Ngọt Ngào Dành Cho Anh

Chương 9: 9 Không Nhắc Đến Không Phải Là Quên

Miễn là có Củ Cải Thúi hoạt động của cô lập tức trở nên đông vui náo nhiệt, màn hình nhảy đầy bình luận đến nỗi hoa mắt chóng mặt.

“Viên Viên đang nấu ăn sao? Tôi còn tưởng cô chỉ biết ăn ở ngoài, đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong.” Lục Yên kê sát mặt vào màn hình đọc một dòng bình vừa thoáng qua, sau đó cười ngại ngùng “Tôi làm nổ nhà bếp những hai lần, ồn ào đến mức hàng xóm còn tưởng tôi chết trong đám khói đen rồi.”

Lượt xem đạt ở ngưỡng bảy mươi người, đương nhiên không thể so acc mới và acc kỳ cựu rồi.

Bình luận chỉ trích luôn tồn tại song song, do Lục Yên xem như không có gì mà bỏ qua để buổi livestream trở nên tốt đẹp.

‘Có gặp lại người đó lần nào nữa không?’

Dòng bình luận này tuy bị trôi nhưng không thoát khỏi con mắt của Lục Yên, cô ậm ừ một lát: “Có gặp lại, như bèo nước gặp nhau.”

Kết thúc buổi livestream với lượt xem cán mốc một trăm, quá trình có chút nhàm chán nhưng bọn họ trò chuyện rôm rả xem như là bước đầu thành công.

Đối diện với bàn thức ăn Lục Yên lại trở nên trầm tư, cô trước đây không có hay vô duyên vô cớ ghẹo chọc người khác nên trong lòng tự nhiên thanh thản.

Tiếng chuông điện thoại cắt đứt mạch suy nghĩ, Lục Yên nghe máy bình tĩnh hỏi: “Đã học xong rồi sao?”

“Ừm, đang trên đường đến lớp học thêm mới, bỏ lỡ buổi livestream của mày rồi.” Bình Tây Tây mè nheo nói tiếp “Muốn tao bồi tội cái gì đây?”

Chuyện này để Bình Tây Tây chủ động nhắc đến thì còn gì bằng, Lục Yên chậm rãi bài ra tư thế của kẻ bề trên: “Đoán không nhầm tin tức tao tỉnh dậy vẫn chưa được người của Lục Gia công khai ăn mừng nhỉ?”

“Chuyện này mày nói đúng.” Bình Tây Tây hạ giọng “Từ khi mày tỉnh dậy không nhắc đến chuyện hung thủ, tao còn tưởng mày định cứ như thế bỏ qua.”

Bỏ qua? Lục Yên cũng tính bỏ qua rồi ấy chứ, ngặt một nỗi cứ để mối hiểm họa hoạt động âm ĩ rồi cũng có ngày nó đổ lên đầu của cô chứ không phải là chủ nhân trước đây của cơ thể.

Với cả việc lấy lại công bằng cho thân chủ cũng là việc nên làm, tuy tự tin không được cao cho lắm.

Cô nhẹ nhàng đặt đôi đũa trên tay xuống, nghiêm túc nói: “Vẫn đang khó xử, nếu người trong Lục Gia biết tao tỉnh dậy rồi sẽ tiếp tục lên kế hoạch đấu đá, càng làm cho kẻ đẩy tao xuống lầu sợ tội chạy trốn, trước mắt cứ âm thầm điều tra.”

Lời vừa dứt, Bình Tây Tây kiên quyết đáp trả: “Việc này cứ để tao, trước khi mày rơi xuống có nhớ được đặc điểm gì của kẻ đó không?”

Trong ký ức hỗn loạn như tơ vò của Lục Yên, cô chỉ biết một điều đó là cảm giác tự do buông thả theo chiều gió.

Lục tiểu thư như một kẻ điên đón nhận cái chết, điều đó thể hiện quá rõ ràng khi cơ thể còn dang rộng hai tay tận hưởng.

Điểm đáng chú ý là bàn tay đã tác dụng lực lên bả vai, chẳng hiểu làm sao cảm giác đó cứ đeo bám cô từ khi tỉnh dậy đến hiện tại.

Đương nhiên không có chuyện nhầm lẫn cái chết của bản thân ở thế giới cũ và cái chết của thân chủ.

Lục Yên đơn giản thả ra hai chữ: “Không nhớ!”

“Tao sẽ thay mày điều tra, sẵn tiện nghe ngóng tin tức ở Lục Gia.” Bình Tây Tây sực nhớ đến một chuyện liền hỏi “Mày nói phá sản là như thế nào vậy, tao chẳng thấy chú Lục kêu gọi vốn gì cả.”

Trong lúc khoái chí nên hù dọa đối phương, không ngờ cô bạn này lại để tâm đ ến như vậy.

Trong ký ức của thân chủ quả thật Bình Tây Tây là người đáng tin cậy và luôn mang đến cảm giác an toàn, cô chưa thích ứng với điều đó mà thôi.

“Tắt máy trước đây, cơm canh sắp nguội rồi.” Lục Yên vội vàng ngắt kết nối.

Nếu muốn tự mình truy lùng hung thủ phải đối mặt với Lục Gia, tình hình trước mắt cứ đứng một bên quan sát, đợi ngày Lục Tinh Tinh thông báo với mọi người rằng con gái của mình đã thoát khỏi giấc ngủ vĩnh hằng.

Dùng xong bữa trưa cô chẳng để bản thân nghỉ ngơi, cùng với con ngựa chiến của mình đạp vòng vòng thành phố.

Kể ra trước đây toàn dùng xe hộp để di chuyển, nay vì số tiền trong tài khoản bảo cô phải vận động nhiều một chút.

Tìm những nơi đang tuyển dụng để lo cho sinh hoạt phí, chỉ ăn không làm núi vàng núi bạc cũng lỡ.

Tìm nửa ngày trời từ lúc mặt trời đứng bóng đến khi ánh cam bao trùm cả thành phố, dòng người đua nhau đi đi lại lại, từng cơn gió nhẹ thổi bay cọng tóc mái Lục Yên.

Đối diện với cửa hàng bán hoa đang tuyển nhân sự, trùng hợp nơi đây cũng là nơi gặp mặt cái cậu chàng thanh niên bí ẩn.

Tiếng ồn ào của làn xe, tiếng người đang cãi vã, âm thanh của lũ nhóc nô đùa trên vỉa hè hết thảy đều không lọt vào tai Lục Yên.

Dường như trong mắt đang tái hiện lại cảnh tượng cả hai gặp nhau khi đó.

Chẳng còn giá lạnh của cơn mưa ầm ĩ trái lại ấm áp đến mơ màng..