Nhưng nếu em lại để bọn họ bắt nạt em như hôm nay, anh có thể sẽ thật sự trách em đấy, hiểu không?

Edit: Gypsy.

Một từ Cô Chu ngăn cản hai người.

Chu Bồng quay lưng về phía họ, mím chặt môi.

Nguồn gốc chiến thắng duy nhất của cô trở nên vô giá trị trước mặt nhà họ Hoắc, nhưng yêu cầu cô xin lỗi Điền Noãn còn khiến cô khó chịu hơn là giết cô.

Chu Tịnh là người đầu tiên mở miệng.

"Chu Bồng, xin lỗi bạn học."

Chu Tịnh ánh mắt sắc bén cảnh cáo cô.

Chỉ là một lời xin lỗi mà thôi, cũng sẽ không mất miếng da thịt nào, nếu để người nhà phát hiện ra chuyện cãi nhau với Hoắc Tri Hành thì đối với các cô cũng chẳng phải chuyện tốt.

Dưới sự thúc giục của Chu Tịnh, Chu Bồng rốt cuộc miễn cưỡng quay người đối mặt với Điền Noãn.

"Thực xin lỗi......"

Nhỏ giọng nói xong, Chu Bồng liền quay người lại không bao giờ nhìn cô nữa, đôi mắt đỏ hoe như thể cô mới là người bị oan.

Chu Tịnh nắm lấy tay em gái, nở một nụ cười tao nhã với Hoắc Tri Hành.

"Hoắc tổng, chúng tôi đi trước."

"Không tiễn."

Người đàn ông quay đầu sang một bên, ánh mắt không hề rơi vào họ.

Anh không quen nhìn cái gọi là khuôn phép người nổi tiếng.

Chị em nhà họ Chu thở phào nhẹ nhõm, gần như trốn khỏi đây vì sợ có biến.

Sau khi họ rời đi, người đàn ông nói với Tạ Trần Vân, "Cô Tạ, tôi muốn đến xem ký túc xá của Điền Noãn."

"Không thành vấn đề, hiện tại là thời gian học của học sinh, trong đấy không có ai." Tạ Trần Vân nhấc điện thoại trên bàn, bấm một dãy số nói chuyện với đầu dây bên kia, sau đó cúp máy.

"Ngài cứ đến, tôi đã nói qua với quản lý ký túc xá rồi."

Người đàn ông khẽ gật đầu về phía cô.

"Cảm ơn."

...

Không có ai ra vào ký túc xá, thanh gỗ dùng để đánh Chu Bồng vẫn được để nguyên tại chỗ.

Vết nước trên mặt đất đã khô từ lâu, Điền Noãn nhặt chai lọ rơi vãi, trên mặt đất chỉ còn lại bộ bàn ghế bị hất tung, một số đồ vật vỡ vụn.

"Đây là giường của em."

Điền Noãn đang đứng bên cạnh một chiếc giường tầng thấp hơn, khăn trải giường màu xanh da trời trên giường ngay ngắn, đầu giường kẹp một chiếc đèn bàn nhỏ, màn che hai bên được kéo ra.

Khi Hoắc Tri Hành liếc nhìn thứ trên đó, lông mày của anh ta khẽ co giật.

Điền Noãn nhìn thấy biểu hiện của anh trong mắt cô, cô đột ngột cúi đầu xuống, hai tay ôm chặt sau lưng, móng tay cắm sâu vào da thịt cô.

"Thực ra, em không muốn đánh cậu ta...!là do cậu ta giật lấy túi đồ của em, những thứ bên trong rơi hết ra ngoài..."

Cô hoảng hốt giải thích, và lời nói của cô nghe có vẻ không mạch lạc.

Hoắc Tri Hành biết rằng cô đang hiểu lầm.

Anh thở dài, tiến lên một bước, cúi người ngồi xổm xuống trước mặt cô, ngẩng đầu nhìn cô giấu đi đôi mắt.

"Noãn Noãn, anh thật sự rất tức giận, nhưng anh là đang giận bọn họ."

"Anh cũng không trách em, nhưng nếu em lại để bọn họ bắt nạt em như hôm nay, anh có thể sẽ thật sự trách em đấy, hiểu không?"

Từng lời anh nói từng câu từng chữ đều đi vào trái tim cô.

Điền Noãn lần đầu tiên nhìn xuống người đàn ông này, mái tóc lòa xòa trên trán che mất nửa con ngươi nâu trong veo, nhưng lại không ngăn được sự thâm thúy bên trong.

Không lâu sau khi cô nhẹ nhàng gật đầu, anh đứng dậy, đặt bàn tay to lớn của mình lên trên đầu cô.

"Những gì em đã làm không sai, một số người thích bắt nạt người khác mà không cần lý do.

Ngay cả khi có, đó phải là một lý do rất nực cười.

Không ai nghĩ nó có lý ngoại trừ bản thân họ đâu.

Vì vậy, em không cần phải chịu đựng như vậy, nhà họ Hoắc mãi là chỗ dựa của em."

Tóc của Điền Noãn hơi vàng và mềm, khi chạm vào đầu như thế này, trên đỉnh đầu có rất nhiều sợi tóc nhỏ dựng đứng.

Đôi mắt to ngấn nước của cô càng đỏ hơn sau khi nghe những lời anh nói.

Nếu cô có thêm một đôi lỗ tai to, chắc là nhìn sẽ trông giống như một con thỏ nhỏ vậy.

Trong đầu người đàn ông suy nghĩ như vậy, khóe miệng anh khẽ nhếch lên, anh giơ tay lên nhìn đồng hồ.

"Em đói không?"

"Dạ..." Cô nghiêm túc đáp, anh lại hỏi: "Muốn ăn gì?"

Cô gái nhỏ ngẩng đầu lên, trong khóe mắt hiện lên tia sáng.

"Mì ạ...!"

Hoắc Tri Hành nghĩ nghĩ, cuối cùng là kéo người về căn hộ của mình.

Cô gái nhỏ có lẽ là đang nhớ về mùi vị gia đình.

Khi đi ngang qua một cửa hàng tiện lợi, anh dừng xe lại và mua một đôi dép lê.

Sau đó lại đi thêm vài bước đến cửa hàng rau quả bên cạnh, mang một túi đồ ra khỏi cửa hàng.

Căn hộ này không xa công ty lắm.

Anh là một người yêu gia đình, không thích sống một mình, về cơ bản đều sống trong biệt thự của gia đình họ Hoắc, rất ít khi quay lại sống ở đây, chỉ trừ khi anh thực sự rất bận.

"Thay đi."

Hoắc Tri Hành đưa cho cô đôi dép lê màu xanh da trời, bản thân anh thay một đôi dép duy nhất trong tủ giày.

Điền Noãn đang ngồi trên ghế sô pha, Hoắc Tri Hành không biết từ đâu lấy ra một chiếc máy tính bảng, kết nối với bộ sạc cho cô.

"Em chơi một lát đi, anh sẽ xong nhanh thôi."

Khi anh xắn cổ tay áo sơ mi lên, cô nhận ra người đàn ông này đang định đích thân xuống bếp.

"Anh Tri Hành, anh muốn tự mình nấu ăn sao?"

Nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của cô gái nhỏ, anh không khỏi nhướng mày.

"Yên tâm đi, tài nấu nướng của anh là do dì Kiều truyền lại đấy."

"Ý em không phải vậy..."

Cô có hơi đỏ mặt, ngồi lại đàng hoàng chơi chiếc máy tính bảng của anh.

Một lúc sau, tiếng xèo xèo phát ra từ trong phòng bếp, Điền Noãn nghiêng người nhìn một cái.

Trong nhà bếp, người đàn ông lộ ra hai cánh tay hoàn mỹ, đang nghiêm túc cầm nồi sạn.

Trong nồi súp nhỏ bên cạnh, mì đang được nấu chín.

Cảm thấy bị nhìn chăm chú, Hoắc Tri Hành quay đầu nhìn về phía cái đầu nhỏ đang thò ra một chút, "Có thể đi rửa tay rồi."

Sau đó là tiếng dép bước từng bước nhỏ của cô gái nhỏ.

...

Trên bàn dọn ra hai tô mì trứng cà chua.

Món mì anh ấy làm trông rất đẹp mắt, mùi vị cũng rất thơm.

Điền Noãn đã sớm đói bụng rồi, đầu lưỡi liếm môi, cầm đôi đũa lên vài cái liền ăn sạch sẽ.

Sau khi cô ăn xong, Hoắc Tri Hành ở đối diện vẫn còn đang nhai kỹ nuốt chậm.

Bộ dáng ăn cơm của anh ấy trông thực sự rất thoải mái.

Điền Noãn vẫn còn đang quan sát, người đàn ông đang cúi đầu ăn đột nhiên nhướng mi nhìn cô.

"Buổi chiều đưa em ra ngoài thư giãn, em muốn đi đâu?"

Cô gái nhỏ ánh mắt lóe lên khi nghe những lời đó, thân mình đều ngồi thẳng dậy.

"Em không cần phải lên lớp sao? Sắp tới em thi đại học rồi."

Hoắc Tri Hành lấy khăn giấy ra lau miệng, "Thành tích hiện tại của em cũng không tệ, chỉ cần để tâm trạng thật thoải mái là có thể làm tốt kỳ thi rồi."

"Dạ, đi đâu cũng được ạ.".

Truyện BJYX

Cô gái nhỏ nói xong không giấu được niềm vui trong mắt.

Sự trẻ con hiếm có của cô khiến người đàn ông mỉm cười.

Quả nhiên là một cô gái nhỏ.

Truyện được edit bởi đăng tải trên WordPress và Watpad với mục đích phi thương mại, chưa được sự cho phép của tác giả, vui lòng không re-up hay chuyển ver dưới bất kỳ hình thức nào..