Cơ thể của thân chủ tuy yếu đuối, không thể tận dụng hết sức lực, điểm cộng là ít bệnh vặt.

Đứng dưới vòi sen như sống lại một lần nữa, Lục Yên hết sức cẩn thận khi lướt qua những chỗ bầm, cơn đau này nhất định phải trả lại cho người đứng đằng sau phi vụ lúc sáng.

Sau khi loại bỏ hoàn toàn bụi bẩn trên người, Lục Yên phải tự thay băng gạc ở đầu gối và bàn tay, thoa thuốc vào mấy chỗ xanh tím, thay hết đóng băng cá nhân trên mặt.

Những lúc như này mới biết ơn Bình Tây Tây, cô ta lo xa như vậy có thừa bao giờ?

Lục Yên bày trái cây sấy khô và bánh sữa chua ra đỉa, hai giờ sáng ngồi thư giãn vừa xem hoạt hình trên laptop vừa lắp đầy cái bụng đang kêu vang, bên cạnh là lốc sữa cấm hẳn bốn cái uống hút.

Trong lúc ăn uống, chú tâm vào bộ phim hoạt hình đang chiếu, tiếng thông báo lại vang lên lần nữa, thành công thu hút sự chú ý của Lục Yên.

Giờ này bọn công kích đã đắp chân ngủ thẳng giấc, chỉ có thể là Mỗi Ngày Một Viên Đường.

Nhìn thấy nội dung tin nhắn, cô liền có quyết định trong lúc bộc phát.

‘Tay cô không bị gãy chứ?’

Có liệt Lục Yên cũng phải gõ bàn phím, trình độ của tên này thật sự tỏa ra khí chất thượng đẳng.

Bọn người công kích tốt ở chỗ nói nghĩa trên mặt chữ, chửi ra chửi mắng ra mắng.

Tên này ẩn ý lại thâm sâu, rốt cuộc cũng lòi cái bộ mặt thật ra rồi.

Bạn có tin nhắn mới đến từ Viên Viên.

‘Tôi khá ổn, hiện tại có thể hẹn nhau đi đánh bóng chuyền.’

Trương Ngạn Duy thấy tin nhắn lập tức buông bút, cầm lấy điện thoại lên đọc, câu trả lời của cô khiến hắn nhớ lại lần đầu tiên gặp mặt.

“Mấy cái gai mọc trở lại rồi.” Hắn khẽ cười tự nói một mình.

Thức đến hai giờ sáng không phải phong cách của Trương Ngạn Duy, từ mười một giờ bản thân đã leo lên giường vào giấc ngủ, nhưng lại không tài nào ngủ một giấc đến sáng.

Đã thức giấc không làm chút gì đó thì không được, hắn lôi đóng bài tập toán ra giải mấy bài nâng cao, lúc gửi tin nhắn không nghĩ sẽ nhận được phản hồi.

Cách hồi âm này, đoán không nhầm Lục Yên chẳng nhận ra người hỏi thăm là bạn cùng bàn.

Trương Ngạn Duy đột nhiên nảy ra một ý định có chút mất nhân tính.

Mỗi Ngày Một Viên Đường: ‘Vậy sao, cô thật hài hước, tôi thấy những món ăn cô làm trong buổi phát sóng trực tiếp, rất ngon.’

Viên Viên: ‘Cách tìm chủ đề của bạn thật thiếu logic, ăn chưa?’

Trương Ngạn Duy bật cười, lần này hắn thật sự cười phá lên không hề có ý định giấu diếm.

Nét lạnh lùng tiêu biến chỉ để lại phần quyến rũ, đôi mắt ẩn chứa niềm vui.

Từ khi nhập học ngoài dăm ba câu đấu khẩu với Thẩm An An, cô luôn giữ hình tượng thỏ trắng biết vâng lời thầy cô, đối tốt với bạn bè.

Đây mới chính là cách nói chuyện Lục Yên hay dùng, hắn còn nghĩ cô muốn tiết chế trên cả mạng xã hội.

Mỗi Ngày Một Viên Đường: ‘Mùi thơm bay đến tận nhà tôi’

Viên Viên: ‘Tên điên.’

Việc này tốn khá nhiều thời gian, thừa nhận là có chút thú vị.

Lục Yên còn việc khác phải làm không muốn đùa giỡn với cái tên mắc phải bệnh hoang tưởng.

Soạn hết tập vở ra tiện thể đổi balo khác, cái cũ dính phải bụi bẩn không dễ dàng loại bỏ bằng khăn giấy ướt, ngày hôm sau nên tắm rửa cho nó thì hơn.

Ngày mai học năm tiết ba môn, có một bài kiểm tra.

Lục Yên vươn vai khí thế bừng bừng: “Năm điểm chị đến với mày đây.”

【Hệ thống nhắc nhở! Quý khách đừng làm màu nữa, hãy tập trung toàn phần vào bài tập】

Cô cười khổ nói: “Lại khinh người.”

Rút quyển bài ghi và quyển bài tập ra, Lục Yên muốn niệm chú cho bản thân siêu thoát.

Ba tuần lũng đoạn kiến thức lý nào lại nhiều như vậy?

Dự tính trong khoảng một tiếng sẽ hoàn thành ôn toàn bộ kiến thức, giải vài bài cho quen tay, nhìn vào đống công thức lằng nhằng đã thấy chóng mặt buồn nôn.

Lục Yên ngồi thẳng lưng ánh mắt không rời quyển vở một giây, sau bốn mươi lăm phút đồng hồ cô chỉ học được một nửa công thức.

“Còn tỉnh đã mơ thấy ác mộng.” Đôi môi nhợt nhạt khép mở hệt như người bị rút hết sinh lực.

May mắn ngồi cạnh một vị thần, cách ghi chép của Trương Ngạn Duy giúp Lục Yên nắm bắt cách làm dễ dàng.

Chỗ nào không hiểu liền có một tờ giấy ghi chú giải thích cặn kẽ.

Tận đến ba giờ rưỡi sáng Lục Yên mới bắt tay vào giải mấy bài đơn giản, sau khi làm được hai bài nâng cao đã lăn đùng ra ngủ.

【Điểm tích lũy trên 20, được +1】

【Điểm tích lũy: 36】

【Nhiệm vụ chính: Giúp một người thoát khỏi ngục tù của bóng tối, tìm thấy ánh sáng của đời mình, tiến độ là -1%】

【Nhiệm vụ phụ: Một điều nhịn chín điều lành, nhẫn nhịn ba chuyện bất kỳ trong tương lai, tiến độ 2/3】

【Nhiệm vụ còn lại, tiến độ 0】

【Giám định thương tật đã cho ra kết quả, hệ thống quyết định bỏ qua nhiệm vụ tăng cường sức khỏe, trân trọng cảm ơn!】

Nhờ có giọng đọc cứng nhắc không có chút tình người đánh thức cô dậy, Lục Yên đem cái thân xác rã rời vào phòng vệ sinh, đánh răng rửa mặt, bao bọc mấy vết thương lại tắm qua một lượt..