Edit: Đầu Gỗ

Ở trong núi đương nhiên không có được cuộc sống về đêm xa hoa náo nhiệt như ở thành phố.

Nhân viên đoàn làm phim ngây ngốc ở đây hơn một tháng, ai nấy cũng sắp nghẹn đến điên rồi.

Vì vậy tiệc sinh nhật tối nay vừa vặn trở thành cơ hội hiếm có để bọn họ cuồng loạn.

Mặc dù nhân vật chính và người tổ chức đều đã đi rồi cũng không cản trợ nhiệt huyết không say không về của bọn họ.

Một đám người ầm ĩ đến tận khuya mới chịu tan cuộc.

Cố Niệm kiên quyết không đồng ý ở lại khách sạn, cô gọi điện nhờ một nhân viên đoàn phim bắt taxi đưa Giang Hiểu Tình trở về phòng.

Đến khi Cố Niệm và Giang Hiểu Tình về đến phòng thì thời gian đã hơn nửa đêm.

Cô Niệm lôi Giang Hiểu Tình nửa tỉnh nửa mê đi đến giếng nước bên cạnh nhà dân rửa mặt, xong xuôi lại lôi người quăng lên giường.

"Lên giường ngủ đi." Hai mắt Cố Niệm sắp díu lại vào nhau, ngáp một cái, mặt không biểu tình liếc con sâu rượu.

Giang Hiểu Tình một tay nắm ga giường, một tay nắm chặt cổ áo: "Cậu làm gì người ta vậy?"

Cố Niệm: "......"

Cố Niệm buồn ngủ đến không còn sức lực, không muốn làm trò điên với con sâu rượu này, cô mạnh bạo kéo chăn, đem Giang Hiểu Tình đang giãy giụa nhét vào..

Không ngờ sức lực của cô nàng này lúc say rượu vô cùng mạnh.

Cố Niệm không chú ý, Giang Hiểu Tình vung mạnh tay một cái, đẩy cổ tay cô đập mạnh lên thành giường.

"Cốp." Giữa đêm khuya khoắt vang lên một tiếng chấn động, Cố Niệm buông chăn.

Giang Hiểu Tình cũng dừng lại, vô tội ngẩng đầu.

Cô gái nhỏ đứng cạnh giường, khuôn mặt xinh đẹp không chút cảm xúc.

Cô nhìn xuống cổ tay của mình, dưới ánh trăng rất nhanh nhìn thấy cổ tay đỏ bừng một mảng.

Giang Hiểu Tình run rẩy, bị doạ đến sắp tỉnh rượu.

"Cố Niệm, tớ, tớ..."

Cố Niệm thở dài, vươn tay sờ đầu cô ấy: "Ngoan, ngủ đi."

Giang Hiểu Tình sững sờ không kịp phản ứng, quỳ xuống mép giường nhào tới, nhào vào vòng tay cô: "Hu hu hu, tớ biết Cố Niệm của tớ dịu dàng nhất mà, tớ muốn ngủ chung với cậu..."

Trước khi cô ấy nói xong, Giang Hiểu Tình bỗng cảm thấy bàn tay đang vuốt nhẹ nhàng trên đầu dừng lại.

Rồi từ từ nặng như núi Thái Sơn úp lên đầu.

Cô ấy thận trọng ngẩng đầu, ánh trăng hắt lên gương mặt vô cảm cùng với mái tóc dài xoã tung, hai mắt đen nhánh nhìn cô ấy chằm chằm.

Giang Hiểu Tình: "!!!"

Cố Niệm giữ nguyên tư thế đang vò đầu cô ấy, cô cúi xuống đôi mắt híp lại: "Trước khi tớ ra tay tàn nhẫn cho cậu chưởng hôn mê bất tỉnh- ngoan, đi ngủ đi."

Giang Hiểu Tình giống như một tia chớp, vén chăn lên thu người xuống bằng tốc độ nhanh nhất.

Cố Niệm cũng đã cạn kiệt sức lực, xoay người ngã xuống giường bên cạnh.

Chỉ mới nhắm mắt một cái, mở mắt ra trời đã sáng tỏ.

"Cố Niệm! Hiểu Tình! Mau dậy đi, không dậy nữa là đến muộn thật đó!"

"..."

Thanh âm ma thuật lấp đầy đôi tai.

Sau một hồi vật vã đấu tranh tuyệt vọng giữa ý chí và cơn buồn ngủ, Cố Niệm cố gắng gượng dậy khỏi giường, ló đầu ra khỏi chăn, hai mắt sa sầm.

Cô miễn cưỡng mở mí mắt đang dính vào nhau của mình nhìn người đang đứng giữa phòng.

Tần Viên Viên lo lắng đứng ở dưới giường, lôi kéo Giang Hiểu Tình đang chết dí trên giường: "Hiểu Tình, đừng ngủ nữa, mau đứng dậy!"

Cố Niệm dụi mắt đứng dậy, "Viên Viên, sao vậy."

"Có thông báo đột xuất của đoàn phim.

Bảo tổ biên kịch chúng ta đến phòng họp họp trước 8 giờ!" Tần Viên Viên nhân lúc này mới nhìn lại, lập tức quay lại kéo Giang Hiểu Tình.

"Tớ không đi!" Giang Hiểu Tình ôm chặt ga giường rên rỉ "Ai mà muốn đi chứ, nửa đêm mới về, sáng sớm thế này...!tớ còn chưa ngủ đủ..."

Giọng nói từ từ nhỏ dần.

Tần Viên Viên bị kéo xuống, vừa buông ra, người trên giường liền sà vào, cuộn chặt vào trong chăn bông.

Nỗ lực trước đó cũng thành công cốc.

Lúc này Cố Niệm mới vất vả bước ra khỏi giường, nhìn thấy Tần Viên Viên tức giận cùng bất lực, cô liếc nhìn Giang Hiểu Tình chết cũng không đi nằm bẹp trên giường, chậm rãi ngáp một cái.

"Hiểu Tình không đi cũng được, để cậu ấy ngủ đi."

"Hả?" Tần Viên Viên quay đầu lại, "Vậy phải nói sao với đoàn phim?"

"Ban đầu chúng ta không phải là tổ biên kịch trong đoàn phim.

Cũng tương đương làm việc không công.

Tớ có lý do cá nhân đặc biệt, còn hai cậu vì tình vì nghĩa nên mới giúp tớ, cậu không cần cảm thấy có lỗi đâu."

Tần Viên Viên ngượng ngùng nói: "Tớ biết, nhưng quả thật cậu ấy không dậy nổi."

"Không sao, tớ sẽ xin nghỉ phép cho cậu ấy."

"Ừ, vậy cậu rửa mặt đi, tớ đợi cậu."

"Ừ..."

Rửa mặt xong xuôi, Cố Niệm cuối cùng đã khôi phục năng lực tư duy.

Trên đường đến phòng họp, cô tiện tay cầm điện thoại của Tần Viên Viên xem tin nhắn, nhìn một lát thì nhíu nhíu mày.

"Ý trong tin nhắn này là họp riêng tổ biên kịch hả?"

Tần Viên Viên nghiên đầu qua đọc lại lầm nữa, gật đầu: "Hình như là vậy, cũng có thể là tổ đạo diễn cho người đến nói chuyện?"

"...Nếu là vậy thì tốt rồi."

Cố Niệm biểu tình biếng nhác, đem điện thoại trả lại Tần Viên Viên.

Tần Viên Viên: "Nếu không thì sao?"

Cố Niệm nhún vai, thanh âm lười biếng: "Trác Diệc Huyên."

"Hả?"

"Hôm qua, không phải, là hôm kia, tớ cũng không biết mình đã làm gì đắc tội nhưng nhìn cô ta như sắp lao vào cắn tớ.

Tớ còn nghĩ không biết khi nào cô ta lại đến tìm tớ..."

Cô không kìm được, một cái ngáp dài khiến đôi mắt mơ hồ vì nước mắt, khóe mắt vô thức rủ xuống: "Thiếu kiên nhẫn vậy à."

Tần Viên Viên: "Vậy thì cuộc họp hôm nay khác gì Hồng Môn Yến đâu?"

"Không sao đâu, dù sao người cô ta nhắm tới là tớ, cậu đừng sợ."

"...."

Chịu đựng cơn buồn ngủ liên tục kéo tới, Cố Niệm mặt mày ủ rũ, vỗ vai an ủi Tần Viên Viên.

Tần Viên Viên dở khóc dở cười khẽ đánh cô một cái.

***

Truyện chỉ đăng tại Wattpad @daugooo và fb Tiểu Mộc Đầu - 小木头。Mang đi nơi khác vui lòng dẫn link và ghi tên editor.

Đầu Gỗ xin chân thành cảm ơn.

Chúc mí bạn đọc truyện vui vẻ~~~

***

Lúc đến phòng họp, hai người vừa mở cửa quả nhiên nhìn thấy Trác Diệc Huyên đang ngồi trên ghế chính.

Tần Viên Viên ban đầu không tin lời Cố Niệm nói cho lắm, lúc này không thể không bắn cho cô ánh mắt "Tớ phục cậu rồi", Cố Niêm cũng chậm rãi đáp lại bằng ánh mắt "Chuyện nhỏ dễ đoán ấy mà".

Nghe thấy tiếng mở cửa, Trác Diệc Huyên ngẩng đầu, lạnh giọng: "7:58? Các cô có biết tôi đợi bao lâu rồi không?"

Cố Niệm kéo ghế sang một bên, chậm rãi ngồi xuống làm như không nghe thấy.

Tần Viên Viên cẩn thận ngồi xuống bên cạnh cô

Trác Diệc Huyên sắc mặt càng lạnh hơn: "Tôi đang nói chuyện với cô đấy, cô không nghe thấy à?"

"..."

Không khí im lặng, Tần Viên Viên trong lòng khó chịu nhìn Cố Niệm một cái, vừa định mở lời.

"Nếu cô muốn chúng tôi đến sớm thì phải nói đầy đủ trong tin nhắn thông báo."

Một giọng nói lười nhác cất lên trước khi Tần Viên Viên cất tiếng.

Tần Viên Viên sững sờ một chút, sau đó cảm kích nhìn cô.

Cố Niệm nhấc mi mắt lạnh băng nhìn Trác Diệc Huyên, khoé môi miễn cưỡng cong lên xem như mỉm cười.

"Bảy giờ ba mươi cô gửi thông báo, lại còn yêu cầu chúng tôi đến họp trước tám giờ.

Thế nào? Cô là hoàng đế ở đây bảo chúng tôi đến nhận thánh chỉ?"

Tần Viên Viên suýt nữa đã cười phá ra tiếng.

Trác Diệc Huyên ngây người hai giây mới phản ứng lại, sắc mặt tức khắc đỏ bừng lên: "Cô——"

Cố Niệm thu lại nụ cười thương mại, cô rất lười tranh luận với người như Trác Diệc Huyên, vừa nhìn cô ta thì đã biết xuất thân đại tiểu thư từ nhỏ đến lớn thuận buồm xuôi gió chưa từng gặp khó khăn trở ngại.

Đại khái đại tiểu thư sống hơn hai mươi năm chưa từng thấy qua người nào làm trái ý mình, Cố Niệm không muốn so đo với cô ta.

Nếu không phải vì ngăn cản Tần Viên Viên bùng nổ, cãi nhau với người như vậy thật là lãng phí sức lực.

Cố Niệm lười biếng đưa tay đỡ má, ngáp một hơi, chua xót dâng lên chóp mũi, không kìm được nước mắt.

Aida.

Không hổ là đại tiểu thư không màng nỗi thống khổ của thiên hạ, tám giờ sáng gọi người ta đi họp.

Cô thật sự rất muốn đánh ngất cô ta rồi quay về phòng ngủ tiếp.

...!

Gọi là buổi họp thảo luận kịch bản nhưng thực chất lại chủ yếu vạch lá tìm sâu sau hai tiếng đồng hồ cũng bình yên kết thúc.

Mặc kệ Trác Diệc Huyên có làm gì bắt lỗi chỗ nào đi nữa, trên mặt Cố Niệm ngoài buồn ngủ ra cũng không có biểu cảm gì khác.

Nhìn Cố Niệm buồn ngủ sắp hoá thành gấu trúc, Trác Diệc Huyên vốn một bụng lửa giận vì cả buổi không làm khó được cô, rốt cuộc có thể tự trấn an bản thân: Đáng đời, ai bảo cô đắc tội với tôi, buồn ngủ chết cô đi!

Trác Diệc Huyên sửa xong đoạn kịch bản cuối cùng, miễn cưỡng tổng kết lại: "Hôm nay thảo luận đến đây thôi, sau này tôi có thắc mắc noà khác thì lại tìm các cô."

Tần Viên Viên thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhàng kéo tay áo của Cố Niệm đang sắp ngủ gật đến nơi.

Cố Niệm giật mình tỉnh lại, vừa định đứng dậy thì nghe thấy Trác Diệc Huyên đứng phía đối diện nói: "Để bạn cô về trước đi, Cố Niệm, chờ một chút, tôi có chuyện muốn nói với cô."

Cố Niệm đứng dậy, cũng không nâng mí mắt lên: "Chuyện công việc hay chuyện riêng?"

"Công việc."

"Chuyện công việc vậy cô cứ nói thẳng đi, có gì phải úp úp mở mở."

"...!Vậy thì là chuyện riêng!"

"Biên kịch Trác, tôi với cô cũng không có quan hệ cá nhân, nên không có chuyện riêng gì cần nói đâu đúng không?"

"Cô...!"

Cố Niệm nói xong liền thu dọn đồ đạc, quay người chuẩn bị cùng Tần Viên Viên rời đi.

Trác Diệc Huyên tức giận, đưa tay đập lên bàn: "Chuyện liên quan đến Lạc Tu cô cũng không muốn nghe sao?!"

Bước chân Cố Niệm đột nhiên dừng lại.

Đôi mắt xinh đẹp uể oải đang rũ xuống từ từ nâng khóe mắt lên, hai mắt lim dim buồn ngủ tức khắc sáng trở lại.

Tần Viên Viên và Giang Hiểu Tình mỗi ngày ở chung với Cố Niệm, cô ấy biết rất rõ Cố Niệm không quan tâm đến bất cứ điều gì ngoài con trai bảo bối quan trọng nhất trên đời của cô, Lạc Tu kia.

Nghe thấy lời nói của Trác Diệc Huyên, Tần Viên Viên vội vàng kéo góc áo của Cố Niệm, nói nhỏ: "Cố Niệm, đừng nghe cô ấy nói, chúng ta mau đi thôi..."

"Không sao đâu." Cố Niệm hoàn hồn lại, lộ ra một nụ cười tiểu tiên vô hại, "Cậu về trước đi, không cần đợi tớ đâu.".

"Nhưng mà--"

"Thật sự không sao đâu, tin tớ."

"....Vậy được rồi, có gì nhắn tin cho tớ nhé."

Tần Viên Viên xoay người đi ra khỏi phòng họp lưu luyến từng bước.

Sau một hồi lững thững đợi ngoài cửa, áp tai lên khe cửa nghe trộm cũng không thu hoạch được gì, Tần Viên Viên đột nhiên nghĩ tới một chuyện khác.

Cô ấy liếc nhìn đồng hồ: đã gần mười giờ rưỡi sáng.

"Để mình nhớ lại lịch quay hôm nay, hình như Lạc Tu sẽ quay cảnh đầu tiên vào buổi chiều, vậy nên anh ấy chắc chắn sẽ đến đây từ sớm..."

Tần Viên Viên tự lẩm bẩm một mình, dưới chân có gió thổi qua, cô ấy chạy nhanh về phía phim trường của đoàn làm phim.

Bên trong phòng họp.

Ngay sau khi Tần Viên Viên rời đi, nụ cười trên mặt Cố Niệm dần nhạt đi.

Cô quay lại, giọng lười biếng vì buồn ngủ: "Bây giờ chỉ có hai chúng ta.

Cô muốn nói gì thì cứ nói đi."

Trác Diệc Huyên tức giận nhăn mặt: "Cô có tư cách gì mà bày ra thái độ này trước mặt tôi? Cô có thể tự nhận ra khoảng cách giữa chúng ta lớn như thế nào không?"

"Nếu cô chỉ muốn nói những điều ngớ ngẩn như thế, vậy thì tôi đi đây."

"Đợi đã."

Cố Niệm không có ý định rời đi thật, vì chuyện này có liên quan đến con trai bảo bối nên cô vẫn tò mò muốn biết Trác Diệc Huyên rốt cuộc muốn nói gì.

"Cô nói đi."

Trác Diệc Huyên không biết đang nghĩ đến cái gì, nghiến răng nghiến lợi: "Tin đồn Lạc Tu có cảm tình với cô, là do cô cố ý lan truyền trong đoàn phim đúng không?"

"..................?"

Cố Niệm nghe xong hoá đá tại chỗ.

Cô hiểu mỗi một từ, đại từ, danh từ và động từ trong lời nói của Trác Diệc Huyên, nhưng khi chúng kết hợp lại chui vào tai cô, liền trở thành một ngôn ngữ xa lạ.

Tiểu tiên nữ Cố ngơ ngác nói: "Cô nói gì cơ?"

Phản ứng không nói nên lời này rơi vào mắt Trác Diệc Huyên trở thành chột dạ thừa nhận.

Cô ta cười khẩy: "Trước đây là tôi thật sự đánh giá thấp cô rồi.

Không ngờ cô lại giở trò như thế.

Lập kế hoạch tổ chức sinh nhật cho Lạc Tu, lại tung tin đồn đại cho cả đoàn phim biết?"

Cố Niệm càng thêm sững sờ: "Cả đoàn phim??"

Trác Diệc Huyên: "Bây giờ cô giả ngốc với tôi? Cô cả gan nói Lạc Tu yêu thầm cô, cô biết anh ấy sẽ không ra mặt phủ nhận loại chuyện này lại còn tự dát vàng lên mặt mình, cô không sợ người khác chê cười à?"

Nửa phút trôi qua.

Cố Niệm dùng hết công suất của bộ não bị trọng thương sau một đêm gần như thức trắng mới tiêu hoá được những lời Trác Diệc Huyên vừa nói.

Cô vô cảm nhìn cô ta: "Ý của cô là, trong đoàn phim có người tung tin đồn Lạc Tu thích tôi?"

Trác Diệc Huyên cười lạnh chế nhạo: "Bây giờ mới nhớ ra là phải giả ngốc thì muộn rồi..."

"Kẻ ngớ ngẩn nào nói bậy chuyện này!"

"Bang!"

Cố Niệm đập mạnh lên chiếc bàn dài trong phòng họp khiến nó rung lên dữ dội.

Trác Diệc Huyên hoảng sợ.

Sau hai giây cứng ngắc, cô ta cúi đầu nhìn trên bàn hội nghị, rõ ràng là so với thân thể của cô ta cứng rắn hơn nhiều, sau đó lại nhìn về phía cô gái nhỏ mảnh khảnh chỉ cao một mét sáu kia.

Cô gái nhỏ lúc này vẫn vô cảm, khác hẳn với trạng thái mệt mỏi lười biếng của hai tiếng trước, bây giờ cô chỉ thiếu hai cây dao phay trong tay mà thôi.

Trác Diệc Huyên: "..."

Ở nơi bị bàn hội nghị che lại, đôi giày cao gót của đại tiểu thư chậm rãi lùi về phía sau một hai bước.

Nhưng là tiểu thư nhà họ Trác, cô ta không thể tỏ ra sợ hãi trước mặt một biên kịch nhỏ nhoi.

Trác Diệc Huyên đứng thẳng lưng, cố gắng giữ cho giọng nói không run rẩy: "Cô, ý của cô là tin đồn này không phải do cô tạo nên?"

"Tất nhiên là không rồi."

Sát khí quá mạnh mẽ.

Trác Diệc Huyên: "..."

Được rồi, vì sự phẫn nộ chân thật này của Cố Niệm, cô ta có chút tin lời cô nói.

Cố Niệm vô cùng khó chịu: "Tin đồn này là ai tung ra? Lạc Tu vẫn còn là người mới, người này trong đoàn làm phim đã lan truyền những chuyện như vậy, chẳng lẽ muốn phá hỏng tiền đồ của Lạc Tu hay sao!?"

Trác Diệc Huyên nhìn Cố Niệm nghi hoặc: "Không phải cô thích Lạc Tu sao?"

"Đương nhiên là tôi thích anh ấy." Cố Niệm trả lời ngay, nói xong cô mới nhận thức được Trác Diệc Huyên đang nhìn cô đầy thù hận, cô ngây người bổ sung thêm, "Nhưng tôi tuyệt đối không hề có ý muốn chiếm hữu anh ấy như cô.

Tóm lại, tôi tuyệt đối không thể nào để những tin đồn ảnh hưởng đến Lạc Tu xuất hiện."

"Đừng nói như cô cao thượng lắm, tôi độc chiếm? Vậy cô là gì? Lòng thương người?

"..."

Trác Diệc Huyên: "Tôi nghe người trong đoàn phim nói cô còn đã có bạn trai rồi đúng không? Còn muốn bắt cá hai tay với Lạc Tu? Cô có mấy nhân cách vậy?"

"..."

Cố Niệm không trả lời Trác Diệc Huyên, cô không nghe thấy cô ta đang nói những gì, trong đầu cô chỉ suy nghĩ về bữa tiệc sinh nhật tối qua——

Cả ngày hôm qua cô cũng không nghe thấy tin đồn nào khác thường, hôm nay Trác Diệc Huyên đã đến tìm cô, chắc chắn tin tồn này vừa mới sáng nay đã bị phát tán rồi.

Khả năng cao nhất để tạo ra những tin đồn như vậy là bữa tiệc tối qua.

Nhưng mà mấu chốt ở đâu chứ.

Cố Niệm im lặng càng khiến Trác Diệc Huyên thêm tức tối, nhưng cô ta vẫn còn nhớ tới cái đập bàn như trời giáng kia.

Sắc mặt cô ta thay đổi liên tục, sau đó nhận thấy Cố Niệm muốn quay người rời đi, Trác Diệc Huyên vội vàng nói: "Chờ một chút!"

"Cô còn muốn nói gì nữa?"

Hiện tại Cố Niệm chỉ muốn tìm ra kẻ chủ mưu, bực bội thiếu kiên nhẫn trừng cô ta.

Trong lòng Trác Diệc Huyên run rẩy.

Vẫn là cô gái cao một mét sáu nhỏ nhắn kia, khuôn mặt được tính là xinh đẹp, nhưng cô ta cảm thấy ánh mắt cô bây giờ đáng sợ hơn bình thường.

Giống như bật một công tắc, sau đó cô gái này hoàn toàn thay đổi thành một người khác.

Trác Diệc Huyên bám vào bệ cửa sổ sau lưng, ho nhẹ một tiếng rồi tránh đi tầm mắt của cô: "Tôi chỉ muốn nhắc nhở cô."

"Nhắc tôi chuyện gì?"

"Đừng quá thân thiết với Lạc Tu."

Cố Niệm không có thời gian để ý tới mấy lời sáo rỗng này của cô ta, cầm nắm tay cửa chuẩn bị bước ra ngoài.

Nhưng ngay khi cánh cửa đôi mở ra một khe hở, giọng nói của Trác Diệc Huyên đã vây lấy cô.

"Tôi biết Lạc Tu đã mười năm.

Không ai biết rõ anh ấy người như thế nào hơn tôi đâu.

Lạc Tu giỏi nhất trong việc nắm bắt tâm tư mọi người, là người giỏi nhất trong việc che giấu bản thân.

Cô cho rằng cô hiểu anh ấy ư, nhưng thực tế cô không hề.

Cô không biết gì về anh ấy cả, cái cô thích chỉ tính cách anh ấy cố tình thể hiện mà thôi, cô đã bị anh ấy đánh lừa rồi..."

"Tôi không thích nghe ai nói xấu người khác." Cố Niệm vẫn nắm chặt tay nắm cửa, nhỏ giọng cắt ngang, "Đặc biệt là đang nói xấu Lạc Tu."

Trác Diệc Huyên tức giận: "Tôi không có nói xấu anh ấy, tôi đang nói thật."

Cố Niệm: "Tôi chỉ tin những gì mà tôi thấy mà thôi."

Trác Diệc Huyên tức giận đến mức gò má run lên: "Chỉ cần anh ấy muốn, thứ cô tận mắt chứng kiến cũng ​​đều là lừa dối."

Cố Niệm lạnh lùng hỏi: "Cô còn điều gì muốn nói nữa không? Tôi phải đi đây."

"Cô chờ đã!" Trác Diệc Huyên thấy cô muốn đi, nói nhanh: "Cô không tin tôi cũng không sao.

Hãy tự mình suy nghĩ kỹ càng đi.

Lần đầu tiên tôi gặp cô ở nhà ăn, lúc đó cô và Lạc Tu chỉ vừa quen biết nhau đúng không?"

Tay Cố Niệm siết chặt tay nắm cửa.

Trác Diệc Huyên không buông tha cô: "Cô có từng nghĩ rằng hai người vừa quen biết mà Lạc Tu đã bảo vệ cô như vậy là vì sao không? Rõ ràng là anh ấy chỉ xem cô như lá chắn để trốn tránh tôi mà thôi! Anh ấy không hề thật lòng quan tâm cô, tôi không tin cô không nhận ra."

Cố Niệm đột nhiên buông lỏng bàn tay đang nắm tay nắm cửa.

Cô quay đầu lại, bình tĩnh nhìn Trác Diệc Huyên: "Cô nói xong chưa?"

Trác Diệc Huyên bị ánh mắt bình tĩnh của cô làm nghẹn lời.

Vẻ mặt của Cố Niệm vẫn không thay đổi: "Tôi thích Lạc Tu là có lý do của tôi, không cần bất cứ ai nói lời vô nghĩa, cũng không ai có thể lay động được tôi, cô không cần phải lãng phí sức lực đâu."

"..."

Không cho Trác Diệc Huyên cơ hội nói thêm lời nào, Cô Niệm quay người lại trực tiếp mở cánh cửa đang hé mở cất bước ra ngoài.

Cô đi dọc theo hành lang, vừa đến ngã rẽ vô thức ngẩng đầu lên, sau đó sững người.

Cách cô khoảng hai bước chân, Lạc Tu đứng đó không biết đã đến từ lúc nào, anh dựa vào tường, đôi mắt u ám.

Tựa hồ nghe thấy động tĩnh, anh nhàn nhạt dời tầm mắt.

"Lạc Tu tiên sinh, sao anh lại ở đây?"

Cố Niệm kinh ngạc nhìn anh, sau đó vô thức nhìn về sau lưng.

"......"

Cô không chắc với khoảng cách từ đây đến phòng họp là bao xa, hay cửa phòng họp cách âm như thế nào, cô cũng không chắc liệu Lạc Tu có nghe thấy lời nói của Trác Diệc Huyên hay không.

"Tôi nghe cô gái cùng tổ với cô nói cô bị biên kịch Trác giữ lại." Lạc Tu bước đến gần cô, ánh mắt ôn nhu, âm lãnh, sau đó có chút không rõ hỏi, "Cô ấy gọi là...!Tần—"

"Viên Viên," Gu Nian theo bản năng tiếp lời anh, "Tần Viên Viên."

Ánh mắt Lạc Tu dao động, sau đó hạ khóe mắt khẽ cười, "Đúng vậy, là cô ấy.

Tôi có chút lo lắng cho cô nên muốn qua đây chờ xem.

Biên kịch Trác có làm khó cô không?"

"Không có." Cố Niệm lắc đầu.

Bên ngoài hành lang trở nên yên lặng, Cố Niệm rũ mắt xuống không nói, Lạc Tu kiên nhẫn đợi cô.

Sự im lặng ăn ý kéo dài một lúc, cuối cùng Cố Niệm cũng gom hết can đảm ngẩng đầu lên nhìn anh.

"Lạc Tu tiên sinh, vừa rồi anh có nghe thấy chúng tôi nói gì không?"

"..."

Hoang mang mờ mịt hiện lên trong đôi mắt nâu ấm áp của người đàn ông.

Anh trầm mặc một lúc mới khó hiểu hỏi cô "Vừa rồi? Là ở ngoài hành lang sao?"

"Không, không phải." Cố Niệm nhanh chóng lắc đầu, rồi thở phào nhẹ nhõm.

"Anh không nghe thấy thì tốt rồi."

"Tôi đã bỏ lỡ cái gì rồi sao?"

"Không, không có gì." Cố Niệm lập tức phủ nhận.

Để Lạc Tu không còn thắc mắc nữa, cô lập tức chuyển chủ đề: "Lạc Tu tiên sinh, hôm nay đến đoàn phim...!anh có nghe thấy tin đồn kỳ quái nào không?"

Lạc Tu: "Tin đồn? Tôi vừa đến đoàn phim thì Tần tiểu thư đã đến tìm, vẫn chưa nói chuyện với người khác.

Làm sao vậy?"

Cố Niệm đau đầu thở dài: "Xảy ra chuyện lớn rồi.

Có người tung tin đồn vớ vẩn vu oan cho anh, nhưng anh đừng lo nhé."

Cô nghiêm túc nhìn anh: "Đừng lo lắng, tôi nhất định sẽ bắt được kẻ xấu tung tin đồn này, sau đó đánh anh ta một trận đến khi mẹ anh ta không thể nhận ra mới thôi!"

"Được." Lạc Tu cụp mắt xuống, nụ cười không kiềm chế được nhuộm lên khóe mắt, "Tôi tin cô."

"Nói rồi nhé." Cố Niệm gật mạnh đầu, cười với anh, "Tôi cũng tin tưởng Lạc Tu tiên sinh."

"Vậy nếu tôi là người xấu thì sao?"

Cố Niệm ngẩn ra, ngước mắt lên tìm kiếm, rơi vào đôi mắt ôn nhu như nước.

Câu nói vừa rồi tựa như chỉ là bông đùa.

Đôi mắt xinh đẹp của cô cong lên:

"Không thể nào, Lạc Tu tiên sinh chính là tiểu thiên sứ, không thể là người xấu được."

Cả người Lạc Tu khựng lại.

Trong giây phút này, một vài dòng chữ nghiêm túc xinh xắn lướt qua tâm trí anh.

【 Chúc bảo bối sinh nhật vui vẻ,

Chúc bảo bối cả đời hạnh phúc bình an.

Tiểu thiên sứ của mama.

-Hết chương 29-

Đầu Gỗ: Tuần này chỉ có 2 chương, sang tuần sau mình sẽ cố bù lại cho các bạn nhée.