Editor: Song Thy

Giữa trưa, Gia Ý cùng Đường Ân Ân đi nhà ăn nhân viên ăn cơm.

Trong đám đông rộn ràng nhốn nhào, hai người tìm một vị trí tương đối an tĩnh, một người gọi một phần cơm rang gà Cung Bảo cùng một ly nước, vừa ăn vừa nói chuyện phiếm.

“Uy, rốt cuộc, cậu làm như thế nào mà có thể trong nữa giờ đưa hàng mẫu đến ngoại thành phía nam a.” Nhớ tới cái này, Đường Ân Ân vẫ rất hiếu kì, tự nhiên sẽ không bỏ qua.

Gia Ý múc cơm, ấm úng qua loa lấy lệ: “Lúc ra cửa liền gọi được một chiếc xe, cũng do mình gặp may mắn, tài xế đi đường tắt, lại không có kẹt xe, một đường đều đèn xanh, nên đến đúng thời gian mà thôi.”

Đường Ân Ân bĩu môi, không tin tưởng.

Ngoại thành phía nam cô cũng đã đi qua, mỗi lần đi một chuyến đánh xe điện ngầm đều là mồ hôi ướt đẫm, chật vật bất kham.

Nhưng Gia Ý lại một thân thoải mái, nhẹ nhàng trở về, giống như vừa mới đi qua bên cạnh công ty.

Bất quá thoạt nhìn, đồng sự này càng ngày càng thần bí.

Đúng lúc này, từ phía nhà ăn truyền đến tiếng bước chân của một nữ đồng sự.

Nữ đồng sự đến gần, liếc mắt nhìn cơm trưa của hai người, cuời rộ lên: “Ai nha, đây là đang ăn cái gì a, hôm nay Kiều chủ quản thăng chức, đang mời nhân viên khu thị trường một bữa tiệc lớn ở nhà ăn bên kia, hai cô cũng qua đi đi.”

Nữ viên chức là do Kiều Mễ Na kêu tới đây mời hai người, tuy rằng là mời, nhưng ngữ khí lại chứa đầy thương hại cùng khinh thường, phảng phất đĩa cơm của hai người như thức ăn của chó.

Gia Ý nhìn thoáng qua Đường Ân Ân, ngẩng đầu, tận lực khách khí: “Không cần, nhờ cô nói với Kiều chủ quản, tôi cùng Ân Ân ăn không tồi, cũng ăn xong rồi, đang chuẩn bị đi.”

Nữ viên chức không ngờ hai cô sẽ cự tuyệt, hạ giọng, khẩu khí phát ngoan: “Bây giờ Mina là chủ quản của khu thị trường, mời các cô ăn cơm cũng là cho các cô mặt mũi, hai người các cô lại dám từ chối?”

Chó bên người Kiều Mễ Na, quả nhiên đều giống chủ nhân xảo quyệt ương ngạnh.

Đường Ân Ân cố ý cử động khuỷu tay, tựa như lơ đãng, hất vào ly nước, đổ không sót giọt nào vào người nữ viên chức.

“Cô——”Nữ viên chức hoảng hốt, la hoảng lên: “Đường Ân Ân, cô cô lại đổ nước vào tôi.”

“Theo tôi thấy là cô không cẩn thận đụng phải đi, Ân Ân không kêu cô bồi thường đã là hào phóng lắm rồi.”Gia Ý liếc nhìn Đường Ân Ân, hai người ăn ý mà trao đổi ánh mắt.

Tuy rằng nhà ăn nhiều người, nhưng đều đang ăn cơm, ai sẽ chú ý đến Ân Ân đem ly nước hất đổ chứ!

Nữ viên chức biện giải không được, tức giận đến sắc mặt đỏ lên, tư thế mời hoàn toàn không có.

Ở bên kia Kiều Mễ Na xem đến rõ ràng, sớm biết Gia Ý và Đường Ân Ân nhất định sẽ không tới, nhưng chính là cố ý phái người khác qua chê cười các cô, không nghĩ tới lại thành ngược lại, biểu tình biến đổi, xôn xao đứng lên, đi qua.

“Tôi chỉ hảo tâm mời các cô qua cùng ăn một bữa cơm, cần thiết phải thô lỗ như vậy, không muốn thì không muốn, còn đem đồ uống hất lên người đồng sự, có phải hay không quá không có tốt chất?” Kiều Mễ Na cố ý đề cao âm thanh, hấp dẫn sự chú ý của nhân viên đang ở nhà ăn.

Ánh mắt mọi người tập trung trên người Gia Ý cùng Đường Ân Ân, khe khẽ nói nhỏ.

Suy cho cùng thời gian Kiều Mễ Na lam ở đây lâu hơn các cô, lại vừa mới thăng chức, nên đại đa số mọi người vẫn đứng về phía cô ta.

Thô lỗ? Không có tố chất? Đúng là bạch liên hoa a! Đường Ân Ân thầm nhủ.

Gia Ý không nhanh không chậm: “Vừa rồi chúng tôi đã nói qua, vị đồng sự này quá kích động, vô ý đụng phải ly nước.”

“Ngượng ngùng, tôi tận mắt nhìn thấy Đường Ân Ân hất ly nước đổ lên người cô ấy!” Kiều Mễ Na hùng hổ dọa người.

Gia Ý cười nhạt, nhìn vừa ngây thơ lại giảo hoạt: “Di, Kiều chủ quản ở xa đến vậy, còn có thể thấy Đường Ân Ân cố ý hất ly nước, vậy là từ nãy đến giờ cô vẫn luôn âm thầm nhìn chúng ta sao? Là trùng hợp hay là Kiều chủ quản đã sớm đoán trước có chuyện phát sinh?”

Mọi người lại nhìn về phía Kiều Mễ Na.

Sắc mặt Kiều Mễ Na căng thẳng, đang muốn đánh trả, lại nghe thấy tiếng bước chân truyền đến, nhân viên ở nhà ăn đều đứng lên nhường ra một con đường: “Cố Tổng.”

Là người lãnh đạo lớn nhất của JJ, tổng giám đốc Cố Tắc Mâu.

Gia Ý nhìn qua.

Nghe nói Tắc Mâu là con lai Trung Pháp, ba ba là người Trung Quốc, mẹ đẻ là một mỹ nhân người Pháp, nghe nói còn có huyết thống hoàng thất, có ngũ quan tuấn mỹ như phương Tây, con ngươi màu xanh ngọc, lại ôn nhu hàm súc như người Đông Phương.

Hôm nay vừa thấy, danh bất hư truyền.

Tắc Mâu tựa như nghe được động tĩnh, hướng phía Gia Ý và Kiều Mễ Na đi tới.

Khuôn mặt Kiều Mễ Na lập tức thay đổi, cười tủm tỉm, khom lưng: “Cố Tổng hảo.”

Ánh mắt Tắc Mâu lại lập tức dừng trên người Gia Ý: “Cô là trợ lý vừa tiến vào bộ thị trường?”

Cư nhiên Cố Tổng lại chủ động dò hỏi một tiểu trợ lý bộ thị trường?

Nhóm công nhân trừng lớn đôi mắt, không thể tin được, trong lòng vừa hâm mộ, vừa ghen tị, vừa hận.

Sắc mặt Kiều Mễ Na tựa như màu gan heo, tuy rằng Tắc Mâu vẫn luôn làm lơ cô ta, nhưng trước kia mỗi lần cô chào hỏi, tốt xấu gì hắn cũng sẽ đáp lại một tiếng, hôm nay lại trực tiếp xem cô như không khí!

Cố Tổng cao cao tại thường, như thế nào lại biết cô(GY)?

Chẳng lẽ là Hoắc Chấn Dương nói với hắn? Chẳng lẽ nhất cử nhất động của chính mình ở công ty đều được Cố Tắc Mâu nói lại cho Hoắc Chấn Dương?

Trong lòng Gia Ý kỳ quái, rất có lịch sự mà thử: “Đúng vậy, Cố Tổng. Tại sao Cố Tổng lại nhận ra một nhân viên nhỏ như tôi?”

Trên mặt Tắc Mâu hiện lên ý cười ôn hòa, gật gật đầu: “Vừa rồi khách hàng gọi điện thoại cho tôi, nói biểu hiện của cô không tồi, có thể đưa tới trước khi khách hàng lên máy bay, rất tốt.”

Nguyên lai là như thế. Gia Ý lấy lại tinh thần: “Cám ơn Cố Tổng khích lệ.”

“Tiếp tục nổ lực, tôi xem trọng cô.” Tắc Mâu mỉm cười lưu lại một câu, xoay người rời đi.

Trong nhà ăn, mọi người dại ra một lát rồi nháo nhào.

Cố Tổng xuống nhà ăn nhân viên, còn chính miệng khích lệ một trợ lý nhỏ của bộ thị trường!

Còn ai quan tâm đến việc Gia Ý và Đường Ân Ân liên thủ chỉnh Kiều Mễ Na!

Không ít người tiến đến vây xung quanh Gia Ý.

“Gia Ý a, cô thật lợi hại, thế nhưng có thể được Cố Tổng chú ý.”

“Xem ra sớm hay muộn Gia Ý cũng sẽ thăng chức thôi!”

“Đúng vậy, Gia Ý tiền đồ rộng lớn mà.”

“Gia Ý Gia Ý, sau này thăng chức đừng quên tôi nga…….”

Ngay cả Kiều Mễ Na bên cạnh cũng nhịn không được tiến lên vài bước, nhìn Gia Ý bằng ánh mắt khác.

Kiều Mễ Na được Cao Phó Tổng đề bạt, là đã lợi hại, còn Gia Ý thì sao, được Tắc Mâu tự mình khích lệ a!

Kiều Mễ Na nắm chặt nắm tay, một cô gái, không có tiếng tâm gì, mới đến mấy ngày, cư nhiên khiến cô từ vị trí công chúa ngã xuống.

Sắc mặt Kiều Mễ Na từ đỏ biến thành trắng bệt.

*

Tắc Mâu trở lại văn phòng tổng giám đốc, trên sô pha băng da thật đã có một thân ảnh của nam tử.

Dáng người nam tử kiệt ngạo, khí tràn mạnh mẽ, từ cửa trong suốt sát đất, mắt hơi trầm xuống, nhìn phong cảnh thành thị.

Tắc Mâu đóng cửa lại, cười cười bước qua: “Hoắc Đại Tổng Tài, tôi mới vừa giúp tiểu cục cưng của cậu đó.”