Edit: Đầu Gỗ

Áo sơ mi trắng đã sớm nhăn nhúm.

Tay phải Lạc Tu siết thành nắm đấm, đưa lên xương sườn bên trái xoa nhẹ.

Trong phòng tắm gọn gàng sạch sẽ, chỉ bật một bên đèn, ánh đèn chiếu lên gạch men sáng bóng, trong gương là thân ảnh người đàn ông cao gầy đang nhíu mày, mái tóc có chút lộn xộn.

Bệnh đau dạ dày của Lạc Tu quả thực không hề nhẹ, mỗi khi tái phát thì phần dạ dày chịu đựng từng cơn đau liên liếp chẳng khác gì bị lửa đốt cùng lấy dao cắt xé.

Cả bữa tiệc tối nay, toàn bộ những ly rượu mời đến anh hấu hết đã bị cô gái nhỏ chặn lại, không cho phép anh động đến một giọt rượu.

Thế nhưng trong những bữa tiệc kiểu này Lạc Tu đều sẽ không chạm vào thức ăn trên bàn, hơn nữa anh suốt buổi tối anh vẫn luôn canh chừng Cố Niệm tránh để cho cô uống quá say nên cơ bản cả tối anh cũng không ăn gì.

Dạ dày đã bắt đầu đau nhói từ giữa bữa tiệc, và khi bị chặn lại trước thang máy thì cơn đau đã đến gần giới hạn chịu đựng của anh.

Thẳng cho đến khi ôm Cố Niệm đang say mèm về đến phòng, lỗ tai rốt cuộc cũng được thanh tĩnh, Lạc Tu cố nén cơn đau đang quặn lên từng cơn để cô ở bên ngoài mà đi tìm thuốc uống.

Lạc Tu chống tay lên bồn rửa mặt bằng cẩm thạch lạnh lẽo, cắn răng chịu đựng một lúc mới qua được từng cơn đau kịch liệt như thủy triều dâng.

Anh đưa tay tháo mắt kính trên sống mũi và đặt sang một bên.

Bên cạnh phòng tắm một phòng nhỏ để quần áo, Lạc Tu xoay người đi qua đó, kéo một ngăn tủ sau đó lấy ra một lọ thuốc màu trắng, trút hai viên thuốc màu trắng hình thù kỳ lạ ra lòng bàn tay, anh bỏ chúng vào miệng, bởi vì không uống nước, vị đắng đọng trên đầu lưỡi một lúc lâu mới tan đi.

Trong lúc đó, bỗng nhiên anh nghe thấy âm thanh sột soạt cách đó không xa, Lạc Tu xoay người lại nhìn.

Cánh cửa khu vực nhà tắm là loại cửa kéo khung gỗ và kính mờ, cô gái nhỏ khoác áo xộc xệch chân trần đứng phía sau cánh cửa, hai tay cô chống lên tấm kính, lộ ra nửa cái đầu, đôi mắt đen láy khó hiểu nhìn anh, vẻ mặt không vui: "Anh lén trốn vào đây ăn kẹo có đúng không?"

"......"

Lạc Tu buông tiếng thở dài, bất đắc dĩ mỉm cười.

Anh thật sự không nghĩ tới sau khi Cố Niệm uống say sẽ khiến người ta đau đầu như vậy, nếu biết trước như vậy có lẽ anh sẽ suy nghĩ lại với quyết định thuận nước đẩy thuyền lúc chiều tối của mình.

Trong khi Lạc Tu đang trầm mặc, Cố Niệm bị ý nghĩ "có kẹo" của mình dụ dỗ, từ phía sau cánh cửa chậm rãi đi vào.

Kể từ lúc tiến vào, cô nhìn không chớp mắt lọ thuốc màu trắng trong tay Lạc Tu: "Có thể cho tôi nếm thử một viên được không?"

"Không được." Bị người ta thẳng thừng từ chối.

Cố Niệm: QAQ

Không biết là vì say rượu hay nguyên do khác mà đôi mắt to tròn kia ẩn ẩn hơi nước, Cố Niệm ngẩng đầu, muốn dùng nước mắt để đổi lấy lòng thương xót mà đòi kẹo.

Lạc Tu cố gắng nhịn cười, lọ thuốc trong lòng bàn tay anh lắc qua lắc lại, thuốc trong lọ vang lên âm thanh nho nhỏ.

Anh nửa tựa vào cánh cửa kéo, cúi thấp người cất giọng trầm khàn: "Muốn kẹo sao?"

Hai mắt Cố Niệm sáng rực lên như đèn pha: "Muốn!"

"Không cho."

"......?"

Trước mặt cô gái nhỏ say đến mơ hồ, ác long không che giấu bản chất nữa, vô cùng nhẫn tâm đem lọ thuốc cất vào hộp, sau đó bỏ vào ngăn tủ, khóa lại.

Cố Niệm:!!!

Sau khi Lạc Tu đóng cánh cửa tủ lại, tầm mắt vừa quay lại đã bắt gặp đôi mắt lã chã chực khóc không biết từ khi nào của Cố Niệm.

Lạc Tu khựng lại.

Ngay từ lần đầu gặp mặt anh đã biết Cố Niệm vẫn luôn che giấu khả năng diễn xuất thần sầu, chỉ là không ngờ sau khi uống say cô lại tự động phát huy toàn bộ.

Dù biết cô chỉ đang giả vờ, nhưng nhìn đôi mắt ầng ậng nước mắt đầy tủi thân kia thì Lạc Tu không chống đỡ được mấy giây, bất đắc dĩ đưa tay gõ gõ ngăn tủ.

"Không phải kẹo, là thuốc, hơn nữa rất đắng."

"Anh nói thật không?" Cố Niệm nghẹo đầu, bộ dáng không quá tin tưởng.

"Thật."

Sau đó anh nhìn thấy cô cúi đầu, suy nghĩ trong chốc lát thì ngẩng đầu lên, gương mặt nhỏ nhắn nghiêm túc hỏi lại: "Là thuốc đau dạ dày của anh đúng không?"

"......"

Lạc Tu giật mình đến ngẩn ngơ.

Anh không ngờ tới cho dù đã say thành dáng vẻ này mà Cố Niệm vẫn luôn nhớ căn bệnh của anh.

Xem ra tối nay đã khiến cô lo lắng không ít.

Lạc Tu đưa tay làm động tác yêu thích của mình, xoa đầu cô: "Không sao, tôi không sao hết."

Cố Niệm dường như muốn tránh đi, nhưng cuối cùng vẫn nhịn lại, mặt xụ xuống mặc kệ anh xoa đầu, đến khi Lạc Tu bỏ tay xuống cô mới nghiêm mặt: "Anh không được xoa đầu tôi nữa."

"Sao vậy?"

"Như vậy không hợp vai vế!"

"......"

Lạc Tu nhẫn nhịn rồi lại nhẫn nhịn nhưng vẫn không nhịn được mà cong ngón tay gõ nhẹ lên trán cô cho hả giận, giọng nói dịu dàng xen lẫn bất đắc dĩ: "Rõ ràng là em nhỏ hơn tôi hai tuổi, thế mà cả ngày chỉ nghĩ những chuyện linh tinh trong đầu.

Ai mới là người cư xử không hợp vai vế đây, hửm?"

T^T Cố Niệm đưa tay che trán.

Lạc Tu thu tay lại, sau đó thuận thế nắm lấy cổ tay cô dắt ra ngoài.

Bên ngoài huyền quan chỉ bật hai ngọn đèn vàng nhỏ, dưới ánh đèn mờ nhạt, Lạc Tu định dắt Cố Niệm đi vào phòng nhỏ bên trong để cho cô nghỉ ngơi, nhưng chưa đi được ba bước, lòng bàn tay trống rỗng, cô gái nhỏ đã vung tay tránh ra.

Cảm giác mềm mịn ấm áp trong lòng bàn tay biến mất, Lạc Tu xoay người nhìn lại: "?"

Cố Niệm chỉ chỉ vào cánh cửa phòng phía sau, đối diện với nơi bọn họ muốn đến, khuôn mặt héo hon không giấu được tia hưng phấn lan trong mắt: "Chúng ta ra ngoài chơi đi!"

Lạc Tu bất đắc dĩ: "Em là cú đêm đó hả?"

Cố Niệm vậy mà lại nghiêm túc gật đầu.

Lạc Tu: "Nhưng bây giờ đã muộn rồi, bên ngoài không có gì vui nữa."

Cố Niệm: "Vậy thì đi dạo một vòng thôi!"

"......"

Cố Niệm cố chấp như vậy, Lạc Tu cũng không muốn làm trái ý cô, anh nhìn thoáng qua làn váy mỏng trên người cô và đôi chân trần đang giẫm lên thảm trải sàn.

"Vậy em đứng đây chờ tôi một chút."

"Vâng!"

Một lúc sau, Lạc Tu tìm được đôi giày cao gót không biết bằng một cách thần kỳ nào đó mà nằm lăn lóc trong góc tường, vắt áo khoác âu phục trên khuỷu tay, mang chúng ra ngoài.

Cố Niệm vẫn đứng yên tại chỗ không chút xê dịch, vô cùng nghe lời, hiển nhiên là đang đợi anh quay lại.

Lạc Tu bước đến trước mặt cô, cách cô một khoảng nhỏ thì dừng lại, khuỵu gối chân phải đặt đôi giày cao gót kiểu buộc dây của cô mà anh đang cầm trên tay xuống.

Lạc Tu ngẩng đầu, khóe mắt nửa cong lên, ánh mắt nhu hoà như làn nước: "Em có thể tự mang vào không?"

"Được." Cố Niệm gật đầu.

Lạc Tu: "Em cứ đỡ vai tôi cho vững."

"Vâng."

Đặt một bàn tay trắng nõn lên vai Lạc Tu, Cố Niệm khom lưng nỗ lực mang giày vào.

Mái tóc dài mềm mại mang theo hương hoa nhàn nhạt rũ trước mặt anh, trong mắt Lạc Tu dâng lên một tầng ảm đạm nhìn cô gái nhỏ không chút phòng vệ bên cạnh, khẽ cười một tiếng.

"Tôi biết sau khi tỉnh rượu em sẽ không nhớ rõ, bây giờ hẳn em cũng nghe không hiểu...!Tôi rất muốn làm chuyện thân mật này cho em, nhưng ngay thời điểm này vẫn là không thể."

"......"

"Muốn làm một chút chuyện đê tiện với em, nhưng tôi sợ doạ em bỏ chạy, tôi sẽ mất đi em."

"......"

Cố Niệm chiến đấu với mấy sợi dây một hồi lâu, cuối cùng cũng mang xong hai chiếc giày, cô nghe thấy giọng nói trầm khàn ẩn chứa tình cảm phức tạp, như có như không chui vào tai.

Nhưng lại rất mơ hồ, cô cũng không rõ là thật hay mơ.

Cô khẽ cúi đầu mờ mịt nhìn người đàn ông vẫn giữ nguyên tư thế ngồi xổm nửa quỳ.

"Lạc Tu, chuyện gì vậy?"

"Không có gì," Lạc Tu đứng dậy, cảm xúc sâu lắng trào dâng trong mắt dần rút đi, "Chúng ta đi được chưa?"

"Đi thôi!"

***

Truyện chỉ được đăng tại Wattpad @daugooo và fb Tiểu Mộc Đầu - 小木头。Hãy đọc tại Wattpad và blog để ủng hộ chính chủ nhé.

Chúc mí bạn đọc truyện vui vẻ~~~

***

Nói là đi ra ngoài chơi, thực chất chính là dạo một vòng quanh khách sạn, sau đó quay về đại sảnh.

Tối nay đoàn phim bao toàn bộ khách sạn, hầu hết mọi người vẫn còn đang vui chơi trên tầng 6, chỉ có một ít người đã về phòng nên đại sảnh giờ này vô cùng vắng vẻ.

Lúc Lạc Tu và Cố Niệm quay lại, ngoại trừ hai lễ tân trực đêm thì một bóng người khác cũng không thấy.

Cố Niệm nhìn hành lang vắng lặng thì héo đi một nửa: "Không muốn về phòng đâu."

Lạc Tu: "Ban công lầu hai hình như có chỗ ngồi, em có muốn lên đó không?"

Cố Niệm vèo một cái như được nạp điện, hai mắt bừng sáng gật đầu lia lịa.

Trên ban công cũng không có ai, bốn góc đều được trang trí bằng một ngọn đèn nhỏ treo trên cao, trong đêm tối bị gió thổi lung lay như ngôi sao sắp rơi xuống.

Mấy chiếc ghế mây nằm lác đác xung quanh chiếc bàn kính tròn giống như đã lâu không có người đến đây.

Cố Niệm vừa bước chân ra khỏi bậc thang dẫn lên ban công đã lập tức hưng phấn chạy đến đó.

Dù sao cũng là tầng hai, Lạc Tu sợ cô gặp nguy hiểm nên nhanh chân bước theo sau.

May mà Cố Niệm sau khi uống say cũng khá ngoan ngoãn, cô chỉ nhìn tới nhìn lui mấy cái ghế mây, sau đó chọn hai cái giống nhau kéo sát lại, đưa tay phủi phủi một trong hai chiếc rồi ngẩng đầu nhìn Lạc Tu cười ngốc: "Anh mau ngồi xuống đi!"

Giống như tiểu hải cẩu bắt được cá đang cao hứng chờ được khen thưởng.

"......" Lạc Tu không khỏi cụp mắt xuống, che đi ý cười hiện rõ trong mắt.

Anh cầm lấy áo khoác âu phục trên tay, nhẹ nhàng choàng qua vai bao bọc cô lại: "Buổi tối gió lạnh, cẩn thận bị cảm đấy."

"Tôi không lạnh chút nào." Thế mà cô còn mạnh miệng, vừa nói xong liền run cầm cập.

Sau hai giây tĩnh lặng, cô làm như không có chuyện gì bình thản quay mặt đi.

Cô đáng yêu như vậy, Lạc Tu rất muốn cười lớn.

Hai người ngồi xuống chưa được bao lâu, Cố Niệm kéo ghế lại gần Lạc Tu, sau đó nằm bò trên mặt bàn bằng kính, gối đầu lên cánh tay, nghiêng nửa gương mặt sang nhìn anh: "Lạc Tu, nói chuyện với tôi một lát đi.

"

Lạc Tu có chút ngoài ý muốn.

Anh vốn cho rằng phải đợi có cơ hội mới bắt chuyện với cô, không ngờ cô lại chủ động.

Anh lấy lại tinh thần, thuận nước đẩy thuyền hỏi cô: "Nói chuyện gì?"

Cố Niệm phấn khích: "Kịch bản!"

Lạc Tu: "......"

Lạc Tu nghẹn lời hai giây, dưới ánh trăng sáng bất đắc dĩ bật cười: "Đúng là tôi không nên đặt hy vọng vào em mà."

"Hả?" Cố Niệm nghe không hiểu ý anh.

Lạc Tu: "Sao đột nhiên lại muốn nói chuyện kịch bản?"

"Không phải đột nhiên, trước tiệc đóng máy chúng ta còn chưa có nói xong đâu đó."

Nếu không phải ánh mắt cô mơ mơ màng màng không rõ tiêu cự, dùng ngữ khí mềm mại mang theo giọng mũi mà lúc thanh tỉnh không bao giờ nói với anh thì Lạc Tu đã cho rằng cô đã tỉnh rượu.

"Đã say thành như vậy mà còn nhớ rõ công việc..." Lạc Tu hết cách với cô, "Thật đáng tiếc, không có ai bình chọn cho em là chiến sĩ thi đua."

"Điều đó không cần thiết." Cố Niệm lắc đầu tỏ ý phản đối, kết quả càng thêm choáng váng, cô lẩm bẩm, "Là tác giả tự do, muốn thành công chỉ có thể dựa vào ý chí."

Ánh mắt Lạc Tu chợt loé, cô lại chủ động nhắc đến điều anh vẫn luôn muốn tìm hiểu.

Cố Niệm đang xoa xoa cái đầu đang choáng váng của mình thì nghe thấy bên tai vang lên một giọng nói dễ nghe mị hoặc, tuỳ ý mà hỏi: "Em cố gắng như vậy, đã có được thành công chưa?"

Nghe thấy vấn đề này, cô gái nhỏ đang nằm dài trên bàn bỗng vèo một phát ngồi dậy, đầu hết choáng váng mắt hết mơ màng mà cảnh giác nhìn chằm chằm người trước mặt.

Người nọ điềm tĩnh tựa lưng lên ghế mây.

Đến khi nhìn rõ ngũ quan anh tuấn trên gương mặt quen thuộc, ánh mắt Cố Niệm mới từ từ buông lỏng, nhưng câu trả lời vẫn là phủ nhận.

"Không có...!Tôi không nổi tiếng, tôi chỉ là...!chỉ là một biên kịch nhỏ thôi."

Nụ cười trên môi Lạc Tu dần vơi đi.

Có thể khiến Cố Niệm phản ứng quá khích như vậy trong lúc say, vẫn giữ bí mật hai năm trước cẩn thận từng li từng tí, vậy thì nguyên nhân năm đó Manh Chi đột nhiên lui vòng chắc chắn không phải là vấn đề đơn giản.

Còn có lý do hai năm trước cô thôi học, là vì những lời đồn đãi hay vì điều gì khác?

Lạc Tu cố gắng đè xuống tâm tình đang kích động.

"Vậy em còn muốn nổi tiếng một lần nữa hay không?"

Cái đầu nhỏ trong trạng thái say rượu quả nhiên không thể tránh được bẫy rập của ác long, Cố Niệm không chút chần chờ mà rơi xuống hố.

"Muốn chứ!" Lại còn cực kỳ nghiêm túc nắm chặt nắm đấm.

Lạc Tu bị những phản ứng quá khích kỳ quái này của cô chọc đến, tâm tình đang u ám không tốt lắm cũng phải bật cười thành tiếng.

Cố Niệm nghe thấy, lập tức lạnh giọng cảnh cáo.

"Tôi rất nghiêm túc, anh không được cười!"

"Nghiêm túc đến mức nào?"

"Thì...! Trước kia tôi đã từng thề không bao giờ muốn nổi tiếng, chỉ muốn an an phận phận sống một cuộc sống đơn giản, mỗi ngày bình đạm trôi qua, không ai có thể nhìn thấy."

Lạc Tu thôi cười, yên lặng nhìn cô.

Cố Niệm bỗng nhíu mày: "Nhưng bây giờ tôi đã đổi ý rồi!"

"Vì sao lại đổi ý?"

Cố Niệm không nói nữa.

Cô ủ dột ngồi yên trên ghế, mấy giây sau đột nhiên nắm chặt cạnh bàn, trừng mắt với nó giống như mặt bàn có khắc tên kẻ thì của cô trên đó.

"Tông Thi Ức, nữ nhân xấu xa!"

Lạc Tu còn chưa kịp hiểu ẩn ý bên trong đã thấy Cố Niệm kề sát lại, dùng sức đập trán lên mặt bàn.

Lần này anh thật sự bị doạ rồi, hình ảnh này cũng không quá xa lạ, cũng không phải Cố Niệm chưa bao giờ ôm bàn mà cụng đầu như vậy ở trước mặt anh, chỉ là bây giờ cô đã say mèm, anh sợ cô không biết nặng nhẹ mà làm chính mình bị thương.

Lạc Tu lập tức đứng dậy đợi cô ngẩng đầu lên sẽ che trán lại cho cô, kết quả cô đập đầu xong đã gục luôn xuống bàn.

Mấy giây sau.

"Hu hu hu." Cô bắt đầu khóc, là khóc thật, không phải diễn.

Lần đầu tiên trong đời Lạc Tu biết được cảm giác vừa tức giận vừa buồn cười xen lẫn hụt hẫng, nội tâm phức tạp đan xen là gì.

Anh khom lưng dỗ cô: "Cố Niệm?"

Cố Niệm của anh đang bận rộn khóc, tuy vậy vẫn dành chút thời gian nâng cao giọng điệu khóc lớn tiếng hơn đáp lại lời anh.

Lạc Tu: "Em làm sao vậy?"

Cố Niệm: "Tôi rất buồn hu hu hu hu."

"Sao lại buồn?"

Cố Niệm hức một tiếng: "Bởi vì có người bắt nạt Lạc Tu."

Lạc Tu: "......" Lại nghĩ đến câu nói đầy oán hận Tông Thi Ức kia của cô, trong chớp mắt anh đã hiểu rõ nguyên nhân kết quả.

Trong khoảnh khắc hiểu ra điều đó, xương sườn của anh như bị ai bóp nghẹn, trái tim chợt nhói lên, cảm giác đau đớn này so với bình thường càng cảm nhận được sâu sắc, như muốn lưu lại cảm xúc này khắc vào tận xương.

Hai hàng mi khẽ động, anh nhìn cô đang thút thít: "Cho nên em vì đau lòng Lạc Tu nên mới buồn?"

"Đúng vậy." Cô ngẩng đầu lên, ôm cái trán đã ửng đỏ, đôi mắt ngấn lệ nhìn màn đêm: "Lạc Tu không có chỗ dựa, tôi sẽ trở thành chỗ dựa cho anh ấy.

Ai cũng bắt nạt anh ấy vì không có kim chủ chống lưng, vậy tôi sẽ trở thành kim chủ! Đợi, đợi đến khi tôi trở thành biên kịch vàng, ai cũng không thể cắt suất diễn của con trai bảo bối!"

Lạc Tu nghe đến sững sờ.

Cố Niệm quay đầu lại, dưới ánh đèn lập loè cô nhìn thấy người đàn ông đang cúi người đứng bên cạnh, ngây ngốc hai giây, cô nhào lên phía trước ôm chặt lấy eo anh, vùi mặt rơi nước mắt.

"Hu hu hu con trai bảo bối đừng sợ, đợi ngày nào đó mama trở thành biên kịch vàng, mama hứa sẽ càng nỗ lực bảo vệ bảo bối, ai cũng không được phép bắt nạt! Mama nhất định phủng hồng* bé cưng!"

(*) Phủng hồng: nâng đỡ, tài trợ cho minh tinh để nổi tiếng.

"......"

Cả người Lạc Tu cứng đờ, cúi đầu nhìn cô gái đang ôm chặt eo mình, nước mắt của cô làm ướt đẫm áo sơ mi mỏng manh trên người anh, một bên khóc lóc một bên gọi anh là con trai bảo bối.

Sau một hồi im lặng, Lạc Tu nhận thua, khoé môi cong lên nụ cười.

"Được."

Động tác dịu dàng cưng chiều xoa xoa đầu cô.

"Cố Niệm ngoan, đừng khóc nữa, để cho em phủng hồng tôi, nhé."

-Hết chương 36-

Tác giả có lời muốn nói:

Ác long Tu (Trước khi vào đoàn phim): Tháng sau xuất gia, đừng ai quấy rầy.

Cũng là ác long Tu (Sau khi từ đoàn phim trở về): Phủng phủng phủng, để cho em phủng.

Editor: Đã ngất vì sự đáng yêu của bạn nữ và sự thê nô của bạn nam ʕ•ᴥ•ʔ Các bảo bối hãy ấn sao và cmt cho tui tỉnh lại edit tiếp đi nà:3.