Ngọt Ngào Dành Cho Anh

Chương 11: 11 Thỏ Trắng Nói Có Quen Biết Với Bầy Sói

Đối phương băng qua đường vào cửa hàng tiện lợi mua ít đồ, sau đó quay lại chỗ Lục Yên.

【Tương lai hệ thống sẽ đưa ra các nhiệm vụ liên quan đến vận động, nhằm cải thiện sức lực của quý khách.

Nếu có bất kỳ ý kiến xin hãy vào phần phản hồi để bày tỏ, trân trọng cảm ơn!】

“Cơ thể tôi ở thế giới cũ có hẳn cơ bụng số mười một đó nhé! Cứ khinh người đi.” Lục Yên bất lực đáp trả.

Đến khi cô gái kia quay lại thì trên tay cầm chai nước suối, thân người nhỏ bé đem đến cảm giác chỉ cần một cơn gió là có thể cuốn người bay lên không trung.

“Trùng hợp thật, không ngờ chúng ta nhanh như vậy đã gặp lại nhau.” Lục Yên nhoẻn miệng nở nụ cười tươi.

Đối phương ngại ngùng gật đầu: “Lúc nãy thật sự cảm ơn cậu.”

Cô đón lấy chai nước nhanh nhẹn mở nắp một hơi đã uống hết nửa chai, đến khi bình tĩnh liền hỏi: “Ban đêm nguy hiểm, cậu ra bên ngoài làm gì vậy?”

“Trong đám người đó… Có có anh trai của tớ.”

Câu trả lời làm Lục Yên cứng đờ, hành động vừa nãy có phải ngu ngốc lắm không? Cô lắc đầu lấy cái hệ thống ra làm tấm bia, chắn hết mọi sự xấu hổ đang suy diễn trong đầu.

“Bọn họ lúc nãy làm ra những hành động đó, tôi còn nghĩ là cậu đang bị ức hiếp.” Lục Yên hỏi “Nhà cậu ở đâu vậy, tớ đưa về.”

Xem ra lúc nãy đã thật sự làm chuyện thừa thãi, cô còn định xin lỗi thì đối phương đột nhiên lên tiếng.

“Cảm ơn cậu nhiều lắm.”

Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh thật sự không tiện hỏi sâu.

Lúc nãy cô gái nhỏ đã cực kỳ sợ hãi đám người kia, còn có những gì mà mắt quan sát được chẳng thể nào nói là đang vui đùa.

Lục Yên có chút khó xử, cảm giác muốn giúp đỡ nhưng thật sự không có chỗ chen chân vào.

“Ồ, tôi không giúp được gì.” Cô hứng khởi nói tiếp “Chúng ta trao đổi số điện thoại cho nhau nhé!”

Từ nãy đến giờ đôi mắt của đối phương luôn nhìn xuống mũi giày, từng lời nói phát ra vô cùng cẩn trọng đối diện với câu hỏi của Lục Yên thì bày ra vẻ mặt khó xử.

Đừng nói là… Cô nghĩ thầm, trong lòng dâng trào lên cảm giác ngượng ngùng.

“Nếu có cơ hội gặp lại lần nữa thì giữ liên lạc của nhau vậy.” Cô vẫn mỉm cười nói năng lưu loát để không đẩy cô gái kia vào tình huống ngượng nghịu “Chai nước này bao nhiêu nhỉ?”

Đối phương xua tay liên tục nói: “Không đáng bao nhiêu, cậu không cần trả lại.”

Lục Yên đứng phắt dậy kéo tay cô gái đi đến một quán ăn sắp đóng cửa, đây là lần đầu tiên trải nghiệm cảm giác ngồi ăn ở lề đường còn là vào ban đêm.

Về đến nhà cô phải đánh răng lại một lần nữa rồi mới trèo lên giường cho bản thân nghỉ ngơi.

Chiếc giường đơn đặt kế tường, bên dưới trải thảm, góc phòng đặt chiếc gương dài có thể soi từ chân đến đỉnh đầu, tủ quần áo ở một góc, đầu tủ đặt cạnh giường có thêm bình hoa tối giản, máy phun sương kèm theo mùi hương mà Lục Yên yêu thích.

Chỉ cần một ngày cô đã biến căn phòng trống không trở thành một nơi tạm chấp nhận được, tuy nó không được sa hoa như ở thế giới từng sống hay căn phòng như của thân chủ, nhưng có thể đem đến cảm giác thư thả, làm đầu óc thanh tỉnh hơn.

Căn phòng với ánh sáng lờ mờ của chiếc đèn ngủ, Lục Yên bôn ba cả ngày vừa nằm xuống đã nhắm tịt mắt.

Ngày thay đêm tiếp tục vận hành, ánh sáng xuyên qua lớp kính trong suốt len lỏi qua rèm cửa nhạt màu chiếu đến cạnh giường.

Mắt cô chưa mở tay đã mò mẫm tìm điện thoại, trong lòng dâng trào cảm giác vui sướng.

Bản thân thức trước báo thức còn gì bằng, nhưng lại quên mất tối hôm qua bản thân đã cài báo thức bao giờ?

Lục Yên kinh hoàng bật dậy sau khi xem số giờ đang hiển thị trên màn hình điện thoại.

Đôi chân chạm đất đã chạy như bay vào nhà vệ sinh, hoàn tất mọi thứ trong vòng mười lăm phút.

【Điểm tích lũy trên 20, được +1】

【Điểm tích lũy: 28】

Mặc cho bảng điện tử đang hiển thị cái gì đó, cô chỉ biết dắt chiếc xe đạp ra ngoài đạp với vận tốc nhanh nhất có thể.

“May quá, may quá…” Cô vừa thở gấp vừa cảm thán.

Bước qua cổng trường cô có thể thong thả an bài cho chiếc xe đạp của mình.

Nhìn bãi đổ le que vài chiếc xe đạp, Lục Yên có chút buồn cười, ở thế giới cũ thì cá chắc phương tiện của cô sẽ nằm bên bãi đổ xe của oto rồi.

Đám người ở phía trên lầu nháo nhào nhìn chằm chằm Lục Yên, bọn họ bàn tán xôn xao có vào kẻ muốn gây sự chú ý còn huýt sáo vang cả một khu.

Cô vẫn điềm tĩnh đi tìm lớp của mình, đứng trước cửa lớp Lục Yên bài ra dáng vẻ ngoan hiền đang xin phép để được vào bên trong.

Tiết học đầu tiên của tuần luôn là tiết sinh hoạt, giáo viên chủ nhiệm đang hăng say bổ cập các nội quy đột nhiên dừng lại, đẩy đẩy gọng kính nói: “Lớp chúng ta có học sinh mới chuyển đến, em vào đây đi.”.