"Bạn...!trai?"

Khó khi nào có chuyện có thể khiến Lạc Tu chấn kinh đến mức phải xác nhận lại một lần.

"Đúng vậy!" Trợ lý lòng đầy căm phẫn cáo trạng: "Còn là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, sắp kết hôn nữa chứ!"

Lạc Tu thu liễm thần sắc, mắt nhìn nơi khác: "Cậu nghe ai nói vậy?"

"Chính tai em nghe thấy Cố Niệm nói! Vừa rồi cô ấy nói chuyện điện thoại với bạn trai em đều nghe rõ, mở miệng chính là "anh yêu" rồi còn "em yêu anh" nữa, aiii buồn nôn chết đi được!"

"Ừm."

Trợ lý tức giận chờ xem phản ứng của ông chủ nhà mình, trong đầu gảy bàn tính làm cách nào lạm dụng chức quyền cho cái cô biên kịch nhỏ nhoi không biết trời cao đất dày kia một bài học, chính mình đã có bạn trai rồi mà còn cố tình muốn câu dẫn ông chủ.

Hừ hừ hừ!

Nhưng cậu chờ mãi chờ mãi cũng chỉ chờ được Lạc Tu đứng dậy phủi phủi nếp nhăn trên quần áo.

Cậu phát ngốc: "Ông chủ, anh không có gì muốn hỏi sao?"

Lạc Tu tựa như khó hiểu ngoái đầu lại.

Đồng tử màu hổ phách ngưng lại như nhớ đến chuyện gì.

"Đưa trà cho cô ấy chưa?"

Trợ lý nghe xong ngay tức khắc xù lông: "Đã đến mức này rồi mà anh còn quan tâm chuyện nhỏ kia hả?!"

Lạc Tu cúi người cầm lên quyển《 Nam Hoa Kinh 》trên bàn, thong thả ung dung lật hai trang.

"Vậy phải làm gì à?"

"Tất nhiên là phải để cho cô ấy biết trời cao đất rộng, không dám tuỳ tiện bắt cá hai tay nữa.

Người gì đâu sắp kết hôn còn dám quyến rũ người khác!"

Trợ lý nói một tràng dài, phẫn nộ đến nghẹn đỏ mặt.

Khoé môi Lạc Tu cong cong: "Cô ấy cũng chưa làm gì hết."

"Cô ấy chỉ thiếu bước dắt anh đi thuê phòng thôi! À không, suýt chút nữa đã bá vương ngạnh thượng cung anh trong phòng khách sạn rồi còn gì? Sao gọi là chưa làm gì được?!"

"Vậy cô ấy thành công chưa?"

"....!Chưa."

Lạc Tu đóng sách lại, khẽ cười: "Nếu đã không thành công, vậy tôi trả thù cái gì?"

"......" Trợ lý nghẹn lời nửa ngày cũng không phản bác lại được.

Cho đến khi Lạc Tu gom hết mấy quyển sách muốn rời đi cậu liền gấp gáp: "Kiểu con gái rõ ràng đã có bạn trai còn muốn đánh chủ ý lên người anh như thế anh cũng không thèm để ý sao??"

Lạc Tu bình thản trả lời: "Tại sao tôi phải để ý?"

Hai mắt trợ lý trợn to như cá chết.

Nếu không phải vừa rồi chính đôi chân này chạy đi chính đôi tay này cầm bình giữ nhiệt đem cho người ta thì cậu đã tin những gì ông chủ nói.

"Ủa? Lạc Tu tiên sinh, hai người còn chưa về sao?"

Đột nhiên một giọng nữ vang lên.

"!"

Trợ lý sợ đến mức suýt nhảy dựng lên, hoảng sợ quay đầu lại.

Đập vào mắt cậu là cô gái nhỏ tay ôm chặt bình giữ nhiệt đang nghi hoặc đi tới.

Gương mặt cô đã quét đi vẻ biếng nhác, thay vào đó là đôi mắt cười cong cong như trăng non, khẽ nghiêng đầu nhìn trợ lý rồi lại nhìn Lạc Tu.

"Lạc Tu tiên sinh, cảm ơn trà của anh nhé.

Tôi vừa uống thử, ngon thật đó! Lát nữa về phòng tôi sẽ uống hết!"

"......"

Đôi tay đang vân vê mấy quyển sách của Lạc Tu khựng lại.

Anh xoay người nhìn về phía cô gái nhỏ, ý cười ôn hoà trong mắt loang lổ, lại tựa như có phân âm u nhỏ vụn.

"Cố tiểu thư thích là được rồi."

"Tất nhiên là tôi rất thích rồi! Anh tặng cái gì tôi cũng đều thích hết!"

Cố Niệm không hề nghĩ ngợi lắc nhẹ bình giữ nhiệt đang nâng niu trong tay.

Hôm nay cô nhận được món quà đầu tiên của con trai bảo bối, chuyện này đủ để cô vui vẻ đến mức đi đường cũng sắp bay lên tận mấy tháng đó!

"Anh cứ yên tâm, tối nay uống xong tôi sẽ lau rửa bình giữ nhiệt sạch sẽ, ngày mai trả lại cho anh nhé."

Trợ lý lén lút trừng mắt với cô, một chút tâm tư đen tối này cậu nhìn thấu rồi, lại còn cả gan làm hồ ly tinh ư, cậu khẽ hừ một tiếng:

"Loại đồ vật này Lạc ca không thiếu, đem ra ngoài rồi sẽ không ——"

"Hàm Vũ."

Lạc Tu cũng không ngẩng đầu, chỉ nhàn nhạt lên tiếng.

Trợ lý chợt cảm thấy sống lưng lạnh toát, lập tức im miệng không dám ho he.

Cố Niệm nghe được Lạc Tu đè nén thanh âm, có chút không hiểu vì sao, cô cũng phát hiện tối nay thái độ của trợ lý nhỏ đối với cô giống như....!không thân thiện cho lắm.

Cô nghĩ mãi cũng không thông, nhưng chung quy người này không phải Lạc Tu cho nên cô cũng lười nghĩ nhiều.

"Lạc Tu tiên sinh, hai người mau trở về đi.

Ở đây cách khách sạn khá xa, trời tối lái xe phải thật cẩn thận đó."

"Ừm."

"Vậy ngày——"

Cố Niệm còn chưa nói xong thì bị tiếng chuông điện thoại ngắt lời, cô cầm lên nhìn thoáng qua, trên màn hình hiển thị "Lâm Nam Thiên".

Cô cầm điện thoại đang rung ngước lên, trợ lý đứng bên cạnh lập tức chột dạ dời tầm mắt, Cố Niệm cũng không để ý chỉ nở nụ cười với Lạc Tu:

"Ngày mai gặp lại!"

"......"

Cố Niệm bước ra ngoài vài bước mới nhận điện thoại.

Khoảng cách mấy mét, thanh âm cô gái mang ý cười truyền đến, từ gương mặt nghiêng nghiêng thấp thoáng thấy được mặt mày thích ý ôn nhu của cô, giọng nói nhỏ nhẹ càng lúc càng xa.

Lạc Tu nheo mắt nhìn theo thân ảnh đang dần xa.

Một tay cô cầm điện thoại, tay kia như vô ý lại tự nhiên mà đem bình giữ nhiệt của anh ôm gắt gao vào lòng.

Là do cô ấy diễn đến nhập tâm, hay là vốn dĩ cô đối xử với bất cứ ai bên cạnh đều như vậy?

Lạc Tu nhìn theo bóng lưng kia thật lâu không nói một lời.

Bên cạnh vẫn còn một trợ lý đang phẫn nộ trừng mắt: "Người gọi đến chắc chắn là bạn trai cô ấy, em vừa thấy được, tên liên lạc kia là Lâm cái gì đó Thiên, chữ ở giữa lại nhìn không rõ."

.....

"Mẹ em nói đúng ơi là đúng, con gái lớn lên xinh đẹp đều là kẻ lừa đảo! Cô ấy khác gì những người khác trong vòng giải trí đâu, không thừa nhận không chịu trách nhiệm, chỉ muốn trong khoảng thời gian hai tháng ở đoàn phim phát triển một đoạn tình cảm hường phấn, vừa đóng máy thì đường ai nấy đi!"

.....

Trợ lý phát giận nửa ngày cũng không thấy đương sự phản ứng gì, xoay người lại mới phát hiện ông chủ nhà mình đã đi ra ngoài từ lúc nào.

"Úi! Lạc ca, chờ em với!"

Trợ lý vội vàng cầm túi đồ dùng, ba chân bốn cẳng đuổi theo.

***

Truyện chỉ đăng tại Wattpad @daugooo và fb Tiểu Mộc Đầu - 小木头。Mang đi nơi khác vui lòng dẫn link và ghi tên editor.

Đầu Gỗ xin chân thành cảm ơn.

Chúc mí bạn đọc truyện vui vẻ~~~

***

《 Nhật ký dưỡng ngỗng của Manh Chi 》

Thứ hai, ngày 17 tháng 9 năm 2018.

Hôm nay trời âm u nhiều mây.

Sau bao ngày gian nan hao tốn biết bao công sức, cuối cùng mình cũng có được phương thức liên hệ với trợ lý của bảo bối ngỗng tử rồi!

Aizz.

Xem ra truyền thông Định Khách cũng không hoàn toàn là công ty phế liệu chỉ để trang trí, ít nhất cũng có tuệ nhãn thức tinh đào được con trai bảo bối của mình, còn tìm cho anh ấy một trợ lý riêng, dù sao thì nhiều tiểu minh tinh cũng không có được đãi ngộ như vậy.

Trợ lý Chu Hàm Vũ này vừa tốt nghiệp không lâu, con người khá tốt có điều có chút ngây ngốc, cũng không biết đề phòng gì cả.

Chỉ mới trò chuyện một buổi chiều đã bị mình lừa cậu ấy nói ra sinh nhật của con trai.

Lỡ như sau này cậu ấy cũng nhẹ dạ bị người khác lừa gạt dụ dỗ, kia chẳng phải là bảo bối ngỗng tử lại gặp nguy hiểm sao? Quá làm lòng người lo lắng! Không được, về sau mình phải dạy cậu ấy vài chiêu đề phòng kẻ gian mới được.

16 tháng 6 là ngày bảo bối ngỗng tử có mặt trên thế gian này! Toàn những con số đại cát đại lợi, vậy nên bảo bối của mình nhất định cả đời trôi qua bình an, viên viên mãn mãn, mọi điều suôn sẻ.

Tiếc là năm nay mama bỏ lỡ rồi, không thể nào cùng bảo bối tổ chức sinh nhật...

Nhưng không sao hết!

Từ nay về sau, vào mỗi ngày sinh nhật của bảo bối ngỗng tử, dù cho bảo bối ở bất cứ nơi nào, dù cho sau này mama có cơ hội gặp lại bảo bối một lần nữa hay không, mama nhất định sẽ ở một góc nhỏ nào đó trên thế giới rộng lớn này, sẽ vô cùng vui vẻ cùng bảo bối trải qua từng giây từng phút của một ngày ý nghĩa.

Chúc bảo bối sinh nhật vui vẻ,

Chúc bảo bối cả đời hạnh phúc bình an.

Tiểu thiên sứ của mama.

......

Mặt trời bắt đầu ló dạng.

Từng tia sáng chiếu lên từ đường chân trời, trấn nhỏ cũng bắt đầu một ngày bận rộn.

Trợ lý xách theo bữa sáng mua tại một cửa tiệm sạch sẽ nhất trong trấn, dùng chìa khoá dự phòng mở cửa phòng ông chủ.

Cửa vừa mở ra, cậu nhìn thấy khung cảnh ánh bình minh chiếu lên cửa sổ sát đất, hắt lên bóng người ngồi trên sổ pha trong góc tường bên cạnh cửa sổ.

Anh mặc quần áo ngủ màu đen, ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng cong lên lật từng trang sách.

Đọc sách là thói quen nhiều năm của Lạc Tu.

Trợ lý cũng không quá bất ngờ, chỉ đứng yên đợi anh đóng sách lại mới đưa bữa sáng qua:

"Hôm qua anh về phòng trễ mà sao sáng nay dậy sớm thế?

"Không phải cậu cũng dậy sớm sao."

"Đó là công việc của em, nếu không cần thức sớm thì em đã ngủ thẳng đến—— ơ kìa?"

Đi đến gần nhìn rõ món đồ trong tay Lạc Tu, trợ lý trố mắt: "Em tưởng đâu anh đọc sách, hoá ra là xem cuốn sổ tay này nữa hả? Có gì vui vậy em cũng muốn xem thử."

Lạc Tu đem cuốn sổ tay đặt lên giá sách, mắt cũng không thèm nâng:

"Không cho."

"..."

Trợ lý thương tâm, tự cảm thấy ông chủ đang hắt hủi mình: "Trước kia anh không keo kiệt như vậy, bây giờ quà tặng của fans cũng không chia sẻ với em."

Lạc Tu nhàn nhạt quay đầu nhìn cậu: "Ừ, đó là vì trước giờ tôi vẫn không biết, thông tin cá nhân như sinh nhật của tôi không qua một buổi chiều đã bị cậu "bán" ra ngoài."

Trợ lý nghẹn một họng máu: "....!Cái này mà cô ấy cũng viết trong nhật ký??"

Lạc Tu: "Cậu nói xem."

"...."

Trợ lý đuối lý ngoan ngoãn gục đầu nhận sai: "Lạc ca, lúc đó em không có kinh nghiệm không hiểu chuyện nên phạm sai lầm, sau lần đó em không nói với ai khác nữa, em thề!"

Lạc Tu: "Cái này do Manh Chi dạy cậu?"

Trợ lý kinh ngạc ngẩng phắt đầu:

"Làm sao anh biết???"

"......"

Khó có dịp Lạc Tu cảm thấy bất đắc dĩ, cái cô Manh Chi này nói cũng có điểm đúng: gặp một trợ lý cực phẩm như thế này, mấy năm nay anh đúng là sống trong tình cảnh nguy hiểm.

Anh thuận miệng hỏi trợ lý cực phẩm của mình: "Cậu gặp Manh Chi rồi sao?"

"Chưa gặp, bọn em chỉ nói chuyện phiếm trên mạng thôi." Trợ lý bắt đầu khởi động não, "Không lẽ....!anh có hứng thú với tiểu tỷ tỷ Manh Chi!?"

"So với hứng thú thì tôi cảm thấy cô ấy nên được giáo dục lại."

"Hả? Giáo dục cái gì?"

Nhớ lại một câu cuối cùng [ Tiểu thiên sứ của mama ] kia:

"Thuyết vô Thần."

"......" Nói cái gì cho cậu hiểu với được không?

"Có điều fan cứng Manh Chi này của anh cũng thần thần bí bí thật đó, rốt cuộc sao cô ấy trở thành fan của anh thế?"

Lạc Tu: "Cô ấy viết trong nhật ký là từng gặp tôi."

"Anh gặp Manh Chi rồi à?"

Lạc Tu: "Không nhớ rõ."

Trợ lý: "...." Không hổ là ông chủ.

"Cô ấy nói thời gian gặp tôi là ngày 31 tháng 7 năm 2018."

Trợ lý sửng sốt: "31 tháng 7?"

"Ừm.

Sao vậy?"

"Ngày này nghe quen quen, nhưng nghĩ kỹ thì không nhớ ra."

Lạc Tu gật đầu: "Nhớ ăn nhiều hạt óc chó."

Trợ lý tức giận rồi: "Anh cũng có nhớ đâu!"

"Không giống nhau."

"Không giống chỗ nào?"

"Tôi không nhớ những người không liên quan."

"......" Trợ lý nghẹn vài giây, "Trên đời còn có người được anh xếp vào diện "có liên quan" sao?"

Lạc Tu nghĩ nghĩ, sau đó lắc đầu tựa như tiếc nuối: "Không còn ai nữa."

Trợ lý nghe vậy thở dài: "Người trong giới giải trí không lưu luyến hồng trần một lòng xuất gia, chắc chỉ có mỗi anh thôi đó."

Lạc Tu không nói gì.

Trợ lý vừa bày bữa sáng vừa quay đầu lại hỏi: "Đúng rồi Lạc ca, sắp tới sinh nhật của anh rồi, thứ ba tuần sau đúng không?"

Lạc Tu cũng không có phản ứng gì: "Quên rồi."

Trợ lý bó tay với cái người này: "Vậy anh cũng không tổ chức sinh nhật hả?"

"Ừ."

Trợ lý đã sớm dự đoán được câu trả lời, lắc đầu thở dài nghịch khăn trải bàn.

***

Truyện chỉ đăng tại Wattpad @daugooo và fb Tiểu Mộc Đầu - 小木头。Mang đi nơi khác vui lòng dẫn link và ghi tên editor, Đầu Gỗ xin chân thành cảm ơn.

Chúc mí bạn đọc truyện vui vẻ~~~

***

Sau hai ngày nhàn rỗi, lịch quay phim của Lạc Tu ấn định vào chiều chủ nhật.

Vì đề phòng bất trắc, buổi trưa trợ lý đã lái xe đưa Lạc Tu đến phim trường.

Cũng vì thế mà gặp Cố Niệm đang ôm cây đợi thỏ ở đó.

"Lạc Tu tiên sinh, buổi trưa vui vẻ!!"

Cô gái nhỏ từ dưới táng cây chạy ra, cái nắng giữa trưa khiến cả gương mặt cô ửng đỏ.

Lạc Tu vừa xuống xe thấy cô thì ngoài ý muốn:

"Sao cô lại ở đây?"

"Tôi đến trả bình giữ nhiệt lại cho anh nè, khó khăn lắm mới đợi đến hôm nay anh có lịch quay.

Tôi đoán anh sẽ đến sớm nên ở đây đợi anh!"

"......"

Ngoài trời nắng như lửa đốt, ve kêu râm ran trong vòm lá.

Lạc Tu trầm mặc nhìn làn da cô gái bị hun nóng, làn da cô vốn trắng mịn tinh tế, hẳn là chưa bao giờ phơi qua nắng gắt như thế này, hai má bị hun đến đỏ bừng.

Vậy mà còn có thể cười đến xán lạn, rực rỡ hơn cả ánh mặt trời trên đỉnh đầu.

Anh dời tầm mắt: "Để cô chờ lâu rồi."

"Không lâu lắm đâu."

Cố Niệm nói xong chợt nhận thấy độ đáng tin trong câu nói này quá thấp, lập tức nghiêm túc bổ sung: "Bác sĩ nói tôi làm việc và nghỉ ngơi quá loạn, tròng mắt có cả vòng xanh do thiếu vitamin D, bảo tôi phơi nắng nhiều một chút!"

Lạc Tu: "Lần sau cô gửi ở đoàn phim là được rồi không cần đợi tôi đâu."

Mắt Cố Niệm sáng lên: "Còn có lần sau á?!"

Lạc Tu khựng người, nhìn đôi mắt to đang sáng lên kia chốc lát, anh không nhịn được khẽ cười rồi gật đầu: "Nếu Cố tiểu thư thích thì lúc nào cũng được."

Người nào đó nghĩ một đằng nói một nẻo, ánh mắt sắp dính lên người anh nhưng vẫn mạnh miệng: "Nhưng mà như vậy thì phiền anh lắm, thôi vậy."

"....!Không sao, về sau nếu có quay cảnh đêm tôi sẽ nói trợ lý chuẩn bị hai phần trà."

"!" Cố Niệm nghe xong cực kỳ vui vẻ, thiếu chút nữa xoay vòng tại chỗ.

Bảo bối sẽ còn tặng quà cho cô đó~

Đưa một lần, trả một lần rồi sau đó cứ đưa rồi lại trả...!Tình mẹ con chắc chắc sẽ ngày càng sâu đậm!

"Nếu vậy...!chi bằng về sau buổi trưa anh đến đoàn phim, tôi mời anh ăn trưa nhé?" Cố Niệm gấp gáp không chờ được mà nhìn Lạc Tu.

Lạc Tu dừng lại.

Sau lưng Cố Niệm, trợ lý liều mạng điên cuồng lắc đầu xua tay, khoa trương hơn cậu còn dùng khẩu hình nhắc nhở ông chủ:

[ Ông chủ! Trăm lần ngàn lần không được đồng ý với nữ nhân xấu xa này! ]

[ Cô ấy đã có bạn trai!! ]

[ Cô ấy muốn trèo lên giường của anh!!! ]

"......"

Cảm xúc không rõ trong đáy mắt Lạc Tu khẽ động.

Anh rũ mắt lộ ra ý cười ôn hoà che đi u ám trong mắt.

"Được thôi.".