Tỉnh đã chuẩn bị từ rất sớm.

Đợi đến khi toàn bộ ca khúc phát xong, Biên Lê tháo tai nghe ra, ngẩng đầu nhìn anh: “Nghe rất hay, nhưng sao đều là nửa bài vậy?”

Biên Lê không chỉ nhắc đến biên soạn bài hát mà còn là nội dung ca từ.

Hạ Vân Tỉnh hơi ngưng lại, nhưng bởi vậy, lại càng khiến cho người muốn ngừng mà chẳng được.

Anh ngồi trên bàn làm việc lớn, một tay chống trên bàn, nghe thấy thế đôi mắt đen sáng tập trung nhìn, khóa chặt lấy cô, từ từ trả lời: “Bởi vì anh muốn, một nửa khác của ca khúc này, sẽ do em viết.”

Biên Lê tay cầm tai nghe, nửa vui mừng nửa ảo não: “Thế nhưng em chưa từng được học, em không biết…”

Khóe miệng Hạ Vân Tỉnh hơi giương lên: “Không sao, anh có thể đích thân dạy cho em.”

“Tất nhiên, đây không phải là chuyện quan trọng.” Hạ Vân Tỉnh duỗi thẳng đôi chân dài, sau đó trực tiếp đi tới phía sau Biên Lê, từ phía sau giam cô lại, nắm lấy tay cô, cầm bút lên.

“Ca từ bài vừa rồi, có ấn tượng gì không?”

Cô gái nhỏ trong ngực nghe vậy khẽ lắc đầu.

Hạ Vân Tỉnh cứ thế nắm lấy mu bàn tay cô, cầm lấy cô, từng nét từng nét, bắt đầu viết cực kỳ kiên nhẫn.

Anh đưa cô hạ bút, đều là mỗi câu ca từ bắt đầu bằng một chữ.

Đây là một đầu, ẩn đi đầu ca khúc.

Sau khi Hạ Vân Tỉnh viết xong, đầu ngón tay chỉ vào hai điểm trên tờ giấy: “Bây giờ nhìn ra chưa, em đọc cho anh nghe.”

Biên Lê sớm đã bị hành động của anh làm cho lơ đãng bay bổng, nghe anh nói vậy, cũng chỉ nghe lời đọc theo.

“Em, trọn, ý, với anh.” Biên Lê đọc từng chữ từng chữ, trách không nổi.

Giọng người con gái mềm mại, lại là nói những lời yêu thương đẹp đẽ, Hạ Vân Tỉnh nghe xong chỉ cảm thấy tâm trạng hửng sáng như trăng non ban sơ, như ánh sáng trong thanh đã qua gột rửa.

Anh chầm chậm bật cười, rồi mở miệng nói, giọng nói cực kỳ lười biếng, ngữ khí buông thả: “Ừ, anh cũng thế.”