Trong phòng quyền anh ngầm khí thế hừng hực, Tạ Tùy một lần nữa trở về khiến người hưng phấn.Vốn dĩ quản lý rất ảo não, lần thử nghiệm mạo hiểm vượt hạng cân trước đó đã khiến Tạ Tùy rửa tay không đánh nữa.Không ngờ chỉ mấy tháng sau, anh quay lại rồi, hơn nữa lần này trở về còn táo bạo hơn so với phong độ cường thịnh trước, thắng liền mấy chục trận, kiếm cho quản lý một túi tiền đầy.Tạ Tùy kiếm được không ít tiền đánh thuê, toàn bộ đều gửi vào chiếc thẻ Tịch Bạch đang bảo quản.

Anh biết, số tiền này đối với Tịch Bạch có lẽ không đáng nhắc tới, nếu như cô trở thành người như Tịch Tĩnh, có được giang sơn làm sao có thể chỉ dừng ở vài chục triệu.Nhưng trải qua chuyện đêm đó, Tạ Tùy bắt đầu thấy sợ.Vô số lần anh choàng tỉnh trong đêm, trên lưng thấm đầy mồ hôi lạnh, anh nằm mơ thấy Tịch Bạch bị người ta đâm kim tiêm, bị lây AIDS, thậm chí anh còn mơ thấy cô chết…Anh không thể ngồi chờ chết, những đồng tiền dùng mạng đổi lấy này đều là dự trù của anh.

Anh sẽ đứng sau lưng cô, nếu như tình hình không lạc quan, anh sẽ dùng số tiền này đưa cô đi.Cô gái từng nói, cô đồng ý đi cùng anh.Tạ Tùy bỏ bao công sức vì trù tính một cơ hội cho tương lai của bọn họ.

Trước tấm kính phòng VIP nhìn xuyên xuống dưới, Lệ Sâm mặc áo sơ mi trắng chỉnh tề, đôi mắt màu hạt phỉ nhìn về phía góc ngồi nghỉ ngơi trên sàn đấu.Thiếu niên mặc áo thun đen đang ngồi nghỉ trên ghế, anh mới đánh xong một hiệp, cánh tay đầy cơ còn có chút sung máu.Anh tìm kiếm trong túi xách của mình cái gì đó.Lệ Sâm tưởng rằng anh mò tìm điện thoại, lại không ngờ cái thiếu niên móc ra chẳng qua là một cuốn từ điển tiếng Anh vuông vức, trong thời gian chờ đợi chút ít, anh lại có thể nghiêm túc bắt đầu học thuộc từ vựng.Quản lý thấy sếp lớn lặng lẽ nhìn Tạ Tùy, không khỏi giải thích: “Thằng nhóc này năm nay lớp 12 rồi, nói muốn thi đại học tốt, không phải sao, khó lắm mới đến một lần, tôi liền sắp xếp cho nó mấy trận, tránh cho nó khỏi chạy tới chạy lui, mất thời gian.”Lệ Sâm thấy lúc thiếu niên học bài sẽ vô thức móc bạch ngọc Quan Âm ở cổ ra, vô tình hay cố ý vuốt ve…Rất ngứa mắt, quả thực Lệ Sâm có cảm giác kích động muốn bẻ gãy cổ anh.

“Trận tiếp theo hắn đánh với ai?” Mặt Lệ Sâm không chút thay đổi hỏi.

“Chu Khải, cũng là tuyển thủ hàng chọn của chúng tôi, rất được hoan nghênh, là đối thủ của Tạ Tùy, rất đáng xem.” Quản lý hưng phấn nói: “Lệ tổng, hay là cược vui một chút?”Lệ Sâm lạnh lùng cười: “Được, tôi cược 20 vạn, Chu Khải thắng.” “Hay là cược cho Tạ Tùy đi, khả năng thắng lớn hơn.” Quản lý có ý tốt nhắc: “Tên nhóc Tạ Tùy kia đúng là thứ trời cho, lực đánh mạnh lắm.”Lệ Sâm liếc mắt nhìn, quản lý lập tức im lặng, xoay người đi ra khỏi phòng VIP, thấp giọng nói: “Được rồi, anh vui vẻ là được.”

“Đợi chút.” Lệ Sâm bỗng nhiên gọi ông lại: “Bên trên còn hàng không, cho Chu Khải một bao.”Quản lý kinh ngạc quay đầu: “Lệ tổng, lần trước cảnh sát tới kê biên tài sản đã nhốt mấy người rồi, mấy tên thua tiền, chuyện gì cũng có thể làm ra, nếu để bọn họ nhìn ra được tuyển thủ chơi thuốc, không chừng sẽ quậy ra chuyện gì không biết.

Chúng tôi đều đã thống nhất không cần dùng thứ đó thì sẽ cố gắng không dùng.”“Kêu ông đi thì đi đi.” Mặt Lệ Sâm không chút thay đổi nói: “Nói với Chu Khải, nếu thắng, 20 vạn này của anh ta.”Quản lý giật thót trong lòng: “Lệ tổng, như vậy thật không công bằng với Tạ Tùy.”Lệ Sâm cười lạnh: “Công bằng không phải dành cho loại người như hắn, nói với Chu Khải, đánh vào chỗ hiểm cho tôi.”————–Trước trận đấu khoảng 20 phút, Chu Khải gọi Tạ Tùy vào phòng thay đồ không có người, lén la lén lút nói với anh: “Tùy ca, chút nữa thi đấu, anh nhường tôi một chút được không.”Tạ Tùy cởi áo thun, mặc áo thi đấu có chữ màu đen sau lưng, lạnh nhạt cự tuyệt: “Không được.”Chu Khải vội vàng ngăn cản anh: “Là thế này, có sếp lớn cược 20 vạn tôi thắng! Nói nếu tôi thắng thì 20 vạn này là của tôi, còn nhiều hơn tôi đánh 20 trận! Tạ Tùy, giúp chút đi, hay là tôi chia cho anh 5 vạn, được không?” “Cho anh 20 vạn?” Tạ Tùy nhíu mày, “Đại gia này coi trọng anh thế à?” “Haha, Tùy ca, giúp đỡ chút đi, trận này tôi không thể không thắng.” “Ông đây không đánh gian dối.”Chu Khải nôn nóng rồi, vội vã đuổi theo, ngăn ngay cửa, “Tạ Tùy, tôi với anh chia đôi, được không?”Tạ Tùy hờ hững nói: “Loại chuyện đập bỏ danh dự thế này, cho dù anh có cho 100 vạn, tôi cũng chỉ có hai chữ, không được.”Những vị khách ở đây đều là dân đam mê quyền anh kiêm dân cờ bạc điên cuồng, bởi vì liên quan đến lợi ích bản thân, một khi phát hiện là dàn xếp thi đấu, đó chính là chuyện thân bại danh liệt, cả đời này cũng đừng nghĩ kiếm được chén cơm ăn.Tạ Tùy đương nhiên không thể nào đồng ý yêu cầu của Chu Khải, mà Chu Khải làm sao lại không biết, chơi thuốc so với đánh bán độ là như nhau, nếu bị phát hiện, hậu quả rất nghiêm trọng, nhưng sự cám dỗ của 20 vạn tựa như quả táo độc treo trước mắt anh.

20 vạn đủ cho anh liều mạng đánh bao nhiêu trận chứ!Nếu anh đã không ăn mềm, vậy thì chỉ có cứng chọi cứng thôi…Trước khi ra sân, Tùng Dụ Châu đi một vòng quanh đài, sau đó ngồi bên cạnh Tạ Tùy, khẽ nói với anh: “Trạng thái này của Chu Khải xem ra là thế đánh hung hăng a.”Tạ Tùy ngẩng đầu liếc mắt nhìn anh, phát hiện sắc mặt anh đỏ không tự nhiên, mắt cũng hơi sung tơ máu, hoàn toàn khác so với bộ dạng trấn định lúc nãy trong phòng thay đồ.Anh nghĩ Chu Khải hưng phấn quá mức vì 20 vạn này, cũng không nghĩ nhiều.Cho đến khi ra sân, Tạ Tùy mới dần ý thức được chuyện không ổn, lực đánh của Chu Khải so với trình độ trước đây giống như là của hai người! Anh ta tiêu hao thể lực rất nhanh, nhưng cùng lúc, những cú đấm ngoan độc tựa như mưa rơi dày đặc trên người Tạ Tùy.Hiệp một Tạ Tùy bị đánh nằm rạp trên sàn không đứng dậy nổi.

Hiện trường sắp nổ tung rồi.Có lẽ người khác đứng từ xa sẽ không cảm nhận được, nhưng trong lúc đọ sức, Tạ Tùy có thể nhận ra được Chu Khải có gì đó không đúng.

Anh ta giống như con thú hoang, ra đòn nào cũng trí mạng, hơn nữa lại là loại không khống chế được kia.

Nếu như Tạ Tùy không tránh được cú đấm cuối cùng kia thì gan của anh sẽ bị đánh vỡ.Anh ta không khống chế được lực ra đòn của mình, chỉ có một nguyên nhân… cắn thuốc rồi!Chu Khải đi đến bên cạnh Tạ Tùy, tóm anh lại ném mạnh xuống đất.

Tạ Tùy thuận thế ôm lấy chân anh, khống chế ngược lại.

Ánh mắt Chu Khải đã sung đỏ như máu, nhìn qua giống như bật chế độ người Saiya siêu cấp, lật ngược Tạ Tùy lại, cầm đầu anh đập mạnh xuống sàn.Tạ Tùy đầu váng mắt hoa, cả người như muốn bay lên.Có điều Tạ Tùy cũng không phải dạng yếu ớt, kinh nghiệm chiến đấu phong phú giúp anh né tránh được mấy cú đấm trí mạng của Chu Khải, mà nắm đấm của anh đối với Chu Khải mà nói cũng không có tính sát thương nào.Đánh với một tên điên không biết đau, Tạ Tùy rơi vào thế hạ phong.Tùng Dụ Châu hô to như điên: “Mẹ nó có phải mày cắn thuốc hay không?” Lời vừa thốt ra, phần lớn khách cược Tạ Tùy thắng đều điên máu, có mấy người kích động xông lên đài nắm cổ áo Chu Khải nói: “Mẹ bà! Nó cắn thuốc thật rồi!”

“Lừa đảo!”“Má! Trả tiền đây!”…..Đầu óc Tạ Tùy choáng váng vịn vào dây sàn đài, hoa mắt, khẽ động cũng không được.Tùng Dụ Châu bị đám người kích động ngăn ở dưới cách mười mấy mét, căn bản không cách nào tới gần được, chỉ la lớn: “Tránh ra, để tôi qua, Tạ Tùy, anh sao rồi!”Tạ Tùy không bị thương quá nghiêm trọng, chỉ là trận đấu vừa rồi làm tiêu hao hết thể lực của anh.

Anh suy yếu ngã xuống đất, tiếng ồn ào xung quanh dần dần loãng đi, màng nhĩ như bị người khoét đi, không cách nào phát ra được một tiếng cộng hưởng nào.Thế giới trở nên cực kỳ yên tĩnh.Lúc này, anh mơ hồ cảm nhận được có người đứng trước mặt anh, đứng rất lâu, nhưng anh lại không có chút sức lực nào ngẩng đầu lên nhìn anh ta.Một bàn tay lạnh buốt đặt lên cổ anh, nhẹ nhàng di chuyển, ẩn nhẫn lại khắc chế, dường như một giây sau liền muốn cắt đứt cổ anh.Tạ Tùy nhận ra nguy hiểm, anh cố chống người dậy.Nhưng mặt đất cứ như miếng nam châm hút mạnh lấy anh, anh chỉ có thể cố gắng mở mắt ra.Trong mơ hồ, anh nhìn thấy một đôi giày da được lau sáng loáng.Người kia giật sợi dây đỏ từ cổ anh xuống, lắc qua lắc lại bạch ngọc Quan Âm trước mắt anh.Vẻ mặt Quan Âm từ bi nhìn anh đang ngã trên đất.Tạ Tùy dùng hết sức mình giơ tay ra muốn bắt lấy nhưng lại chụp hụt vào không trung.

Anh nắm chặt nắm đấm, ra sức gào thét: “Trả lại cho tôi!” Người đàn ông đứng lên, khinh miệt nhìn Tạ Tùy đang nằm rạp trên đất.

Anh ta dẫm lên tay anh, ra sức di qua di lại.————Lúc Tạ Tùy tỉnh lại lần nữa đã là sáng hôm sau, giường bệnh ở bệnh viện không đủ, anh bị sắp xếp nằm giường ở hành lang, tay trái đang truyền nước.Tạ Tùy mở mắt ra, theo bản năng sờ lên ngực, lồng ngực trống không.

Anh ngồi bật dậy, giật ống truyền nước trên tay ra, lảo đảo muốn rời đi.

Tương Trọng Ninh đang ngồi trên cái ghế nhỏ chơi game, thấy Tạ Tùy vừa tỉnh lại đã tính chạy trốn, anh liền vội vàng kéo anh lại: “Tùy ca, haiz, anh chạy gì vậy! Đây là bệnh viện.”

“Ngọc của tôi…” Tạ Tùy sờ lên cổ nói: “Có người cướp ngọc của tôi.” Tương Trọng Ninh kéo Tạ Tùy không được, đúng lúc Tùng Dụ Châu đang mang thuốc lên lầu, thấy thế vội vàng chạy tới, cùng Tương Trọng Ninh đè Tạ Tùy lên giường.“Lần này may mắn tránh được mấy chỗ quan trọng, không sao, chỉ bị kiệt sức, nhưng anh đừng có đi lung tung, em đi gọi bác sĩ truyền dịch lại cho anh!”Thực ra không tính là may mắn, Tạ Tùy né rất có kỹ thuật, nắm đấm của Chu Khải phần lớn đều rơi vào cơ bắp của anh, sẽ không tổn thương đến nội tạng.Tạ Tùy nắm lấy cổ áo Tùng Dụ Châu: “Có người thừa dịp lấy mất ngọc của tôi.”“Ngọc gì chứ?”Tương Trọng Ninh giải thích: “Chính là ngọc Quan Âm bồ tát hay đeo trên cổ như bảo bối không rời một khắc ấy.”“Móa, nhìn chất lượng miếng ngọc đó quả thật đáng tiền!”Tương Trọng Ninh nói: “Có đáng tiền hay không thì không nói, đó là ‘tín vật đính ước’ Tiểu Bạch đưa cho ảnh, Tùy ca chính là có mất mạng cũng không dám làm mất miếng ngọc đó!”Tạ Tùy ôm ngực ho dữ dội, làm nội tạng quặn đau từng cơn, lưng cũng đau đến khom lại.Tùng Dụ Châu vội vã vỗ lưng cho anh dễ thở, nói: “Đừng sốt ruột, chiều tụi em ghé phòng quyền anh, coi lại camera là biết rõ ai cầm thôi.”Tương Trọng Ninh cũng khuyên: “May mà hôm nay là thứ bảy, Tùy ca, anh tranh thủ cuối tuần dưỡng thương cho tốt đi, tranh thủ xuất viện trước thứ hai, nếu không việc này không giấu Tiểu Bạch được đâu.

Sáng nay em ấy gọi điện thoại cho em, em còn không dám bắt máy.”Tạ Tùy từ từ tỉnh táo lại, cầm lấy điện thoại bên gối.Cũng may, chỉ có một cuộc gọi nhỡ, phía dưới là tin nhắn của cô.

‘Heo lười, mau dậy đi!’Tạ Tùy thở phào, một tay bấm tin nhắn trả lời cô.Trong lúc lơ đãng thì tay bị đâm đau, y tá đang gắn kim truyền dịch lại cho anh.‘Tiểu Bạch, anh dậy rồi.’‘Chiều gặp ở thư viện thành phố không?’Thông thường, Tạ Tùy sẽ không từ chối lời mời chủ động của Tịch Bạch, nhưng lần này không từ chối không được.

‘Chiều anh có chút việc.’ ‘Ồ, việc gì thế?’Tùng Dụ Châu và Tương Trọng Ninh mỗi người một bên, ngồi bên cạnh anh nhìn màn hình, nghĩ đại một kế: “Nói đi chơi bóng rổ với tụi em đi, coi như Tiểu Bạch có hỏi, tụi em cũng giấu cho anh được.”Ngón tay Tạ Tùy dừng trên màn hình, anh không biết phải trả lời thế nào.

Một lời nói dối lại cần thêm một lời nói dối khác, giống như một vòng lẩn quẩn không hồi kết.Chuyện Tạ Tùy không muốn làm nhất chính là nói dối cô, nói dối rất tổn thương tình cảm.Suy nghĩ trong chốc lát, Tạ Tùy hung dữ nhắn cô một câu: ‘Em quản ông đây làm gì!’Tùng Dụ Châu và Tương Trọng Ninh thấy Tạ Tùy nhắn xong câu này, trợn mắt há mồm.Tùy ca thật mẹ nó cứng mà.Tạ Tùy ném di động lên giường, bực dọc ôm lấy đầu.

Mẹ nó, tim muốn chảy máu mà.Sau câu nói đó, Tịch Bạch rốt cuộc không có trả lời, rõ ràng là rất tức giận.

Tạ Tùy cũng không gọi điện cho cô, cô quá thông minh, gọi nói không được mấy câu khẳng định cô sẽ moi ra chuyện.Được rồi, đợi qua hai ngày này, suy nghĩ xem phải đền bù thế nào.

“Có gương không?”“Yên tâm, không bị thương trên mặt.” Tùng Dụ Châu mở camera trước cho anh: “Có điều trên người anh thì không ổn rồi, bầm xanh cục này tím cục kia.”Tạ Tùy nhìn mặt mình, xác nhận không bị thương, lúc này mới thoáng yên tâm.Vết thương trên người không quan trọng, Tiểu Bạch cũng không cởi đồ anh ra, đợi đến lúc nên cởi đồ, mấy vết thương nhỏ này đã lành rồi.“Anh đừng có không để tâm, dưỡng thương cho tốt nha.” “Biết rồi.”——-Buổi chiều, Tùng Dụ Châu và Tương Trọng Ninh đi phòng quyền anh, hỏi quản lý xem camera, nhưng bất ngờ là quản lý không cho bọn họ xem, nói là ông không có quyền hạn lấy video ra.Tạ Tùy đặt điện thoại xuống, đứng dậy quơ lấy áo khoác của mình, vội vàng chạy ra hành lang bệnh viện.

Y tá thấy anh nhổ dây truyền dịch ra, vội vàng nói: “Ây da! Cái bệnh nhân này bị gì vậy, cậu chạy đi đâu chứ.”Tạ Tùy xông ra khỏi bệnh viện đón xe đi thẳng đến phòng quyền anh.

Phòng quyền anh nằm ở dưới quán bar, khách có thể vừa xem tranh tài vừa uống rượu, mà giống như tất cả quán bar khác, ban ngày chỗ này sẽ không kinh doanh, nhân viên cũng chỉ lác đác vài người.Tạ Tùy quen đường quen chỗ đi lên lầu hai, tới phòng làm việc của quản lý.

Trong văn phòng, Tùng Dụ Châu và Tương Trọng Ninh đang gây nhau với quản lý.“Tùy ca bị chơi rồi, coi có cái video cũng không được.”“Đúng vậy, khách bị mất đồ còn được xem video, sao chúng tôi lại không xem được?”Vì thể lực đang yếu, tinh thần lại kém, Tạ Tùy đi đến trước bàn làm việc, trọng tâm không vững suýt chút nữa té ngã.Tùng Dụ Châu nhanh tay đỡ lấy: “Sao anh lại tới rồi!”Tạ Tùy nắm chặt cổ áo quản lý, gầm giọng nói: “Tôi muốn xem camera.” Quản lý rất sợ Tạ Tùy, dùng lời ngọt khuyên nhủ: “Cái đó… thả tôi ra trước đi, chuyện gì cũng phải từ từ.”Tùng Dụ Châu cũng khuyên Tạ Tùy: “Anh đừng xúc động, bình tĩnh một chút.”Tạ Tùy căn bản không thể tỉnh táo, chỉ cần anh vừa nghĩ tới chuyện bị người khác cướp mất ngọc, nói không chừng chẳng mấy chốc sẽ bị bán đi, anh sắp điên rồi.“Là thế này, tối qua không phải Chu Khải cắn thuốc sao, về sau chỗ đánh nhau huyên náo, tình hình nghiêm trọng, cho nên đoạn video đó bị xóa rồi, không phải sợ cảnh sát kiểm tra sao.

Tiểu Tùy, cậu biết mà, huyên náo tới cục cảnh sát là phiền phức rồi, cho nên mong cậu hiểu cho.”Tương Trọng Ninh lôi kéo Tạ Tùy: “Không phải không có lý, hay là chúng ta nghĩ cách khác đi.”Tạ Tùy buông tay, quản lý tránh anh, ngồi lại trên ghế, sửa sang lại cổ áo mình, “Vậy đi, các cậu đều là học sinh, đừng giống mấy phần tử trên xã hội kia cứ động tay động chân, các cậu là dân trí thức mà.”Đám con trai mặc kệ ông, lôi Tạ Tùy ra khỏi phòng quyền anh, đi ra đường cái.Tùng Dụ Châu nói: “Thế này đi, đưa Tùy ca về bệnh viện trước, mấy ngày này chúng ta gọi vài anh em, mỗi ngày đều qua đây hỏi, lúc đó trong đài thi đấu nhiều người như vậy, chắc chắn có người nhìn thấy.”

“Đúng vậy, không mất được đâu, coi như chúng ta có lật hết Giang Thành lên nhất định cũng sẽ tìm được!”Tạ Tùy dựa vào bên tường, suy nghĩ đã rã rời, trong đầu chỉ toàn là lời cô gái nói lúc đưa bạch ngọc Quan Âm cho anh—“Tạ Tùy, anh phải bình an đó nha.” Bình an.Tạ Tùy cảm thấy mình mẹ nó không phải thứ tốt lành gì!————-Tám giờ tối, thư viện thành phố, Tịch Bạch ngáp một cái, dụi dụi mắt.

Học cả ngày có chút mệt mỏi, cô thu dọn sách vở chuẩn bị về.

Đúng lúc này, có người đưa bạch ngọc Quan Âm tới tay cô.Cô tức giận nói: “Không chấp nhận xin lỗi, đi ra cho khuất mắt em.”Đối phương một mực không nói gì, Tịch Bạch ngẩng đầu, phát hiện người tới không phải Tạ Tùy mà là Lệ Sâm.Cô kinh ngạc nói: “Cái này sao lại ở chỗ anh?” Lệ Sâm bình tĩnh nói: “Anh nhặt được.” “Nhặt?”Tịch Bạch ngẩn người.“Anh thấy ngọc này rất quen mắt, giống cái em đeo trước đây.

Em xem có phải bị mất không hay chỉ là giống thôi.”Tịch Bạch nhận lấy ngọc Quan Âm cẩn thận xem xét.

Bạch ngọc Quan Âm nhiều không kể xiết nhưng không phải tất cả đều đều có vết máu đỏ trước mắt như ngọc Quan Âm này, miếng ngọc này chính là miếng cô đưa cho Tạ Tùy.Tạ Tùy sẽ không làm mất ngọc cô đưa, trừ phi xảy ra chuyện rồi!Tịch Bạch lập tức khẩn trương: “Lệ… Lệ Sâm, cái này anh nhặt được ở đâu?”“Em đừng khẩn trương.

Anh có đầu tư một phòng quyền anh ngầm, đây là lúc nhân viên dọn vệ sinh nhặt được, lúc đó vừa khéo anh cũng ở đó.

Có điều anh rất tò mò, sao em lại đi chỗ như vậy, lại còn làm rơi miếng ngọc quý như vậy ở đó.”Tịch Bạch nhớ tới thái độ ỡm ờ sáng nay của Tạ Tùy, chắc là anh lại đi phòng quyền anh.Sắc mặt cô trong nháy mắt u ám rồi.“Đây là đồ em tặng cho bạn, có thể là anh ấy làm mất.”Lệ Sâm lắc đầu, cầm miếng ngọc lên vuốt vuốt, dịu dàng nói: “Có thể tùy tiện làm mất đồ em tặng thế này cho thấy người kia cũng không để em ở

trong lòng.”Tịch Bạch chấn động, ngẩng đầu nhìn anh.Trong đôi mắt sâu kia của Lệ Sâm có một loại thần sắc trước giờ cô chưa hề thấy, anh một lần nữa đeo ngọc lên cổ cô.Cô gái cúi đầu, khẽ mím môi, hình như có chút bi thương.Nhưng thần sắc sầu não thế này khiến đáy lòng Lệ Sâm nổi lên dục vọng muốn chiếm cô thành của riêng.Cô thật sự rất đẹp, bất kỳ người đàn ông nào trông thấy cô đều sẽ không nhịn được mà muốn chiếm giữ cô.Lệ Sâm có thể hiểu được vì sao thiếu niên kia lại có thể vì cô mà bất chấp tất cả, bỏ mạng kiếm tiền.Hiện tại cô còn chưa trổ mã, một đôi mắt biếc liếc nhìn anh một cái đã có thể làm tim anh loạn nhịp.

Nếu lớn chút nữa, nụ hoa hoàn toàn nở rộ, sợ là sẽ trở thành đối tượng nhiều người ngấp nghé và điên cuồng.Thấy Tịch Bạch không nói gì, anh chậm rãi nói: “Đem ngọc Quan Âm tới chỗ không sạch sẽ kia thật là thiếu tôn trọng.”Tịch Bạch siết chặt tay, rất lâu sau, cô nặng nề nói: “Không phải.” “Hử?”“Không phải như anh nói.” Tịch Bạch cắn môi, cố gắng nói: “Cảm ơn anh đã trả ngọc cho em, nhưng anh ấy không phải như anh nói.

Quan Âm cũng sẽ không phải vì ở nơi không sạch sẽ hay cực khổ mà cảm thấy bị khinh nhờn.

Anh nói sai rồi.”Lệ Sâm không nghĩ tới Tịch Bạch lại tin tưởng Tạ Tùy như vậy, anh cảm thấy có chút không tưởng tượng được.Yêu đương thời trung học nói cho cùng cũng chỉ là vui đùa mà thôi, thậm chí còn không tính là tình yêu.Anh vốn không để tâm, nhưng…“Lệ Sâm, cảm ơn anh, em đi trước đây.” Tịch Bạch lạnh lùng nói, xoay người rời khỏi phòng đọc sách.Lệ Sâm ngắm nhìn bóng lưng cô, đôi mắt thâm thúy cuồn cuộn sóng ngầm.

Đương nhiên anh không biết Tịch Bạch trải qua hai đời với Tạ Tùy, thiếu niên kia không chỉ có tình với cô, mà còn có nghĩa.Tịch Bạch hiểu rõ Tạ Tùy hơn những người khác, cho nên cô sẽ không vì một câu nói bâng quơ mà sinh lòng nghi ngờ.Tuy thế, Tịch Bạch vẫn mơ hồ lo lắng.Cô không gọi điện cho Tạ Tùy mà lấy điện thoại ra gọi cho Tương Trọng Ninh, chưa nói câu nào Tương Trọng Ninh đã khẩn trương rồi.

“À, à, Tiểu Bạch hả, có chuyện gì sao?”“Em đang đi với Tạ Tùy, anh ấy mất đồ nên đang rất lo, hỏi anh có tìm được chưa.”Tịch Bạch biết mấy cậu con trai này hay đi với nhau, chắc sẽ có tin tức.

Tùng Dụ Châu có đầu óc nhưng Tương Trọng Ninh thì đơn giản hơn rất nhiều, cho nên cô gọi điện thoại cho anh, hỏi đại chuyện mất miếng ngọc.

Quả nhiên Tương Trọng Ninh kinh ngạc hỏi: “Hả, cái gì? Em biết rồi hả? Tạ Tùy còn nói bọn anh không được nói nữa, bản thân lại không biết giữ chuyện.

Aiz, anh và Tùng ca chẳng phải cũng đến phòng quyền anh nghe ngóng sao, có điều lúc đó hỗn loạn, người nhìn thấy không nhiều.

Tóm lại, em nói Tùy ca đừng lo, yên tâm dưỡng thương, có tin tức gì tụi anh sẽ báo anh ấy.”“….”“Alo, alo… Tiểu Bạch, em có đang nghe không?” Giọng Tịch Bạch bình tĩnh hỏi: “Bệnh viện nào? Tương Trọng Ninh ngẩn người.———Giường bệnh trong bệnh viện đã kín, vết thương của Tạ Tùy không quá nghiêm trọng, qua đêm nay là được xuất viện, vì vậy được sắp xếp giường ở hành lang.Trong hành lang trống còn có mấy bệnh nhân, tiếng rên và tiếng lẩm bẩm đan xen nhau, không khí tràn ngập mùi thuốc khử trùng.Tạ Tùy nằm trên giường bệnh, gối đầu lên tay, một cánh tay khác đang cầm cuốn từ vựng tiếng Anh, trong đầu vẫn suy nghĩ làm sao tìm được đồ trở về.

Nghĩ hồi lâu, không nghĩ được cách nào tốt, anh quyết định ngày mai quay lại phòng quyền anh, chắc chắn có người lượm được.Bên tai, điện thoại cạnh gối bỗng nhiên vang lên.Tạ Tùy nhấn phím nghe, giọng Tương Trọng Ninh oang oang vang lên: “Chết cha rồi, Tạ Tùy, anh mau chạy đi!”Tạ Tùy nhíu mày, đưa điện thoại ra xa một chút: “Phá cái gì đó?”“Tùy ca, không phải em bán đứng anh đâu! Tiểu Bạch cáo già quá rồi, giờ em ấy sắp giết tới nơi, anh tránh đi một chút thì hơn.”Tương Trọng Ninh vừa dứt lời, Tạ Tùy liền nhìn thấy chỗ ngoặt cách đó không xa, cô gái đeo cặp sách đi tới, đang hỏi y tá trực đêm, sau đó y tá chỉ chỗ Tạ Tùy.Cô gái quay đầu liền nhìn thấy anh.

Hai gò má cô đỏ ửng, xem bộ dạng là chạy tới rồi.

Nhìn thấy anh, cô khẽ cắn môi dưới, đôi mắt sáng long lanh ướt thẫm, trách cứ có, nhưng nhiều hơn là đau lòng.Trái tim bất an xao động của Tạ Tùy trong nháy mắt nhìn thấy Tịch Bạch bỗng nhiên bình tĩnh không ít.Anh đặt sách tiếng Anh xuống gối, đi dép lê mang một lần vào, chậm rãi chống người đứng dậy.Mà cô gái đứng ở xa nhìn anh mấy giây, tức giận xoay người, dùng sức bấm thang máy bỏ đi.Tạ Tùy ngồi xuống giường, cúi đầu, trong lòng chua xót, lại có chút tủi thân.Cô giận là phải, cũng không nên tới thăm anh.

Anh làm mất ngọc cô tặng, tốt nhất cả đời này cô đừng để ý đến anh.Tạ Tùy đỡ ngực nằm xuống, đôi mắt đen như mực nhìn trần nhà, cố gắng làm dịu đi sự khó chịu cuồn cuộn trong lòng.Hai mươi phút sau, thang máy vang lên một tiếng ‘đing’, tiếng bước chân nhẹ nhàng chậm chạp đến gần, sau đó dừng bên cạnh anh.Tạ Tùy ngẩng đầu, nhìn thấy cô gái đứng bên giường, mím chặt môi, nheo mắt nhìn anh.“Ăn cơm chưa?” “Chưa.”“Đói không?” “Đói.”Yết hầu anh lên xuống khó khăn, ngồi dậy, cẩn thận dựa vào giường, thỉnh thoảng liếc nhìn cô một cái, vân vê góc áo cô.Lòng tràn đầy thấp thỏm.Tịch Bạch không nói gì, đặt túi ở bên giường, lấy ra một tô cháo gà nóng hổi và ít đồ ăn kèm.Nhìn thấy cánh tay phải Tạ Tùy còn đang truyền dịch, Tịch Bạch lấy thìa ra, múc cháo nóng hôi hổi đến bên miệng thổi.“Há miệng ra.”Tạ Tùy ăn không biết mùi vị, nuốt như cái máy, đôi mắt đen chăm chú nhìn cô gái trước mặt.“Tiểu Bạch…”“Giờ Tiểu Bạch rất giận, tốt nhất là anh đừng nói gì.”Tiểu Bạch dùng thìa khuấy cháo trong chén, tìm miếng thịt, thổi thổi, sau đó xụ mặt đút cho anh.

“No chưa?” “Không biết.”Tịch Bạch đút cho anh một muỗng, anh liền nuốt một muỗng.Tịch Bạch để chén xuống, trầm giọng nói: “Tối đừng ăn nhiều quá, mau đi ngủ đi.”“Ừm.”“Ngủ đi.”Tạ Tùy giật mình, máy móc nằm xuống, tay còn nắm chặt góc áo cô, cảm giác mình như tên ngốc có lỗi, hoàn toàn không có chút khí chất nào.

“Đợi vết thương anh lành rồi, em sẽ tìm anh tính sổ.” Tịch Bạch khom người xuống, cẩn thận đắp chăn cho anh.Bàn tay Tạ Tùy đang nắm áo cô bỗng nhiên dùng sức.

Trọng tâm cô gái không vững, ngã vào ngực anh.

“Ái…”Tạ Tùy ôm chặt lấy cô, cơ hồ dùng cả tay chân, ôm chặt cô vào lòng.

“Anh sẽ không đến phòng quyền anh nữa, sẽ không để mình bị thương nữa.”Hơi thở anh dồn dập, giọng nói thành khẩn: “Tiểu Bạch đừng giận anh nữa, được không?”“Thật không đi nữa sao?” Cô ngước mắt nhìn anh, ánh mắt mang theo chút chờ mong.“Anh cam đoan.”Tịch Bạch tin tưởng Tạ Tùy, từ mô tả của Tương Trọng Ninh, Tịch Bạch cũng biết lần này Tạ Tùy thật sự nếm mùi khổ sở rồi.

Kỳ thật vốn cũng không giận nhiều, cô chỉ đau lòng, thương anh sống khổ như vậy, thương anh phải chịu đựng nỗi đau xác thịt.“Tạ Tùy, em nói rồi, anh nhất định phải bình an, bằng không tất cả đều không còn ý nghĩa.”Việc cô sống lại không còn ý nghĩa, tất cả cố gắng đều không còn ý nghĩa.

“Tạ Tùy, anh nhất định phải, nhất định phải nghe lời em.”Tạ Tùy nghe xong câu này, giật mình một lúc, bỗng nhiên nắm giữa cằm cô, ép cô ngẩng đầu lên, dán làn môi ấm áp vào.Tịch Bạch mở to hai mắt.Môi của anh rất mềm, lại nóng, dán vào môi cô, hôn loạn xạ.

Anh thậm chí còn dùng đầu lưỡi muốn nạy hàm răng cô ra.Đây là lần đầu tiên hai người hôn sâu như vậy, hơn nữa lại còn là tư thế mập mờ như thế.

Tịch Bạch đỏ mặt tới mang tai, đầu không ngừng ngọ nguậy, nhưng người con trai giữ chặt lấy cô, khiến nửa người trên của cô không thể động đậy.

Trong hành lang yên tĩnh lờ mờ chỉ có tiếng thở trầm thấp nặng nề của cô gái.Tịch Bạch xấu hổ muốn khóc, rõ ràng là anh làm sai chuyện, lại còn đối xử với cô như vậy… thật quá hư rồi!“Tạ, Tạ Tùy, anh buông….

buông ra…” Cô nói không hoàn chỉnh.

Cô bị cái lưỡi nóng hổi của anh chặn lấy hô hấp, cảm giác sắp ngạt thở.Đầu lưỡi anh chậm rãi liếm lấy bờ môi cô, lại gặm cắn, dịu dàng lại thô bạo, không biết mệt.Cô đưa tay đẩy anh ra, chỉ nghe Tạ Tùy kêu một tiếng: “Đau…”Thế là cô gái vội rút tay về, không dám đụng lung tung, sợ đụng vào miệng vết thương của anh.Cô chỉ có thể để mặc anh muốn làm gì thì làm.Trời đất quay cuồng không biết bao lâu, Tịch Bạch cảm giác môi mình đã tê đi rồi, thân thể bị anh kiềm chặt trong ngực mềm nhũn, khẽ run.Trong phòng quyền anh ngầm khí thế hừng hực, Tạ Tùy một lần nữa trở về khiến người hưng phấn.Vốn dĩ quản lý rất ảo não, lần thử nghiệm mạo hiểm vượt hạng cân trước đó đã khiến Tạ Tùy rửa tay không đánh nữa.Không ngờ chỉ mấy tháng sau, anh quay lại rồi, hơn nữa lần này trở về còn táo bạo hơn so với phong độ cường thịnh trước, thắng liền mấy chục trận, kiếm cho quản lý một túi tiền đầy.Tạ Tùy kiếm được không ít tiền đánh thuê, toàn bộ đều gửi vào chiếc thẻ Tịch Bạch đang bảo quản.Anh biết, số tiền này đối với Tịch Bạch có lẽ không đáng nhắc tới, nếu như cô trở thành người như Tịch Tĩnh, có được giang sơn làm sao có thể chỉ dừng ở vài chục triệu.Nhưng trải qua chuyện đêm đó, Tạ Tùy bắt đầu thấy sợ.Vô số lần anh choàng tỉnh trong đêm, trên lưng thấm đầy mồ hôi lạnh, anh nằm mơ thấy Tịch Bạch bị người ta đâm kim tiêm, bị lây AIDS, thậm chí anh còn mơ thấy cô chết…Anh không thể ngồi chờ chết, những đồng tiền dùng mạng đổi lấy này đều là dự trù của anh.

Anh sẽ đứng sau lưng cô, nếu như tình hình không lạc quan, anh sẽ dùng số tiền này đưa cô đi.Cô gái từng nói, cô đồng ý đi cùng anh.Tạ Tùy bỏ bao công sức vì trù tính một cơ hội cho tương lai của bọn họ.

Trước tấm kính phòng VIP nhìn xuyên xuống dưới, Lệ Sâm mặc áo sơ mi trắng chỉnh tề, đôi mắt màu hạt phỉ nhìn về phía góc ngồi nghỉ ngơi trên sàn đấu.Thiếu niên mặc áo thun đen đang ngồi nghỉ trên ghế, anh mới đánh xong một hiệp, cánh tay đầy cơ còn có chút sung máu.Anh tìm kiếm trong túi xách của mình cái gì đó.Lệ Sâm tưởng rằng anh mò tìm điện thoại, lại không ngờ cái thiếu niên móc ra chẳng qua là một cuốn từ điển tiếng Anh vuông vức, trong thời gian chờ đợi chút ít, anh lại có thể nghiêm túc bắt đầu học thuộc từ vựng.Quản lý thấy sếp lớn lặng lẽ nhìn Tạ Tùy, không khỏi giải thích: “Thằng nhóc này năm nay lớp 12 rồi, nói muốn thi đại học tốt, không phải sao, khó lắm mới đến một lần, tôi liền sắp xếp cho nó mấy trận, tránh cho nó khỏi chạy tới chạy lui, mất thời gian.”Lệ Sâm thấy lúc thiếu niên học bài sẽ vô thức móc bạch ngọc Quan Âm ở cổ ra, vô tình hay cố ý vuốt ve…Rất ngứa mắt, quả thực Lệ Sâm có cảm giác kích động muốn bẻ gãy cổ anh.

“Trận tiếp theo hắn đánh với ai?” Mặt Lệ Sâm không chút thay đổi hỏi.

“Chu Khải, cũng là tuyển thủ hàng chọn của chúng tôi, rất được hoan nghênh, là đối thủ của Tạ Tùy, rất đáng xem.” Quản lý hưng phấn nói: “Lệ tổng, hay là cược vui một chút?”Lệ Sâm lạnh lùng cười: “Được, tôi cược 20 vạn, Chu Khải thắng.” “Hay là cược cho Tạ Tùy đi, khả năng thắng lớn hơn.” Quản lý có ý tốt nhắc: “Tên nhóc Tạ Tùy kia đúng là thứ trời cho, lực đánh mạnh lắm.”Lệ Sâm liếc mắt nhìn, quản lý lập tức im lặng, xoay người đi ra khỏi phòng VIP, thấp giọng nói: “Được rồi, anh vui vẻ là được.”“Đợi chút.” Lệ Sâm bỗng nhiên gọi ông lại: “Bên trên còn hàng không, cho Chu Khải một bao.”Quản lý kinh ngạc quay đầu: “Lệ tổng, lần trước cảnh sát tới kê biên tài sản đã nhốt mấy người rồi, mấy tên thua tiền, chuyện gì cũng có thể làm ra, nếu để bọn họ nhìn ra được tuyển thủ chơi thuốc, không chừng sẽ quậy ra chuyện gì không biết.

Chúng tôi đều đã thống nhất không cần dùng thứ đó thì sẽ cố gắng không dùng.”“Kêu ông đi thì đi đi.” Mặt Lệ Sâm không chút thay đổi nói: “Nói với Chu Khải, nếu thắng, 20 vạn này của anh ta.”Quản lý giật thót trong lòng: “Lệ tổng, như vậy thật không công bằng với Tạ Tùy.”

Lệ Sâm cười lạnh: “Công bằng không phải dành cho loại người như hắn, nói với Chu Khải, đánh vào chỗ hiểm cho tôi.”————–Trước trận đấu khoảng 20 phút, Chu Khải gọi Tạ Tùy vào phòng thay đồ không có người, lén la lén lút nói với anh: “Tùy ca, chút nữa thi đấu, anh nhường tôi một chút được không.”Tạ Tùy cởi áo thun, mặc áo thi đấu có chữ màu đen sau lưng, lạnh nhạt cự tuyệt: “Không được.”Chu Khải vội vàng ngăn cản anh: “Là thế này, có sếp lớn cược 20 vạn tôi thắng! Nói nếu tôi thắng thì 20 vạn này là của tôi, còn nhiều hơn tôi đánh 20 trận! Tạ Tùy, giúp chút đi, hay là tôi chia cho anh 5 vạn, được không?” “Cho anh 20 vạn?” Tạ Tùy nhíu mày, “Đại gia này coi trọng anh thế à?” “Haha, Tùy ca, giúp đỡ chút đi, trận này tôi không thể không thắng.” “Ông đây không đánh gian dối.”Chu Khải nôn nóng rồi, vội vã đuổi theo, ngăn ngay cửa, “Tạ Tùy, tôi với anh chia đôi, được không?”Tạ Tùy hờ hững nói: “Loại chuyện đập bỏ danh dự thế này, cho dù anh có cho 100 vạn, tôi cũng chỉ có hai chữ, không được.”Những vị khách ở đây đều là dân đam mê quyền anh kiêm dân cờ bạc điên cuồng, bởi vì liên quan đến lợi ích bản thân, một khi phát hiện là dàn xếp thi đấu, đó chính là chuyện thân bại danh liệt, cả đời này cũng đừng nghĩ kiếm được chén cơm ăn.Tạ Tùy đương nhiên không thể nào đồng ý yêu cầu của Chu Khải, mà Chu Khải làm sao lại không biết, chơi thuốc so với đánh bán độ là như nhau, nếu bị phát hiện, hậu quả rất nghiêm trọng, nhưng sự cám dỗ của 20 vạn tựa như quả táo độc treo trước mắt anh.20 vạn đủ cho anh liều mạng đánh bao nhiêu trận chứ!Nếu anh đã không ăn mềm, vậy thì chỉ có cứng chọi cứng thôi…Trước khi ra sân, Tùng Dụ Châu đi một vòng quanh đài, sau đó ngồi bên cạnh Tạ Tùy, khẽ nói với anh: “Trạng thái này của Chu Khải xem ra là thế đánh hung hăng a.”Tạ Tùy ngẩng đầu liếc mắt nhìn anh, phát hiện sắc mặt anh đỏ không tự nhiên, mắt cũng hơi sung tơ máu, hoàn toàn khác so với bộ dạng trấn định lúc nãy trong phòng thay đồ.Anh nghĩ Chu Khải hưng phấn quá mức vì 20 vạn này, cũng không nghĩ nhiều.

Cho đến khi ra sân, Tạ Tùy mới dần ý thức được chuyện không ổn, lực đánh của Chu Khải so với trình độ trước đây giống như là của hai người! Anh ta tiêu hao thể lực rất nhanh, nhưng cùng lúc, những cú đấm ngoan độc tựa như mưa rơi dày đặc trên người Tạ Tùy.Hiệp một Tạ Tùy bị đánh nằm rạp trên sàn không đứng dậy nổi.

Hiện trường sắp nổ tung rồi.Có lẽ người khác đứng từ xa sẽ không cảm nhận được, nhưng trong lúc đọ sức, Tạ Tùy có thể nhận ra được Chu Khải có gì đó không đúng.

Anh ta giống như con thú hoang, ra đòn nào cũng trí mạng, hơn nữa lại là loại không khống chế được kia.

Nếu như Tạ Tùy không tránh được cú đấm cuối cùng kia thì gan của anh sẽ bị đánh vỡ.Anh ta không khống chế được lực ra đòn của mình, chỉ có một nguyên nhân… cắn thuốc rồi!Chu Khải đi đến bên cạnh Tạ Tùy, tóm anh lại ném mạnh xuống đất.

Tạ Tùy thuận thế ôm lấy chân anh, khống chế ngược lại.

Ánh mắt Chu Khải đã sung đỏ như máu, nhìn qua giống như bật chế độ người Saiya siêu cấp, lật ngược Tạ Tùy lại, cầm đầu anh đập mạnh xuống sàn.Tạ Tùy đầu váng mắt hoa, cả người như muốn bay lên.Có điều Tạ Tùy cũng không phải dạng yếu ớt, kinh nghiệm chiến đấu phong phú giúp anh né tránh được mấy cú đấm trí mạng của Chu Khải, mà nắm đấm của anh đối với Chu Khải mà nói cũng không có tính sát thương nào.Đánh với một tên điên không biết đau, Tạ Tùy rơi vào thế hạ phong.Tùng Dụ Châu hô to như điên: “Mẹ nó có phải mày cắn thuốc hay không?” Lời vừa thốt ra, phần lớn khách cược Tạ Tùy thắng đều điên máu, có mấy người kích động xông lên đài nắm cổ áo Chu Khải nói: “Mẹ bà! Nó cắn thuốc thật rồi!”“Lừa đảo!”“Má! Trả tiền đây!”…..Đầu óc Tạ Tùy choáng váng vịn vào dây sàn đài, hoa mắt, khẽ động cũng không được.Tùng Dụ Châu bị đám người kích động ngăn ở dưới cách mười mấy mét, căn bản không cách nào tới gần được, chỉ la lớn: “Tránh ra, để tôi qua, Tạ Tùy, anh sao rồi!”Tạ Tùy không bị thương quá nghiêm trọng, chỉ là trận đấu vừa rồi làm tiêu hao hết thể lực của anh.

Anh suy yếu ngã xuống đất, tiếng ồn ào xung

quanh dần dần loãng đi, màng nhĩ như bị người khoét đi, không cách nào phát ra được một tiếng cộng hưởng nào.Thế giới trở nên cực kỳ yên tĩnh.Lúc này, anh mơ hồ cảm nhận được có người đứng trước mặt anh, đứng rất lâu, nhưng anh lại không có chút sức lực nào ngẩng đầu lên nhìn anh ta.Một bàn tay lạnh buốt đặt lên cổ anh, nhẹ nhàng di chuyển, ẩn nhẫn lại khắc chế, dường như một giây sau liền muốn cắt đứt cổ anh.Tạ Tùy nhận ra nguy hiểm, anh cố chống người dậy.Nhưng mặt đất cứ như miếng nam châm hút mạnh lấy anh, anh chỉ có thể cố gắng mở mắt ra.Trong mơ hồ, anh nhìn thấy một đôi giày da được lau sáng loáng.Người kia giật sợi dây đỏ từ cổ anh xuống, lắc qua lắc lại bạch ngọc Quan Âm trước mắt anh.Vẻ mặt Quan Âm từ bi nhìn anh đang ngã trên đất.Tạ Tùy dùng hết sức mình giơ tay ra muốn bắt lấy nhưng lại chụp hụt vào không trung.

Anh nắm chặt nắm đấm, ra sức gào thét: “Trả lại cho tôi!” Người đàn ông đứng lên, khinh miệt nhìn Tạ Tùy đang nằm rạp trên đất.

Anh ta dẫm lên tay anh, ra sức di qua di lại.————Lúc Tạ Tùy tỉnh lại lần nữa đã là sáng hôm sau, giường bệnh ở bệnh viện không đủ, anh bị sắp xếp nằm giường ở hành lang, tay trái đang truyền nước.Tạ Tùy mở mắt ra, theo bản năng sờ lên ngực, lồng ngực trống không.

Anh ngồi bật dậy, giật ống truyền nước trên tay ra, lảo đảo muốn rời đi.

Tương Trọng Ninh đang ngồi trên cái ghế nhỏ chơi game, thấy Tạ Tùy vừa tỉnh lại đã tính chạy trốn, anh liền vội vàng kéo anh lại: “Tùy ca, haiz, anh chạy gì vậy! Đây là bệnh viện.”“Ngọc của tôi…” Tạ Tùy sờ lên cổ nói: “Có người cướp ngọc của tôi.” Tương Trọng Ninh kéo Tạ Tùy không được, đúng lúc Tùng Dụ Châu đang mang thuốc lên lầu, thấy thế vội vàng chạy tới, cùng Tương Trọng Ninh đè Tạ Tùy lên giường.“Lần này may mắn tránh được mấy chỗ quan trọng, không sao, chỉ bị kiệt sức, nhưng anh đừng có đi lung tung, em đi gọi bác sĩ truyền dịch lại cho anh!”Thực ra không tính là may mắn, Tạ Tùy né rất có kỹ thuật, nắm đấm của Chu Khải phần lớn đều rơi vào cơ bắp của anh, sẽ không tổn thương đến nội tạng.

Tạ Tùy nắm lấy cổ áo Tùng Dụ Châu: “Có người thừa dịp lấy mất ngọc của tôi.”“Ngọc gì chứ?”Tương Trọng Ninh giải thích: “Chính là ngọc Quan Âm bồ tát hay đeo trên cổ như bảo bối không rời một khắc ấy.”“Móa, nhìn chất lượng miếng ngọc đó quả thật đáng tiền!”Tương Trọng Ninh nói: “Có đáng tiền hay không thì không nói, đó là ‘tín vật đính ước’ Tiểu Bạch đưa cho ảnh, Tùy ca chính là có mất mạng cũng không dám làm mất miếng ngọc đó!”Tạ Tùy ôm ngực ho dữ dội, làm nội tạng quặn đau từng cơn, lưng cũng đau đến khom lại.Tùng Dụ Châu vội vã vỗ lưng cho anh dễ thở, nói: “Đừng sốt ruột, chiều tụi em ghé phòng quyền anh, coi lại camera là biết rõ ai cầm thôi.”Tương Trọng Ninh cũng khuyên: “May mà hôm nay là thứ bảy, Tùy ca, anh tranh thủ cuối tuần dưỡng thương cho tốt đi, tranh thủ xuất viện trước thứ hai, nếu không việc này không giấu Tiểu Bạch được đâu.

Sáng nay em ấy gọi điện thoại cho em, em còn không dám bắt máy.”Tạ Tùy từ từ tỉnh táo lại, cầm lấy điện thoại bên gối.Cũng may, chỉ có một cuộc gọi nhỡ, phía dưới là tin nhắn của cô.

‘Heo lười, mau dậy đi!’Tạ Tùy thở phào, một tay bấm tin nhắn trả lời cô.Trong lúc lơ đãng thì tay bị đâm đau, y tá đang gắn kim truyền dịch lại cho anh.‘Tiểu Bạch, anh dậy rồi.’‘Chiều gặp ở thư viện thành phố không?’Thông thường, Tạ Tùy sẽ không từ chối lời mời chủ động của Tịch Bạch, nhưng lần này không từ chối không được.‘Chiều anh có chút việc.’ ‘Ồ, việc gì thế?’Tùng Dụ Châu và Tương Trọng Ninh mỗi người một bên, ngồi bên cạnh anh nhìn màn hình, nghĩ đại một kế: “Nói đi chơi bóng rổ với tụi em đi, coi như Tiểu Bạch có hỏi, tụi em cũng giấu cho anh được.”Ngón tay Tạ Tùy dừng trên màn hình, anh không biết phải trả lời thế nào.

Một lời nói dối lại cần thêm một lời nói dối khác, giống như một vòng lẩn quẩn không hồi kết.Chuyện Tạ Tùy không muốn làm nhất chính là nói dối cô, nói dối rất tổn thương tình cảm.

Suy nghĩ trong chốc lát, Tạ Tùy hung dữ nhắn cô một câu: ‘Em quản ông đây làm gì!’Tùng Dụ Châu và Tương Trọng Ninh thấy Tạ Tùy nhắn xong câu này, trợn mắt há mồm.Tùy ca thật mẹ nó cứng mà.Tạ Tùy ném di động lên giường, bực dọc ôm lấy đầu.

Mẹ nó, tim muốn chảy máu mà.Sau câu nói đó, Tịch Bạch rốt cuộc không có trả lời, rõ ràng là rất tức giận.

Tạ Tùy cũng không gọi điện cho cô, cô quá thông minh, gọi nói không được mấy câu khẳng định cô sẽ moi ra chuyện.Được rồi, đợi qua hai ngày này, suy nghĩ xem phải đền bù thế nào.

“Có gương không?”“Yên tâm, không bị thương trên mặt.” Tùng Dụ Châu mở camera trước cho anh: “Có điều trên người anh thì không ổn rồi, bầm xanh cục này tím cục kia.”Tạ Tùy nhìn mặt mình, xác nhận không bị thương, lúc này mới thoáng yên tâm.Vết thương trên người không quan trọng, Tiểu Bạch cũng không cởi đồ anh ra, đợi đến lúc nên cởi đồ, mấy vết thương nhỏ này đã lành rồi.“Anh đừng có không để tâm, dưỡng thương cho tốt nha.” “Biết rồi.”——-Buổi chiều, Tùng Dụ Châu và Tương Trọng Ninh đi phòng quyền anh, hỏi quản lý xem camera, nhưng bất ngờ là quản lý không cho bọn họ xem, nói là ông không có quyền hạn lấy video ra.Tạ Tùy đặt điện thoại xuống, đứng dậy quơ lấy áo khoác của mình, vội vàng chạy ra hành lang bệnh viện.Y tá thấy anh nhổ dây truyền dịch ra, vội vàng nói: “Ây da! Cái bệnh nhân này bị gì vậy, cậu chạy đi đâu chứ.”Tạ Tùy xông ra khỏi bệnh viện đón xe đi thẳng đến phòng quyền anh.

Phòng quyền anh nằm ở dưới quán bar, khách có thể vừa xem tranh tài vừa uống rượu, mà giống như tất cả quán bar khác, ban ngày chỗ này sẽ không kinh doanh, nhân viên cũng chỉ lác đác vài người.Tạ Tùy quen đường quen chỗ đi lên lầu hai, tới phòng làm việc của quản lý.

Trong văn phòng, Tùng Dụ Châu và Tương Trọng Ninh đang gây nhau với quản lý.“Tùy ca bị chơi rồi, coi có cái video cũng không được.”

“Đúng vậy, khách bị mất đồ còn được xem video, sao chúng tôi lại không xem được?”Vì thể lực đang yếu, tinh thần lại kém, Tạ Tùy đi đến trước bàn làm việc, trọng tâm không vững suýt chút nữa té ngã.Tùng Dụ Châu nhanh tay đỡ lấy: “Sao anh lại tới rồi!”Tạ Tùy nắm chặt cổ áo quản lý, gầm giọng nói: “Tôi muốn xem camera.” Quản lý rất sợ Tạ Tùy, dùng lời ngọt khuyên nhủ: “Cái đó… thả tôi ra trước đi, chuyện gì cũng phải từ từ.”Tùng Dụ Châu cũng khuyên Tạ Tùy: “Anh đừng xúc động, bình tĩnh một chút.”Tạ Tùy căn bản không thể tỉnh táo, chỉ cần anh vừa nghĩ tới chuyện bị người khác cướp mất ngọc, nói không chừng chẳng mấy chốc sẽ bị bán đi, anh sắp điên rồi.“Là thế này, tối qua không phải Chu Khải cắn thuốc sao, về sau chỗ đánh nhau huyên náo, tình hình nghiêm trọng, cho nên đoạn video đó bị xóa rồi, không phải sợ cảnh sát kiểm tra sao.

Tiểu Tùy, cậu biết mà, huyên náo tới cục cảnh sát là phiền phức rồi, cho nên mong cậu hiểu cho.”Tương Trọng Ninh lôi kéo Tạ Tùy: “Không phải không có lý, hay là chúng ta nghĩ cách khác đi.”Tạ Tùy buông tay, quản lý tránh anh, ngồi lại trên ghế, sửa sang lại cổ áo mình, “Vậy đi, các cậu đều là học sinh, đừng giống mấy phần tử trên xã hội kia cứ động tay động chân, các cậu là dân trí thức mà.”Đám con trai mặc kệ ông, lôi Tạ Tùy ra khỏi phòng quyền anh, đi ra đường cái.Tùng Dụ Châu nói: “Thế này đi, đưa Tùy ca về bệnh viện trước, mấy ngày này chúng ta gọi vài anh em, mỗi ngày đều qua đây hỏi, lúc đó trong đài thi đấu nhiều người như vậy, chắc chắn có người nhìn thấy.”“Đúng vậy, không mất được đâu, coi như chúng ta có lật hết Giang Thành lên nhất định cũng sẽ tìm được!”Tạ Tùy dựa vào bên tường, suy nghĩ đã rã rời, trong đầu chỉ toàn là lời cô gái nói lúc đưa bạch ngọc Quan Âm cho anh—“Tạ Tùy, anh phải bình an đó nha.” Bình an.Tạ Tùy cảm thấy mình mẹ nó không phải thứ tốt lành gì!————-Tám giờ tối, thư viện thành phố, Tịch Bạch ngáp một cái, dụi dụi mắt.

Học cả ngày có chút mệt mỏi, cô thu dọn sách vở chuẩn bị về.

Đúng lúc này, có người đưa bạch ngọc Quan Âm tới tay cô.Cô tức giận nói: “Không chấp nhận xin lỗi, đi ra cho khuất mắt em.”Đối phương một mực không nói gì, Tịch Bạch ngẩng đầu, phát hiện người tới không phải Tạ Tùy mà là Lệ Sâm.Cô kinh ngạc nói: “Cái này sao lại ở chỗ anh?” Lệ Sâm bình tĩnh nói: “Anh nhặt được.” “Nhặt?”Tịch Bạch ngẩn người.“Anh thấy ngọc này rất quen mắt, giống cái em đeo trước đây.

Em xem có phải bị mất không hay chỉ là giống thôi.”Tịch Bạch nhận lấy ngọc Quan Âm cẩn thận xem xét.

Bạch ngọc Quan Âm nhiều không kể xiết nhưng không phải tất cả đều đều có vết máu đỏ trước mắt như ngọc Quan Âm này, miếng ngọc này chính là miếng cô đưa cho Tạ Tùy.Tạ Tùy sẽ không làm mất ngọc cô đưa, trừ phi xảy ra chuyện rồi!Tịch Bạch lập tức khẩn trương: “Lệ… Lệ Sâm, cái này anh nhặt được ở đâu?”“Em đừng khẩn trương.

Anh có đầu tư một phòng quyền anh ngầm, đây là lúc nhân viên dọn vệ sinh nhặt được, lúc đó vừa khéo anh cũng ở đó.

Có điều anh rất tò mò, sao em lại đi chỗ như vậy, lại còn làm rơi miếng ngọc quý như vậy ở đó.”Tịch Bạch nhớ tới thái độ ỡm ờ sáng nay của Tạ Tùy, chắc là anh lại đi phòng quyền anh.Sắc mặt cô trong nháy mắt u ám rồi.“Đây là đồ em tặng cho bạn, có thể là anh ấy làm mất.”Lệ Sâm lắc đầu, cầm miếng ngọc lên vuốt vuốt, dịu dàng nói: “Có thể tùy tiện làm mất đồ em tặng thế này cho thấy người kia cũng không để em ở trong lòng.”Tịch Bạch chấn động, ngẩng đầu nhìn anh.Trong đôi mắt sâu kia của Lệ Sâm có một loại thần sắc trước giờ cô chưa hề thấy, anh một lần nữa đeo ngọc lên cổ cô.Cô gái cúi đầu, khẽ mím môi, hình như có chút bi thương.Nhưng thần sắc sầu não thế này khiến đáy lòng Lệ Sâm nổi lên dục vọng muốn chiếm cô thành của riêng.Cô thật sự rất đẹp, bất kỳ người đàn ông nào trông thấy cô đều sẽ không nhịn được mà muốn chiếm giữ cô.

Lệ Sâm có thể hiểu được vì sao thiếu niên kia lại có thể vì cô mà bất chấp tất cả, bỏ mạng kiếm tiền.Hiện tại cô còn chưa trổ mã, một đôi mắt biếc liếc nhìn anh một cái đã có thể làm tim anh loạn nhịp.

Nếu lớn chút nữa, nụ hoa hoàn toàn nở rộ, sợ là sẽ trở thành đối tượng nhiều người ngấp nghé và điên cuồng.Thấy Tịch Bạch không nói gì, anh chậm rãi nói: “Đem ngọc Quan Âm tới chỗ không sạch sẽ kia thật là thiếu tôn trọng.”Tịch Bạch siết chặt tay, rất lâu sau, cô nặng nề nói: “Không phải.” “Hử?”“Không phải như anh nói.” Tịch Bạch cắn môi, cố gắng nói: “Cảm ơn anh đã trả ngọc cho em, nhưng anh ấy không phải như anh nói.

Quan Âm cũng sẽ không phải vì ở nơi không sạch sẽ hay cực khổ mà cảm thấy bị khinh nhờn.

Anh nói sai rồi.”Lệ Sâm không nghĩ tới Tịch Bạch lại tin tưởng Tạ Tùy như vậy, anh cảm thấy có chút không tưởng tượng được.Yêu đương thời trung học nói cho cùng cũng chỉ là vui đùa mà thôi, thậm chí còn không tính là tình yêu.Anh vốn không để tâm, nhưng…“Lệ Sâm, cảm ơn anh, em đi trước đây.” Tịch Bạch lạnh lùng nói, xoay người rời khỏi phòng đọc sách.Lệ Sâm ngắm nhìn bóng lưng cô, đôi mắt thâm thúy cuồn cuộn sóng ngầm.

Đương nhiên anh không biết Tịch Bạch trải qua hai đời với Tạ Tùy, thiếu niên kia không chỉ có tình với cô, mà còn có nghĩa.Tịch Bạch hiểu rõ Tạ Tùy hơn những người khác, cho nên cô sẽ không vì một câu nói bâng quơ mà sinh lòng nghi ngờ.Tuy thế, Tịch Bạch vẫn mơ hồ lo lắng.Cô không gọi điện cho Tạ Tùy mà lấy điện thoại ra gọi cho Tương Trọng Ninh, chưa nói câu nào Tương Trọng Ninh đã khẩn trương rồi.“À, à, Tiểu Bạch hả, có chuyện gì sao?”“Em đang đi với Tạ Tùy, anh ấy mất đồ nên đang rất lo, hỏi anh có tìm được chưa.”Tịch Bạch biết mấy cậu con trai này hay đi với nhau, chắc sẽ có tin tức.

Tùng Dụ Châu có đầu óc nhưng Tương Trọng Ninh thì đơn giản hơn rất nhiều, cho nên cô gọi điện thoại cho anh, hỏi đại chuyện mất miếng ngọc.

Quả nhiên Tương Trọng Ninh kinh ngạc hỏi: “Hả, cái gì? Em biết rồi hả? Tạ Tùy còn nói bọn anh không được nói nữa, bản thân lại không biết giữ chuyện.

Aiz, anh và Tùng ca chẳng phải cũng đến phòng quyền anh nghe

ngóng sao, có điều lúc đó hỗn loạn, người nhìn thấy không nhiều.

Tóm lại, em nói Tùy ca đừng lo, yên tâm dưỡng thương, có tin tức gì tụi anh sẽ báo anh ấy.”“….”“Alo, alo… Tiểu Bạch, em có đang nghe không?” Giọng Tịch Bạch bình tĩnh hỏi: “Bệnh viện nào? Tương Trọng Ninh ngẩn người.———Giường bệnh trong bệnh viện đã kín, vết thương của Tạ Tùy không quá nghiêm trọng, qua đêm nay là được xuất viện, vì vậy được sắp xếp giường ở hành lang.Trong hành lang trống còn có mấy bệnh nhân, tiếng rên và tiếng lẩm bẩm đan xen nhau, không khí tràn ngập mùi thuốc khử trùng.Tạ Tùy nằm trên giường bệnh, gối đầu lên tay, một cánh tay khác đang cầm cuốn từ vựng tiếng Anh, trong đầu vẫn suy nghĩ làm sao tìm được đồ trở về.

Nghĩ hồi lâu, không nghĩ được cách nào tốt, anh quyết định ngày mai quay lại phòng quyền anh, chắc chắn có người lượm được.Bên tai, điện thoại cạnh gối bỗng nhiên vang lên.Tạ Tùy nhấn phím nghe, giọng Tương Trọng Ninh oang oang vang lên: “Chết cha rồi, Tạ Tùy, anh mau chạy đi!”Tạ Tùy nhíu mày, đưa điện thoại ra xa một chút: “Phá cái gì đó?”“Tùy ca, không phải em bán đứng anh đâu! Tiểu Bạch cáo già quá rồi, giờ em ấy sắp giết tới nơi, anh tránh đi một chút thì hơn.”Tương Trọng Ninh vừa dứt lời, Tạ Tùy liền nhìn thấy chỗ ngoặt cách đó không xa, cô gái đeo cặp sách đi tới, đang hỏi y tá trực đêm, sau đó y tá chỉ chỗ Tạ Tùy.Cô gái quay đầu liền nhìn thấy anh.Hai gò má cô đỏ ửng, xem bộ dạng là chạy tới rồi.

Nhìn thấy anh, cô khẽ cắn môi dưới, đôi mắt sáng long lanh ướt thẫm, trách cứ có, nhưng nhiều hơn là đau lòng.Trái tim bất an xao động của Tạ Tùy trong nháy mắt nhìn thấy Tịch Bạch bỗng nhiên bình tĩnh không ít.Anh đặt sách tiếng Anh xuống gối, đi dép lê mang một lần vào, chậm rãi chống người đứng dậy.Mà cô gái đứng ở xa nhìn anh mấy giây, tức giận xoay người, dùng sức bấm thang máy bỏ đi.

Tạ Tùy ngồi xuống giường, cúi đầu, trong lòng chua xót, lại có chút tủi thân.Cô giận là phải, cũng không nên tới thăm anh.

Anh làm mất ngọc cô tặng, tốt nhất cả đời này cô đừng để ý đến anh.Tạ Tùy đỡ ngực nằm xuống, đôi mắt đen như mực nhìn trần nhà, cố gắng làm dịu đi sự khó chịu cuồn cuộn trong lòng.Hai mươi phút sau, thang máy vang lên một tiếng ‘đing’, tiếng bước chân nhẹ nhàng chậm chạp đến gần, sau đó dừng bên cạnh anh.Tạ Tùy ngẩng đầu, nhìn thấy cô gái đứng bên giường, mím chặt môi, nheo mắt nhìn anh.“Ăn cơm chưa?” “Chưa.”“Đói không?” “Đói.”Yết hầu anh lên xuống khó khăn, ngồi dậy, cẩn thận dựa vào giường, thỉnh thoảng liếc nhìn cô một cái, vân vê góc áo cô.Lòng tràn đầy thấp thỏm.Tịch Bạch không nói gì, đặt túi ở bên giường, lấy ra một tô cháo gà nóng hổi và ít đồ ăn kèm.Nhìn thấy cánh tay phải Tạ Tùy còn đang truyền dịch, Tịch Bạch lấy thìa ra, múc cháo nóng hôi hổi đến bên miệng thổi.“Há miệng ra.”Tạ Tùy ăn không biết mùi vị, nuốt như cái máy, đôi mắt đen chăm chú nhìn cô gái trước mặt.“Tiểu Bạch…”“Giờ Tiểu Bạch rất giận, tốt nhất là anh đừng nói gì.”Tiểu Bạch dùng thìa khuấy cháo trong chén, tìm miếng thịt, thổi thổi, sau đó xụ mặt đút cho anh.“No chưa?” “Không biết.”Tịch Bạch đút cho anh một muỗng, anh liền nuốt một muỗng.Tịch Bạch để chén xuống, trầm giọng nói: “Tối đừng ăn nhiều quá, mau đi ngủ đi.”“Ừm.”“Ngủ đi.”Tạ Tùy giật mình, máy móc nằm xuống, tay còn nắm chặt góc áo cô, cảm giác mình như tên ngốc có lỗi, hoàn toàn không có chút khí chất nào.

“Đợi vết thương anh lành rồi, em sẽ tìm anh tính sổ.” Tịch Bạch khom người xuống, cẩn thận đắp chăn cho anh.Bàn tay Tạ Tùy đang nắm áo cô bỗng nhiên dùng sức.

Trọng tâm cô gái không vững, ngã vào ngực anh.

“Ái…”Tạ Tùy ôm chặt lấy cô, cơ hồ dùng cả tay chân, ôm chặt cô vào lòng.

“Anh sẽ không đến phòng quyền anh nữa, sẽ không để mình bị thương nữa.”Hơi thở anh dồn dập, giọng nói thành khẩn: “Tiểu Bạch đừng giận anh nữa, được không?”“Thật không đi nữa sao?” Cô ngước mắt nhìn anh, ánh mắt mang theo chút chờ mong.“Anh cam đoan.”Tịch Bạch tin tưởng Tạ Tùy, từ mô tả của Tương Trọng Ninh, Tịch Bạch cũng biết lần này Tạ Tùy thật sự nếm mùi khổ sở rồi.

Kỳ thật vốn cũng không giận nhiều, cô chỉ đau lòng, thương anh sống khổ như vậy, thương anh phải chịu đựng nỗi đau xác thịt.“Tạ Tùy, em nói rồi, anh nhất định phải bình an, bằng không tất cả đều không còn ý nghĩa.”Việc cô sống lại không còn ý nghĩa, tất cả cố gắng đều không còn ý nghĩa.

“Tạ Tùy, anh nhất định phải, nhất định phải nghe lời em.”Tạ Tùy nghe xong câu này, giật mình một lúc, bỗng nhiên nắm giữa cằm cô, ép cô ngẩng đầu lên, dán làn môi ấm áp vào.Tịch Bạch mở to hai mắt.Môi của anh rất mềm, lại nóng, dán vào môi cô, hôn loạn xạ.

Anh thậm chí còn dùng đầu lưỡi muốn nạy hàm răng cô ra.Đây là lần đầu tiên hai người hôn sâu như vậy, hơn nữa lại còn là tư thế mập mờ như thế.Tịch Bạch đỏ mặt tới mang tai, đầu không ngừng ngọ nguậy, nhưng người con trai giữ chặt lấy cô, khiến nửa người trên của cô không thể động đậy.

Trong hành lang yên tĩnh lờ mờ chỉ có tiếng thở trầm thấp nặng nề của cô gái.Tịch Bạch xấu hổ muốn khóc, rõ ràng là anh làm sai chuyện, lại còn đối xử với cô như vậy… thật quá hư rồi!“Tạ, Tạ Tùy, anh buông….

buông ra…” Cô nói không hoàn chỉnh.

Cô bị cái lưỡi nóng hổi của anh chặn lấy hô hấp, cảm giác sắp ngạt thở.

Đầu lưỡi anh chậm rãi liếm lấy bờ môi cô, lại gặm cắn, dịu dàng lại thô bạo, không biết mệt.Cô đưa tay đẩy anh ra, chỉ nghe Tạ Tùy kêu một tiếng: “Đau…”Thế là cô gái vội rút tay về, không dám đụng lung tung, sợ đụng vào miệng vết thương của anh.Cô chỉ có thể để mặc anh muốn làm gì thì làm.Trời đất quay cuồng không biết bao lâu, Tịch Bạch cảm giác môi mình đã tê đi rồi, thân thể bị anh kiềm chặt trong ngực mềm nhũn, khẽ run.Vẻ mặt cô hơi mê mang, Tạ Tùy cọ cánh mũi vào mặt cô.

“Tiểu Bạch, anh nghe lời em.”Cho dù núi đao biển lửa, vào nơi nước sôi lửa bỏng, anh cũng vui vẻ chịu đựng.Vẻ mặt cô hơi mê mang, Tạ Tùy cọ cánh mũi vào mặt cô.

“Tiểu Bạch, anh nghe lời em.”Cho dù núi đao biển lửa, vào nơi nước sôi lửa bỏng, anh cũng vui vẻ chịu đựng..