Editor: Đầu Gỗ

Lời vừa dứt, bầu không khí yên lặng đến mức nghe được tiếng kim rơi.

Đối với Cố Niệm thì sự tĩnh mịch này không khác gì vài giây trước khi bị đao chém trên đoạn đầu đài, vừa giày vò, vừa tuyệt vọng.

Nếu cô biết trước chính mình miệng gáo tai hại đến vậy nhất định sẽ quay về một phút trước tát cho bản thân mấy cái để tỉnh táo.

Nhưng lời đã thốt ra như bát nước hắt đi, cô muốn rút lại cũng không thể.

Thôi bỏ đi, chỉ cần cô không xấu hổ, thì người xấu hổ chính là người khác.

Cố Niệm âm thầm rơi lệ tự an ủi chính mình.

Cô lặng lẽ hạ cánh tay đang cầm điện thoại xuống, cười khan:

"Vị tiểu thư này, có chuyện gì từ từ bình tĩnh nói, cô không được động thủ! Khi chưa có sự cho phép mà có hành động xâm phạm người khác là hành vi trái pháp luật!"

Là một biên kịch, lời vừa dứt Cố Niệm theo bệnh nghề nghiệp tự nhận thấy có lỗi logic lập tức chữa cháy:

"Dĩ nhiên, xâm phạm người khác vượt quá phạm trù cho phép cũng được tính là hành vi trái pháp luật."

Trong phòng, người phụ nữ vừa bị ánh mắt lạnh lẽo của Lạc Tu dọa sợ theo bản năng lùi về sau một bước.

Lúc này nhìn thấy Cố Niệm cô ta càng thêm khó chịu, cô ta trừng mắt:

"Chuyện riêng của chúng tôi liên quan gì đến cô?!"

Cố Niệm càng thêm nghiêm túc nói đạo lý với cô ta: "Mỗi công dân Cộng hoà Nhân dân Trung Hoa có trách nhiệm và nghĩa vụ trước các hành vi vi phạm pháp luật."

"..." Cô ta tức giận cắn chặt răng, khuôn mặt vốn được trang điểm xinh đẹp vì giận dữ trở nên vặn vẹo:

"Cô, cô là nhân viên khách sạn hay khách mà có quyền lên tiếng ở đây?"

A, là muốn trả thù cô đó sao? Cố Niệm im lặng hai giây, sau đó dùng giọng điệu hời hợt trả lời: "Cô đoán xem?"

...!

Bỏ lại một câu "Cô chờ đó cho tôi!", cô ta sửa lại bộ váy ngắn ôm sát, dẫm lên giày cao gót phẫn hận rời đi, dáng vẻ chạy trốn có chút chật vật.

Cố Niệm tự cho đây là công lao dọa người của bản thân, chỉ là chưa kịp vui mừng thì lực chú ý lại bay vào người còn lại trong phòng.

Cô chạy đến, lo lắng nhìn người đứng đó không xa:

"Anh không sao chứ?"

"..."

Người đàn ông đứng cạnh tường đưa mắt nhìn cô.

Khoảng cách gần như thế, lúc này Cố Niệm có thể nhìn rõ mặt anh.

Đúng là con trai bảo bối rồi! Chỉ là Cố Niệm nhận ra bảo bối khi không đeo mắt kính có gì đó rất xa lạ, đôi mắt đen luôn ẩn dưới tròng kính nay bị mái tóc ướt trước trán che khuất, thấp thoáng thấy được một chút lạnh lùng hắc ám.

Anh dường như mới từ phòng tắm bước ra, mái tóc ướt có chút lộn xộn tôn lên ngũ quan anh tuấn, giống như lấy đi ôn hòa thường ngày, thay vào đó vài phần lãnh đạm.

Điểm xa lạ này khiến Cố Niệm nhớ tới ban nãy, Lạc Tu tựa hồ dùng ánh mắt lạnh lẽo và chán ghét nhìn người phụ nữ kia.

Giống như ảo giác, Lạc Tu trước mắt và người trong trí nhớ của cô hoàn toàn khác nhau một trời một vực.

Trong lúc cô thất thần, người đàn ông quay về dáng vẻ ôn hòa dịu dàng, rũ mi nhìn cô gái nhỏ: "Cảm ơn cô."

Con tim mong manh của Cố Niệm bị giọng nói trầm thấp này làm cho run lẩy bẩy, chút hoài nghi nhỏ bé lập tức tan thành mây khói, bị thay thế bằng lòng tín nhiệm con trai bảo bối trăm phần trăm.

Cô vừa khẩn trương vừa đau lòng dặn dò:

"Sau này ở bên ngoài phải nhớ bảo vệ tốt bản thân nha, đặc biệt là người lớn lên đẹp trai giống như anh, ở một mình quá nguy hiểm!"

"..."

Lạc Tu nhướng mi, đôi mắt đen nhàn nhạt nhìn cô.

Có chút cảm giác không thể giải thích được.

Cố Niệm bị nhìn đến ngơ ngác, một lát sau mới nhớ ra gì đó: "Có phải mắt kính bị rơi nên anh nhìn không rõ hay không?"

Lạc Tu ngừng hai giấy mới "Ừm" một tiếng.

"Để tôi tìm giúp anh.....!A, ở đây này!"

Cố Niệm vòng qua mép giường, nhặt mắt kính rơi trên thảm, chạy đến trước mặt anh.

Trên tay cô là mắt kính kiểu dáng hằng ngày màu bạc, thấu kính mỏng.

Cô định đưa cho Lạc Tu, chợt nhớ ra có thể anh không thấy rõ, cô cũng không nghĩ nhiều, cô nắm lấy cổ tay cách lớp áo sơ mi mỏng, đặt mắt kính lên lòng bàn tay anh.

"Đây này."

Đầu ngón tay đụng phải lòng bàn tay lạnh lẽo, Cố Niệm cuống quýt cúi đầu: "Sao tay anh lại lạnh như vậy?"

...

Khác với sự đụng chạm vừa rồi của Trác Diệc Huyên, trên tay là độ ấm của cô gái nhỏ, mùi hương thoang thoảng trên mái tóc cô trong chớp mắt xen vào giác quan.

Trước khi chứng bệnh ưa sạch sẽ của Lạc Tu phát tác chúng liền biến mất không chút dấu vết.

Bóng lưng nhỏ xinh của cô gái vụt qua mắt, nhẹ nhàng chạy đi đóng cửa sổ khách sạn, lại xoay người đóng lại cánh cửa phòng đang mở toang.

Anh lặng lẽ thu lại ánh mắt, cầm mắt kính trong tay tùy tiện đeo lên, tầm nhìn trước và sau khi đeo kính không có gì khác biệt.

Cô gái nhỏ đóng cửa xong thở phào dựa lên cửa.

Yên lặng vài giây mới nhận ra bầu không khí có tia không ổn, Cố Niệm thoát khỏi trạng thái Bảo vệ ngỗng tử vội vàng mở cánh cửa mà cô vừa đóng lại, sau đó mới giải thích:

"Tôi chỉ là thấy tay anh quá lạnh, tuy là mùa hè nhưng nhiệt độ trên núi buổi tối rất thấp, anh lại vừa tắm xong tôi sợ anh bị cảm lạnh, cho nên tôi mới đóng hết cửa--"

"Cảm ơn." Giọng người đàn ông có vẻ dịu dàng, trầm thấp vô hại.

Cố Niệm thêm một hồi cảm động.

Hu hu hu, không hổ là con trai bảo bối của mama, bên ngoài thiện lương bên trong ngây thơ, rõ ràng suýt nữa bị người ta bắt nạt mà vẫn tín nhiệm mama như vậy.

"Nhưng mà cô là ai?"

Người mẹ già nào đó tự cho là được con trai tín nhiệm đang chìm trong cảm động đột nhiên im bặt.

Cố Niệm định thần lại, đưa thẻ công tác đeo trước ngực lên có chút ngượng ngùng:

"Quên tự giới thiệu, người của tổ biên kịch - Cố Niệm, buổi chiều tôi có gửi tin nhắn cho anh."

Lạc Tu hơi gật đầu: "Cố tiểu thư."

"Đừng khách khí đừng khách khí, anh cứ gọi tôi----"

Cố Niệm nghẹn, khi không bảo người ta gọi mình là mẹ thì khả năng bị đánh không hề thấp, vẫn là thực hiện từng bước thôi.

Vì thế Lạc Tu nhìn cô gái nhỏ suy tư một hồi lâu sau đó ngẩng đầu, trong mắt tràn ngập mong chờ:

"Chị Cố, chị Niệm, chị Cố Niệm, anh muốn gọi như thế nào cũng được!"

"?" Lạc Tu nhướng mắt, đứng thẳng dậy khỏi bức tường đang dựa, áo sơ mi cùng quần tây đen càng tôn lên dáng người cao thẳng.

Tầm mắt lại hướng về cô gái cao chưa đến vai anh, đôi mắt dưới ánh đèn có chút ôn nhuận như cười như không.

"Chị?"

Đến khi Lạc Tu đột nhiên đứng thẳng người thì Cố Niệm mới nhận ra hai người cách nhau gần như vậy.

Mà lúc này cô theo tầm mắt nhìn thẳng chỉ thấy được cổ áo sơ mi của người nào đó, mơ hồ thấy được vòm ngực phập phồng theo từng hơi thở.

Cố Niệm chột dạ nhìn lên chút nữa là cần cổ thon dài cùng yết hầu quyến rũ của nam nhân, lại ngẩng đầu nhìn chút nữa mới thấy được ngũ quan anh tuấn.

Cố Niệm tự nhủ, 1m86 là cao như vậy sao?

Hu hu hu vậy cô không xứng làm mẹ của bảo bối rồi, quá mất mặt!

Trái tim mẹ già chịu đả kích thật lớn, bi thương đến lời nói cũng trở nên yếu ớt: "Không gọi chị cũng được, tôi không sao cả, anh vui vẻ tôi liền vui vẻ."

Lạc Tu càng thêm ba chấm.

Cố Niệm cũng nhanh chóng tiêu hóa xong chút đả kích nho nho này, lấy ba lô trên vai đặt xuống ghế:

"Anh ngồi xuống trước đi, tôi sẽ nói cho anh một chút về kịch bản."

Nhưng người đối diện không động đậy.

Anh lặng lẽ nhìn cô gái cách đó không xa, cô ngồi xổm tìm kiếm gì đó trong ba lô, bóng lưng nho nhỏ không chút phòng vệ nào khi ở cạnh một người đàn ông xa lạ, tựa như mọi hành động và lời nói của cô đều là vô tâm vô phế, tất cả chỉ là vô tình trùng hợp.

Nhưng nếu thật sự chỉ là trùng hợp thì—

Buổi xem mặt của Kiều Tây, buổi tối hôm đó tại quán bar, ngẫu nhiên gặp được cô tại đoàn phim, còn có tối nay, từ khi cô xuất hiện đều là dáng vẻ vô cùng săn sóc.

Theo góc nhìn của anh, mọi chuyện giống như một kịch bản được thiết kế hoàn mỹ, và mục đích chính là hòng lấy được sự chú ý của anh, muốn anh tiến vào một trò chơi không hồi kết.

Đều do Lạc Trạm sắp đặt sao?

Nếu đúng là như vậy, từng bước từng bước hoàn hảo đến thế hẳn là do trước đây Lạc Trạm đã thất bại trước anh quá nhiều lần nên mới có nhiều tính toán.

Còn nếu không phải—

"Này, sao anh còn ngây người ở đó?"

Cô gái nhỏ cầm máy tính bảng cùng tài liệu quay đầu lo lắng nhìn anh: "Hay là vừa rồi đụng trúng ở đâu rồi?"

"Không có."

Lạc Tu rũ mắt, khóe môi cong lên thành nụ nụ cười nhẹ đi đến bên cạnh cô.

—Nếu không phải cũng chẳng sao cả, cô gái muốn gì ở anh, cô có bạn trai hay không, đang xem mặt hẹn hò gì đó, hay cô có mấy người bạn trai cũ anh không quan tâm.

Dù sao cũng là cô bắt đầu trò chơi trước, anh chỉ cần giả vờ bị cuốn vào vở kịch này cùng cô là được.

.

||||| Truyện đề cử: Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc |||||

Thật trùng hợp, trong hai tháng nhàm chán trước khi xuất gia này anh có thể chơi một trò chơi thú vị.

Dù sao trò chơi đấu trí giữa người với người này, trước giờ anh chưa từng thua cuộc.

Lần này cũng sẽ không là ngoại lệ.

———

Cố Niệm dùng hết hơn một tiếng đồng hồ để giải thích rõ ràng kịch bản và vai diễn mới, đến khi kết thúc cô cảm thấy bản thân sức cùng lực kiệt, chỉ còn lại chút hơi tàn.

"Cốt truyện và nhân vật cơ bản là như vậy, anh thấy sao, có còn vấn đề gì nữa không?" Cố Niệm dùng ngữ khí dịu dàng trước đây chưa từng có, lại dùng ánh mắt từ ái nhìn con trai bảo bối nhà mình.

"Được rồi."

"Vậy được rồi.

Mấy giờ rồi nhỉ?" Cố Niệm mở điện thoại lên nhìn, "8 giờ 30 rồi sao?!"

Cô vội vội vàng vàng gom tài liệu trên bàn và máy tính bảng nhét vào ba lô:

"9 giờ anh đi ngủ đúng không? Tôi không làm phiền anh nữa, để lại cho anh một bản kịch bản, nếu như còn chỗ nào không rõ có thể nhắn tin cho tôi."

"..."

Thật lâu không có ai đáp lại.

Cố Niệm bỗng thấy kỳ quái, động tác trên tay dừng lại ngẩng đầu liền thấy người đối diện tựa vào ghế, tay cầm kịch bản thâm sâu nhìn cô.

Cố-mama-Niệm quan tâm săn sóc max level: "Anh làm sao vậy?"

"Thói quen đi ngủ lúc 9 giờ tối của tôi--" Lạc Tu đưa tay đẩy gọng kính trên mũi, trong mắt vẫn là ý cười ôn nhuận: "Cố tiểu thư cũng biết sao?"

"..." Ngại quá, mỹ nữ lỡ lời rồi.

Nhưng mà có vẻ như bây giờ trong lòng con trai rất cảm động và vui vẻ đi? Cố Niệm có chút đắc ý muốn nói ra sự thật.

Con trai mình ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, hẳn là sẽ không để bụng việc bản thân có một fan mama bé nhỏ ngày đêm yêu thương đâu nhỉ?

Cố Niệm ôm ba lô đứng lên, hít một hơi thật sâu lấy hết dũng khí giương đôi mắt sáng như sao trời nhìn Lạc Tu:

"Thật ra tôi là—"

Mấy chữ tiếp theo -người hâm mộ của anh còn chưa ra khỏi miệng, bên ngoài có tiếng bước chân dồn dập, cửa bị một người con trai trẻ tuổi ôm túi đẩy ra:

"Lạc ca, sao anh không đóng cửa— Á? Cô là?"

Cô gái nhỏ gom hết dũng khí bị ngắt lời bất đắc dĩ quay lại nhìn cậu ấy.

Cô biết người này, chính là trợ lý nhỏ của Lạc Tu.

Trong hai năm qua cô và những fan khác thường xuyên trò chuyện với cậu ấy, tuy chưa gặp mặt nhưng Cố Niệm có thể nhận ra nhờ ảnh đại diện trên mạng xã hội, dù sao cũng đã add friend với nhau rồi.

Ngược lại đối phương không biết cô là ai, đưa mắt nhìn xung quanh phòng rồi lại đảo mắt về nhìn Lạc Tu, khiếp sợ hỏi:

"Lạc ca, cô ấy là bạn gái của anh sao? Chị Anna có biết không?! Nếu em biết mà không khai báo chắc chắn chị ấy mắng em chết mất!!"

Nụ cười của Cố Niệm cứng lại.

Trong lòng viết tặng trợ lý bốn chữ đại nghịch bất đạo, lập tức giải thích:

"Chào cậu, tôi là người của tổ biên kịch, Cố Niệm.

Tôi đến giải thích một chút kịch bản với Lạc Tu tiên sinh, vì tránh hiểu lầm nên mới không đóng cửa phòng."

Hai người chỉ kết bạn trên mạng, cậu ấy cũng không biết tên thật của cô, cho nên Cố Niệm yên tâm giới thiệu bản thân.

"Hóa ra là như vậy, xin lỗi cô, tôi hiểu lầm rồi.

Chào Cố tiểu thư--" Trợ lý nhỏ xoa gáy ngượng ngùng gật đầu.

Cố Niệm cũng mỉm cười gật đầu.

"Lạc ca, công ty chuyển phát gửi cái này cho anh." Trợ lý nhỏ vừa đi vừa xé túi giấy trên tay.

Lúc cậu ấy đến gần, Cố Niệm mới thấy rõ là túi chuyển phát nhanh.

!!!

Túi chuyển phát nhanh?!

Trong lòng cô đột nhiên dâng lên một loại linh cảm xấu.

Linh cảm này ngày một tăng khi cậu ấy từ túi giấy lấy ra một quyển sổ tay vô cùng vô cùng vô cùng quen thuộc, một quyển sổ tay màu nâu đậm.

Cố Niệm:...!Bi thương ngược dòng thành sông.

Cao xanh ơi!

Cục cưng của mẹ ơi! Sao đang yên đang lành con lại chạy đến đây rồi? Mẹ nhớ con lắm đó con biết không hả?

ಥ_ಥ

Trợ lý nhỏ cười hì hì: "Vẫn là do fan trung thành hai năm kia của anh gửi quà tặng đến anh đó, hình như là một quyển sổ tay."

Lạc Tu nhìn quyển sổ hai giây sau đó mới đưa tay nhận lấy.

Anh cũng không mở ra xem, chỉ cầm nó trong tay, sau đó quay sang Cố Niệm đang đứng một bên tự kỷ:

"Lúc nãy cô nói thật ra cô là nghĩa là sao?"

Cố Niệm nước mắt lưng tròng nhìn cục cưng nhỏ trong tay bảo bối lớn.

Đối với việc fan đem tặng loại sổ tay này có khi nào bị con trai xem là biến thái hay không?

"Cố tiểu thư?" Lạc Tu phá vỡ sự im lặng.

Cố Niệm nén nước mắt: "Thật ra tôi là..."

"Sao?"

"Là người có duyên tiền định với anh."

"..."

-Hết chương 6-

Tác giả có lời muốn nói:

Lạc Tu: Cô ấy muốn rù quến tôi.

Cố Niệm: Con trai tôi thật ngoan!

#how_to_hiểu_lầm_phát_sinh

Editor có lời muốn nói:

Lạc Tu, anh nghĩ nhiều rồi.

Thật lòng khuyên anh đừng xem phim truyền hình cẩu huyết nữa.

=)))

Rất cảm ơn những chiếc sao ⭐️ bé nhỏ mang tình cảm to to mà mọi người đã tặng mình.

Có ⭐️ và comment mình sẽ có động lực edit hơn zất nhèo nên nếu mọi người yêu thích thì cho mình xin vote và cmt góp ý với nhé! ❤️.