Đương nhiên anh biết người phụ nữ nhỏ của mình da mỏng, nên việc xuất đầu lộ diện còn lại chỉ có thể để anh làm.

Edit: Gypsy.

Điền Noãn cả đêm ngủ vẫn là đau lưng, từ tối hôm qua bắt đầu, mỗi lần không đợi được cô nhanh nhẹn người đàn ông lại nhào tới, nếu đêm qua không phải cô cào anh, thì anh lại không giữ lời rồi, thật không biết lấy đâu ra nhiều sức lực như vậy dùng trên người cô.

Bất quá có một chuyện mà anh vẫn như cũ không giữ lời, đó là cuối cùng bọn họ cũng không thể đến công ty được.

Buổi sáng khi Hoắc Tri Hành dậy, thấy động tác cứng đờ của cô, liền cho cô nghỉ thêm một ngày nữa.

Nói là xin nghỉ, nhưng thật ra là nhờ Thẩm Hạc thông báo cho cấp trên của cô, đồng thời cũng tính toán công khai thân phận của cô.

Sau khi bọn họ ăn sáng xong, Hoắc Tri Hành ôm Điền Noãn nằm trên người anh, dùng bàn tay ấm áp xoa eo và vai lưng cho cô thư giãn.

Ngoài cửa có tiếng xe, Điền Noãn vừa nghe liền biết rằng vợ chồng Hoắc Chính Kỳ đã trở về.

Biệt thự của Hoắc gia nằm ở phía sau trang viên Vân Thư, chiếm diện tích lớn, có thể lái xe vào, ngoại trừ Hoắc gia thì không có xe nào khác.

Cô theo bản năng định đứng dậy khỏi anh, Hoắc Tri Hành khẽ cau mày, đè chặt người muốn chạy giữ lại trên người.

Cô bị anh siết chặt, sức giãy dụa kia cũng không đủ để lay động cánh tay cường tráng của anh, nên chỉ có thể tức giận nhìn anh.

"Chú và dì đã về!"

Cô nhỏ giọng hô, tựa hồ đã nghe thấy tiếng họ lấy chìa khóa để mở cửa.

"Hửm?" Người đàn ông nhếch môi, nụ cười rất tùy ý, đôi mắt híp lại liếc về phía cửa, rồi quay lại nhìn cô.

"Không sao, để họ nhìn thấy càng tốt, đỡ anh phải nói."

......

Đêm hôm đó Hoắc Chính Kỳ gặp phải giao thông ùn tắc, đang chạy thì con đường phía trước gặp tai nạn, lúc trở về nhà thì đã rất muộn.

Chính là như vậy, ông vẫn nhớ ngày hôm sau là ngày kỷ niệm yêu nhau của ông với Kiều Uyển Ninh.

Chỉ ngủ một giấc ngắn ngủi, phía đông còn hơi tờ mờ sáng liền đưa người đến nơi họ từng gặp nhau, qua một đêm mới trở về.

Khoảng cách hơn mười cây số cũng không xa, bọn họ đã đến sớm, mới chín giờ sáng đã về đến nhà.

Cạnh cửa có một vách ngăn cách, vừa vặn có thể canh tầm nhìn vào phòng khách.

Hoắc Chính Kỳ và Kiều Uyển Ninh thay dép vốn muốn trực tiếp đi lên lầu, ánh mắt lơ đãng liếc nhìn qua, cả hai người liền sững người tại chỗ.

Con trai mình khẽ híp mắt, nằm thoải mái trên ghế sô pha dài, cô gái nhỏ trên người anh vùi sâu vào trong lồng ngực bằng phẳng của anh, một chút nào cũng không dám ngẩng lên.

Hai vợ chồng một người mừng rỡ một người bàng hoàng.

Đối với Hoắc Chính Kỳ mà nói, cú sốc này tương không khác gì đập nước vỡ đê, ông che kín mặt, rồi lại bỏ ra, Hoắc Tri Hành vẻ mặt vẫn như cũ bình tĩnh nhìn ông.

Ngay lúc định lao tới, ông bị cánh tay của Kiều Uyển Ninh chặn lại.

"Tri Hành, trước tiên buông Noãn Noãn ra, đến nói chuyện với ba của con."

Hoắc Tri Hành được mẹ ra lệnh, lúc này mới vỗ nhẹ lên đầu cô bé trong ngực mình, hôn lên tai cô, nhẹ nhàng nói gì đó.

"Về phòng trước, chờ chút nữa anh qua tìm em."

"Ừm.."

Vẫn là giọng nói nhẹ nhàng thường ngày của cô, nhỏ và yếu ớt, chỉ có người đàn ông đang kề sát cô mới có thể nghe thấy.

Đương nhiên anh biết người phụ nữ nhỏ của mình da mỏng, nên việc xuất đầu lộ diện còn lại chỉ có thể để anh làm.

Anh cũng rất vui khi làm điều đó.

Không nhanh không chậm bế cô lên, đi qua Hoắc Chính Kỳ ôm cô trở về phòng của mình trên lầu, trước khi rời đi đá lông nheo với cô.

"Nhiều lắm nửa giờ."

Người đàn ông quá hiểu cha mình là ai, từ nhỏ đến lớn anh đều có thể ứng phó thành thạo, chuyện năm trước của em gái anh cũng có thể nói tốt tình hình, anh cũng có thể giải quyết thỏa đáng việc riêng của mình.

Hoắc Tri Hành không quay trở lại phòng khách, trực tiếp gõ cửa tiến vào phòng làm việc.

"Ba."

Cửa mở, Hoắc Chính Kỳ đang đứng trước cửa sổ sát đát quay lưng về phía anh, nghe được anh gọi mình cũng không quay đầu lại.

Thấy mình đoán đúng, người đàn ông nhẹ nhàng động khóe môi.

Ông quả nhiên vẫn là bận tâm đến Điền Noãn, phòng khách bốn bề thông suốt, dù nói gì thì cô gái nhỏ cũng sẽ nghe được, không đợi ông nhắc nhở liền tự mình đến phòng làm việc riêng này.

Hai người đàn ông một người đứng trước cửa sổ nhìn ra khung cảnh phía xa, người còn lại đứng ở cửa nhìn chằm chằm vào bóng lưng của cha mình, bọn họ đều có chuyện muốn nói nhưng cả hai đều im lặng.

Một lúc sau, Hoắc Chính Kỳ quay đầu lại nhìn con trai mình.

Từ khi Hoắc Tri Hành được sinh ra đến giờ, thằng nhỏ này luôn là niềm kiêu ngạo của ông, từ nhỏ đã nghe lời hiểu chuyện, khi trưởng thành lại càng có thể một mình đảm đương công việc.

Mọi người đều nói con nhà họ Hoắc đều giỏi, con trai thì quân tử khiêm tốn, con gái thì dịu dàng nhu hòa, không ai không ghen tị với gia đình họ.

Hoắc Tri Hành đã ở một mình gần ba mươi tuổi, trước đây ông không muốn thúc ép anh, luôn cảm thấy con trai độc thân là có lý do của nó.

Nhưng những gì ông thấy hôm nay thực sự khiến ông bất ngờ.

"À, đến ngồi đi."

Ông ngồi lên ghế dựa vẫy vẫy tay, Hoắc Tri Hành liền theo lời ngồi cạnh ông.

"Tri Hành, con biết đấy, bạn bè ba không nhiều, đặc biệt là sau khi ba thành lập công ty, người tiếp cận ba không ít, bạn bè thật lòng lại chẳng có bao nhiêu người.

Ba và Điền Chu đã quen biết nhau nhiều năm rồi, vợ ông ấy mất sớm, chỉ để lại một đứa con gái này thôi...!ông ấy trước khi đi đã phó thác cho ba, ba không thể..."

Hoắc Tri Hành kiên nhẫn lắng nghe, trên khuôn mặt tuấn tú nở một nụ cười nhàn nhạt, sau một lúc không nghe ba mình nói chuyện nữa anh mới mở miệng nói chuyện.

"Con thích cô ấy, thật lòng, ngài biết con không phải loại người thích chơi đùa người khác."

Hoắc Chính Kỳ từ trên bàn cầm một điếu xì gà châm lửa, làn khói khuấy động làm ông thanh tỉnh một chút.

Ông đương nhiên biết con mình là loại người nào, không phải loại công tử ăn chơi trác táng có thể so sánh, cũng càng không phải loại du hí dân gian*.

Nhưng tuổi tác hai người chênh lệch quá lớn, Điền Noãn còn nhỏ hơn Kiều Tri Niệm.

*遊戲人間: bính âm là yóu xì rén jiān, có nghĩa là một thái độ đối với cuộc sống coi cuộc sống như một trò chơi.

"Nhưng Noãn Noãn, còn quá nhỏ."

Người đàn ông nghe con ngươi chuyển động, ánh mắt cuối cùng dừng ở tấm ảnh chụp em gái cùng gia đình ba người trên bàn.

"Tần Dập lớn hơn con một tuổi, Noãn Noãn nhỏ hơn Niệm Niệm một tuổi, vừa hợp."

Hoắc Chính Kỳ* mặt có chút cương, môi mở ra khép lại, cuối cùng vẫn là không nói gì.

*Gốc là Hoắc Tri Hành, nhưng theo tình huống tui nghĩ là Hoắc Chính Kỳ mới đúng, có thể tác giả đã để sai tên nhân vật.

Ông chỉ sợ con trai mình nhắc đến chuyện này, từ đầu đến cuối đều không tự tin vào lời mình nói.

Sương khói lượn lờ xung quanh hai người, Hoắc Tri Hành cũng lấy trong túi ra một điếu thuốc, châm lửa đưa vào miệng hút.

Hoắc Chính Kỳ mắt thấy điếu thuốc đã bị nhuộm hết, trong tay dập tắt điếu xì gà, sau đó cau mày bàn tay to vẫy vẫy anh.

"Ba cũng không quản được ai nữa, ra ngoài đi, tìm ngày thích hợp thu xếp, đừng để người ở ngoài đánh giá vô trách nhiệm.

Mẹ con nghe trộm bên ngoài đã lâu, ra giải thích cho bà ấy hiểu."

"Dạ."

Hoắc Tri Hành khẽ nhướng mày, sau đó đột nhiên tiến sát ba mình.

"Làm gì?"

Tay chân ông luống cuống trước hành động đột ngột của con trai mình, cả hai chưa bao giờ thân thiết như vậy kể từ khi nó lớn lên.

"Cảm ơn ba."

Người cha già mất tự nhiên sờ sờ lỗ tai, xoay ghế xoay lại không cho anh nhìn thấy khuôn mặt già nua ửng đỏ của mình.

"Đi nhanh đi!"

___________

Mối quan hệ cha con lý tưởng.

Truyện được edit bởi Gypsy đăng tải trên WordPress và Watpad với mục đích phi thương mại, chưa được sự cho phép của tác giả, vui lòng không re-up hay chuyển ver dưới bất kỳ hình thức nào..