Không phải anh không hiểu cô gái nhỏ, mà là anh không hiểu phụ nữ.

Edit: Gypsy.

Lại qua một đêm, bọn họ lái xe rời khỏi huyện Tân sau khi ăn sáng.

Triệu Ngôn đưa bọn họ tới cổng thôn, xe chạy đi rất xa, Điền Noãn vẫn có thể nhìn thấy thiếu niên đang vẫy tay.

"Thích nơi này sao?"

"Dạ."

Điền Noãn ngồi dựa vào cửa sổ xe, lưu luyến cảm thụ không khí mang vị cỏ xanh này.

Đường thôn nhỏ hẹp, tuy không có nhiều xe, nhưng lại có những thứ khác gây tắc nghẽn giao thông, Hoắc Tri Hành lái xe đến một nơi, đành phải dừng lại nhường cho đàn cừu trước mặt.

Được bao quanh một đám bông trắng kêu réo quả thực rất mới mẻ.

Tian Noãn nhìn thấy một thôn dân chạy xe đạp điện.

Anh ta cũng bị chặn bởi đám cừu, chiếc xe chạy chậm lại, điều này cũng làm cô thấy rõ lồng sắt phía sau anh ta.

"Là thỏ con."

Hoắc Tri Hành nhìn theo tầm mắt của cô, quả nhiên nhìn thấy chùm lông tròn xù xù.

Anh lại nhìn Điền Nữ.

Cô bé có đôi mắt to tròn, môi nhỏ hơi dẩu.

Chỉ thiếu thêm đôi tai dài nữa, cô trông không khác chùm lông xù đó là mấy.

Bản thân người đàn ông còn không nhận ra sự ôn nhu trong mắt anh.

Khẽ kéo khóe miệng, anh mở cửa bước xuống xe.

Anh Zhixing, anh đi đâu vậy?

Tian Noãn nhìn người đàn ông đi đến cạnh thôn dân, sau đó người đó để anh nhấc cửa lồng sắt lên, anh cẩn thận nhặt từng sợi lông một.

Từ góc độ của Điền Nữ chỉ nhìn thấy vẻ mặt của anh ta, khi ôm một con thỏ thuần trắng, người đàn ông dường như cuối cùng cũng hài lòng.

Một tay thanh toán tiền, một tay ẵm thỏ, anh quay trở lại xe cầm theo chiếc lồng nhỏ.

"Cho em, chăm sóc nó cho tốt."

Giọng người đàn ông trong trẻo ngọt ngào, lúc nói đôi đồng tử màu nâu của anh được ánh sáng mặt trời phản chiếu.

Điền Noãn nhất thời hoảng hốt, động tác tiếp nhận chậm hơn nửa nhịp.

"Cảm ơn."

Cùng lúc đó, thỏ con trong lồng quay lại nhìn chủ nhân mới của nó.

Sau đó Điền Nữ mới nhận ra lông không phải là thuần trắng, hai mắt có một quầng đen, chóp mũi trên miệng cũng có đốm đen.

"Em đặt cái tên cho nó đi, bây giờ anh đưa em đến cửa hàng thú cưng mua một cái lồng lớn hơn."

"Ừm..."

Cô gái khẽ cau mày, ánh mắt chợt lóe.

"Gọi nó là Khuyên Khuyên đi.

Nó có quầng thâm mắt mà."

Rồi lặng lẽ liếc nhìn người bên cạnh.

Giống hai ngày đó khi anh vừa từ nước ngoài về.

Người đàn ông thắt dây an toàn, khởi động xe.

"Được rồi, đi thôi, giữ cái lồng của nó, đừng làm nó ngã xuống."

Một bàn tay to xoa xoa phần tóc nhỏ trên đỉnh đầu.

"Mày cũng ngồi xuống đi, thỏ con à."

Kiều Uyển Ninh ở trong phòng nghe thấy tiếng động liền mở cửa ra xem, thấy hai người hầu đang mang một cái lồng lớn hai tầng lên tầng ba.

"Cái gì vậy?"

Một người trong số họ đáp, "Cậu chủ tặng cô Điền một con thỏ, đây là lồng thỏ ạ."

"Con thỏ?"

Kiều Uyển Ninh đi xuống nhìn quanh, thấy một bóng người màu lam bên dưới.

"Dì Kiều."

Giọng của Điền Noãn vang lên từ góc cầu thang, theo sau là Hoắc Tri Hành.

"Noãn Noãn, hai ngày này chơi vui không?"

Kiều Uyển Ninh cẩn thận đánh giá cô, đôi mắt hoả nhãn kim tinh nhìn cô hồi lâu cũng không nhìn ra cô gái nhỏ có gì thay đổi.

"Vui lắm ạ, anh trai còn tặng con một con thỏ nữa."

Những lời này càng nói giọng cô càng nhỏ, hai má nóng lên, cuối cùng chỉ có thể cúi đầu.

Cô hiện tại sẽ ngượng ngùng khi nhắc đến người đàn ông này.

Kiều Uyển Ninh nhìn thấu suy nghĩ của cô gái nhỏ, vỗ vỗ vai cô.

"Lên lầu nghỉ ngơi đi."

"Dạ!"

Cô lộc cộc chạy lên lầu, Hoắc Tri Hành vừa định theo sau đã bị mẹ ngăn lại.

Kiều Uyển Ninh muốn nói lại thôi, anh nhìn khó hiểu.

"Mẹ muốn nói gì?"

"Không có việc gì." Bà xốc mặt con trai quay người đi vào nhà, thời điểm cửa đóng lại, ánh đèn trên mặt Hoắc Tri Hành biến mất.

Hoắc tổng hiếm khi hoài nghi nhân sinh.

Không phải anh không hiểu cô gái nhỏ, mà là anh không hiểu phụ nữ.

Truyện được edit bởi đăng tải trên WordPress và Watpad với mục đích phi thương mại, chưa được sự cho phép của tác giả, vui lòng không re-up hay chuyển ver dưới bất kỳ hình thức nào..