Tình huống non nớt khiến cô không dám buông tay.

Edit: Gypsy.

Giọng người đàn ông gọi cô hoàn hồn, có lẽ vì cái ôm vừa rồi khiến cô cảm thấy quá ổn định, ma xui quỷ khiến chấp nhận.

"Ừm..."

Cô bé trả lời bằng một giọng yếu ớt như muỗi kêu.

Người đàn ông cười khẽ quay đầu lại, sau đó cô nhoài người lên tấm lưng rộng lớn của anh, anh đứng dậy, tất cả những gì cô có thể thấy là độ cao mà trước đây chưa từng thấy khi Điền Chu bế cô.

Lúc này cô mới nhận ra, thực chất người này không phải đến một mình, đi sau còn có một người đàn ông mặc vest, khăn giấy vừa rồi chính là anh đưa qua.

Có một người khác ở đây, Điền Noãn bỗng nhiên cảm thấy có chút xấu hổ.

"Anh Tri Hành, hay là cứ để em xuống đi."

Thêm việc gọi tên xưng hô khiến cô thuận miệng hơn, đồng thời cô cũng muốn rời khỏi lưng anh.

Người đàn ông hơi quay đầu lại nói với cô: "Tới cửa đi, xuống thang máy thang máy là được."

Cô gái không muốn tạo cho anh ấn tượng không ngoan, sau khi nghe anh nói như vậy cũng tiếp tục thành thật đợi, không dám động đậy.

Thân hình cao gần 1m9 của Hoắc Tri Hành cõng một cô gái gầy ốm hơn 1,6 mét không cần tốn nhiều sức, trên lưng cảm giác luôn nhẹ nhõm.

Anh lại cau mày, Điền Noãn thậm chí còn cảm giác anh đang ước lượng cân nặng chính mình.

"Em gầy quá, trở về phải chăm sóc thân thể cho tốt."

Điền Noãn biết mình gầy, sáu tháng trở lại đây, mỡ non của cô đã biến mất, toàn thân như xương khô.

"Đã biết." Cô rầu rĩ đáp lại.

Người đàn ông đưa cô đến cửa trước, cửa tự động mở ra, ánh mặt trời lập tức sưởi ấm cơ thể cô, chiếu vào mắt cô.

Trợ lý còn chưa lên xe, Hoắc Chí Hưng đã lái xe đến khu biệt thự nơi ở của Hoắc gia.

Trang viên Vân Thư.

Điền Noãn nhìn căn biệt thự lớn trước mặt, trong mắt tràn ngập kinh ngạc.

Trước khi Điền Chu lâm bệnh, cuộc sống trước kia của họ không tệ, nhưng chắc chắn không giàu có.

Cô không ngờ gia đình mà Điền Chu phó thác lại giàu đến như vậy.

Cô dùng hai tay nắn bóp vạt áo đồng phục, bắt đầu co quắp bất an.

Liệu một gia đình như vậy có chào đón một vị khách không mời như cô khác biệt với họ như vậy không.

Kể từ khi Điền Chu bắt đầu chữa bệnh, cô đã thấy được lòng người quá nhiều, không muốn bị người khác coi thường nữa.

Đối mặt với nơi tị nạ duy nhất của mình, đôi chân của cô như đổ đầy chì, dính chặt vào mặt đất không thể di chuyển.

Hoắc Tri Hành đã có nhiều kinh nghiệm thương trường, thấu hiểu lòng người chính là nền tảng tồn tại của anh.

Khi anh đỗ xe và quay lại, nhìn thấy cô gái nhỏ đã đứng yên một lúc lâu, nhìn lướt qua anh cũng biết cô đang nghĩ.

Đến cạnh người cô.

"Noãn Noãn, vào thôi, chú Hoắc và dì Kiều* đang đợi em."

*thông thường thì ở Việt Nam xưng hô cô-chú, cậu-dì phải không, nhưng theo ngữ cảnh Hoắc thúc thúc-Kiều a di chỉ người cùng hệ với cha mẹ thôi, không phân biệt nội-ngoại, để chú Hoắc thấy oách hơn, Kiều a di dịch ra gần giống dì nên mình để luôn, mọi người cứ bỏ qua tính logic xưng hô này nha.

Điền Noãn vô thức nắm lấy cổ tay áo của anh, cuối cùng cũng bắt đầu đi theo anh vào trong.

Sự căng thẳng và bồn chồn vào giờ lúc này thậm chí còn lấn át cả nỗi buồn.

......

Biệt thự trang trí ấm cúng và trang nhã, không hào nhoáng như gia đình giàu có mà cô thấy trên phim truyền hình.

Nghe được tiếng đóng cửa, hai người bên trong bước ra ngoài.

Người phụ nữ dịu dàng, đoan trang, nhìn qua bất quá chỉ ngoài ba mươi tuổi, nụ cười phúc hậu, người đàn ông có mái tóc đen lẻ lẻ vài sợi bạc, nhưng gương mặt vẫn thanh cao, khí chất ngời ngời, tướng mạo và thân hình rất giống người đằng sau cô.

Thân phận của hai người không cần nói cũng biết.

"Chú Hoắc, dì Kiều."

Giọng nói của cô gái nhỏ khàn khàn, vết đỏ trên mặt và mắt đã gần như biến mất, nhưng ẫn có thể nhìn thấy dấu vết của việc khóc.

Kiều Uyển Niệmnh tiến đến nắm lấy tay cô.

Ngón tay của cô gái quá mảnh mai, khi nắm trong tay chỉ cảm thấy khớp xương nhô ra, hoàn toàn không có chút mềm mại nào của thiếu nữ.

"Cô bé ngoan, chịu khổ rồi."

Cô được đưa đến ngồi trên ghế sô pha, Kiều Uyển Niệmnh và Hoắc Tri Hành ngồi gần hai cô, cô luôn giữ cổ tay áo của người đàn ông.

Người này mới quen nhau hai tiếng giờ đã trở thành người cô quen thuộc nhất, tình huống non nớt khiến cô không dám buông tay.

Tất cả mọi người đầu có thể nhìn ra cô đang khẩn trương, Kiều Uyển Niệmnh là người phụ nữ duy nhất, cố gắng tiếp cận cô làm cô thả lỏng.

"Phòng của con ở tầng ba, cạnh phòng của con gái dì, con bé hơn con một tuổi, con có thể gọi nó là chị.

Hiện tại con bé đang ở nước ngoài, chưa thể gặp được, nhưng nó sẽ trở về, cùng lắm trước nó sẽ về trước ngày khai giảng, lúc đó các con có thể cùng nhau chơi."

Lời nói của Kiều Uyển Niệmnh rất dịu dàng, bà không muốn làm cô gái nhỏ buồn, không đề cập tới chuyện của Điền Chu, chỉ nói chuyện nhà.

"Dì trước đây nghe nói...!Nghe nói con học không tệ."

Đối mặt với con gái của người bạn cũ, đại não của Hoắc Chính Kỳ phản ứng có hơi chậm lại.

Khi cái tên Điền Chu gần như buột miệng thốt ra, đã bị ánh mắt vợ nhắc nhở, vội vàng ngậm miệng lại.

"Cũng được ạ, con muốn thi đại học T."

Thái độ hiền lành của vợ chồng Hoắc gia khiến Điền Noãn từ từ cảm thấy thoải mái, bàn tay nắm lấy Hoắc Tri Hành cũng không còn quá chặt nữa.

"T cũng tốt, Niệm Niệm cũng học ở đại học T, các con có thể làm bạn học."

Hoắc Chính Kỳ hai mắt nóng lên, nói xong đột ngột đứng dậy tiến lên hai bước, quay lưng về phía bọn họ nói: "Tri Hành dẫn em gái đi xem phòng đi, sau đó ăn cơm trưa, đứa nhỏ cũng đói bụng rồi."

Sau đó sải bước lên lầu.

Người đàn ông cúi đầu nhìn xuống cổ tay áo của mình, nở nụ cười yếu ớt.

"Đi thôi."

Điền Noãn ngoan ngoãn đi theo Hoắc Tri Hành lên lầu, khi đi ngang tầng hai, liền nhìn thấy khe cửa có một bóng người đang run rẩy.

Bước chân theo bản năng nhẹ nhàng hơn, cẩn thận cố gắng không phát ra tiếng động.

Hoắc gia không ghét cô, cô cũng cần phải hiểu chuyện, giữ bổn phận người ngoài, không thể vì sự xuất hiện của cô mà gây rắc rối cho họ.

Sau đó cô siết chặt tay, khuy măng sét của người đàn ông đều in vào lòng bàn tay cô.

Chủ yếu không làm người khác chán ghét.

Chỉ có hai phòng trên lầu ba, Hoắc Tri Hành đẩy cửa phòng bên trái ra, một căn phòng màu hồng nhạt đập vào mắt cô.

"Thích không? Ba anh đã làm nó đó.

Ông ấy khá truyền thống, luôn nghĩ con gái nên sử dụng màu hồng dịu dàng này." Người đàn ông cười khẽ, mở một căn phòng khác.

Diện tích gần giống nhau, cách trang trí cơ hồ cũng giống nhau nốt, chỉ khác là bên trong có gần trăm con thú nhồi bông lớn nhỏ.

"Rất thích."

Cô rất ngạc nhiên, từ khi đến nhà Hoắc gia, cảm xúc này xen lẫn sự thận trọng.

Từ khối tài sản lớn của Hoắc gia, đến thái độ của Hoắc gia, và căn phòng được sắp xếp cho cô bây giờ, lại giống con gái ruột của họ như vậy.

"Cảm ơn, cảm ơn mọi người."

Thật lòng.

_________________

"Em gầy quá, trở về chăm sóc thân thể cho tốt."

"Nếu không không thể không dày vò em."

Truyện được edit bởi đăng tải trên WordPress và Watpad với mục đích phi thương mại, chưa được sự cho phép của tác giả, vui lòng không re-up hay chuyển ver dưới bất kỳ hình thức nào..