Chuyện lạ lùng này chỉ phát sinh trong chốc lát nhưng lại khiến Kỷ Vân Hòa thẫn thờ xấu hổ rất lâu.

Kì thực, mặc dù nàng mỉa mai Trường Ý chưa từng bị nữ nhân câu dẫn qua, nhưng thực tế là nàng cũng chưa từng câu dẫn nam nhân a! Lần đầu tiên xuống tay, lại gặp phải tình huống đột ngột diễn ra gây cấn như vậy, khiến nàng không kịp ứng phó.

Ngượng ngùng vẫn hoàn ngượng ngùng a. Sau khi ngượng ngùng xong, nàng tự nghĩ lại việc này cũng cảm thấy buồn cười, nhưng cười xong rồi nàng lại ngộ ra chỗ không đúng.

Trường Ý là người thế nào chứ, dù cho y vì bị phản bội, cho nên tâm tính thay đổi, trở nên cường ngạnh, ngang ngược nhưng y cũng không thể trở thành một lãng tử phụ tâm bạc tình được.

Bởi vì, nếu như y thực sự là kẻ phóng lãng hình hài*, cũng sẽ không dùng thời gian sáu năm, thực hiện mưu hoạch này, cứu nàng ra khỏi phủ quốc sư, đưa về đây đày đọa.

(*nguyên văn 放浪形骸: không thích nghi lễ thế tục ràng buộc)

Y đày đọa nàng, giam giữ nàng, không phải là vì canh cánh trong lòng quá khứ kia, nội tâm vẫn không buông bỏ được sao......

Y một mực là một kẻ cố chấp, hơn nữa người cá cố chấp này sẽ không đột nhiên từ bỏ việc giữ gìn quy củ của tộc người cá......từ bỏ luật lệ mà to gan đi hôn một kẻ không phải bạn đời của y chăng?

Chỉ là vì phục thù? Hoặc là vì khiến nàng xấu hổ?

Kỷ Vân Hòa cảm thấy, người cá này, nhất định là vẫn còn có chuyện giấu nàng.

Nàng cũng không tính sẽ đem chuyện này trở nên phức tạp hơn.

Sau đó, bữa cơm tiếp theo, người cá cố chấp kia vẫn cố chấp giữ vững "quy củ" của y, lại đến giám sát nàng ăn cơm.

Kỷ Vân Hòa cầm đũa, áp chế sự ngượng ngùng của mình, cũng không nhìn thấy sự xấu hổ của người ngồi đối diện, quả quyết trực tiếp hỏi Trường Ý:

"Hôm qua, ngươi vì sao lại hôn ta?"

Người ngồi đối diện, gương mặt đều giấu sau tài liệu, nghe thấy lời này, dùng tài liệu tiếp tục che mặt một lúc, không lâu sau mới buông xuống.

Gương mặt Trường Ý vẫn lạnh lùng như thường.

"Nàng không phải muốn thử xem sao?"

"Ai muốn thử cái đó chứ!" Kỷ Vân Hòa nhất thời không che giấu gương mặt đỏ bừng của mình, vừa muốn đập bàn đứng lên, nhưng lại kịp thời khống chế cảm xúc, nàng hít sâu một hơi, sử dụng lý trí áp chế tất cả dao động cùng ngượng ngùng, trầm giọng hỏi: "Trường Ý, ngươi biết ta đang nói gì không?"

"Người khiêu khích ta là nàng." Trường Ý ném tài liệu xuống bàn, cả người nhàn hạ nhìn nàng "Bây giờ vặn hỏi ta cũng là nàng. Ta không biết nàng muốn nói gì."

"Được, vậy ta sẽ toàn bộ hỏi một lần." Nàng gắt gao nhìn vào mắt y, không bỏ qua bất kì cảm xúc nào trên mặt y "Quy củ của người cá các ngươi, một đời chỉ có một bạn đời. Hôm qua, ngươi vì sao lại hôn ta?"

Giữa ánh nến, bốn mắt tương giao, bàn về chuyện nam nữ, nhưng hoàn toàn không có nửa điểm triền miên.

"Ta vẫn giữ vững quy củ trong tộc ta, chưa từng phá vỡ."

Sau nửa ngày, Trường Ý mới đáp lại như thế.

Mà một lời này khiến nàng lại thẫn thờ một hồi lâu.

Kì thực trước đó, trong lòng nàng từng nghĩ đến chuyện này, chỉ là khi nghe y đích thân nói ra, đáy lòng nàng vẫn có chút sững sờ: "Ngươi.....lúc nào......"

Trường Ý tiếp: "Đây không phải là lần đầu tiên chúng ta thân mật với nhau."

Dứt lời, trong đầu nàng đột nhiên hiện lên một khung cảnh, đó là đêm nàng trốn khỏi tiểu viện Hồ Tâm này, đi đến mặt băng kia, nàng chọc giận Trường Ý sau đó y cắn vào vành tai nàng, máu tươi chảy xuống để lại một ấn ký màu lam......

Kỷ Vân Hòa đưa tay sờ ấn ký trên tai mình, nàng nhìn y: "Ngươi điên rồi."

"Chỉ là vì giam giữ nàng mà thôi." Trường Ý nói "Ấn ký tộc ta, có thể khiến ta thấy được điều muốn thấy, nàng đang ở đâu, tình huống gì, ta muốn biết đều có thể biết."

Khó trách......khó trách......

Sau đó, nàng mấy lần muốn tự tận, vừa kéo chăn ra y liền tìm đến, hóa ra là như vậy!

"Ta không phải con rối của ngươi."

"Nàng không phải." Y chăm chú nhìn nàng, không hề chớp mắt "Nàng là thú trong lồng."

"Ha......" Kỷ Vân Hòa đột nhiên cười một tiếng, ba phần bất lực, bảy phần bi ai, "Trường ý, ngươi muốn dùng một đời ngươi để giam cầm ta ư."

Nàng nói xong, rốt cuộc y cũng trầm mặc.

Rất lâu sau đó, Trường Ý đứng dậy: "Ăn xong rồi thì gọi người đến dọn." Y nói xong, xoay người bước ra ngoài bình phong.

"Đứng lại, ta vẫn còn một câu hỏi." Nàng gọi y.

Trường Ý xoay đầu.

"Người cá các ngươi có thể tái hôn không?"

Bàn tay trong tay áo hắc bào đột nhiên siết chặt thành quyền. Sắc mặt Trường Ý trầm xuống, không đáp lời nàng, trực tiếp bước ra ngoài bình phong, vừa khoát tay, lập tức giăng một cấm chế về hướng nàng.

"Aiz!" Lần này nàng chạy theo "Ngươi trả lời ta a!"

Nhưng mặc cho nàng đứng sau cấm chế gọi thế nào, Trường Ý cũng thèm để ý nàng.

Gọi một hồi, nàng mệt nên ngồi xuống giường, bắt đầu tính toán, cũng may nàng là một kẻ đoản mệnh, nếu Trường Ý có thể tái hôn, cũng không phải là chuyện to tác gì, chỉ sợ rằng não của một tộc người cá đều không tốt, quy định không thể tái hôn, tộc người cá kia đều trường mệnh, chẳng phải sẽ thủ tiết đến chết ư......

Chắc cả tộc đều không ngốc như vậy nhỉ......

Nàng nằm trên giường suy tư, cũng không nghĩ được bao lâu liền mơ mơ hồ hồ ngủ thiếp đi.

Gần đây, nàng thường hay ngủ mê man, Khống Minh hòa thượng nói thân thể nàng không tốt, tinh thần không đủ, Trường Ý cũng không để ý. Nàng thực ra cũng cho rằng như vậy, nhưng sau khi nữ tử toàn thân bạch y kia xuất hiện đến ba lần trong giấc mơ của nàng, nàng mới phát hiện ra, chuyện này có chút không đúng.

Tối nay, là lần thứ tư rồi......

Kỷ Vân Hòa cảm thấy dưới chân có một trận gió, đưa nàng đến bên người nữ tử kia.

Nhưng gương mặt nữ tử ấy, vẫn bị một đám mây trắng che lại, khiến nàng nhìn không rõ.

"Mấy ngày trước là ngươi chắn lấy đường thăng thiên của ta." Nàng bị gió đưa đến trước mặt nàng ta, hỏi "Ngươi là ai, vì sao ba lần bốn lượt xuất hiện trong giấc mơ của ta?"

"Ta muốn nhờ ngươi giúp ta một việc." Giọng nữ tử như truyền trong gió đến, bị thổi đến đứt đoạn, nghe không rõ ràng.

"Ta không biết ngươi là ai, vì sao phải giúp ngươi?"

"Ta là......" Giọng nàng ta bị gió to lấn át "Giúp ta.......thanh vũ......loan điểu......"

Kỷ Vân Hòa lắng tai, cố gắng nghe rõ những gì nàng ta nói, nhưng tiếng gió lấn cả giọng nàng ta, khiến nàng chỉ nghe được vài từ rời rạc, không nghe rõ những câu khác.

Đột nhiên, đám mây dưới chân biến mất, nàng lần nữa rơi xuống không trung, chợt tỉnh dậy, khiến cho nha hoàn đắp chăn cho nàng bị dọa giật mình.

Nàng đưa mắt nhìn xung quanh, mới thấy trong phòng có ba nha hoàn, một người giúp nàng đắp chăn, một người giúp nàng dọn dẹp mâm cơm, một người đóng cửa sổ mở toang lại. Nàng mơ hồ nhớ đến ngày nàng đốt than tự tận, lúc thanh tỉnh cũng là nhờ Trường Ý mở cửa sổ ra để thông gió, gió hôm ấy vẫn có chút lớn......

Nàng nhớ chuyện này nhưng không nghĩ nhiều: "Ta không ngủ nữa, không cần giúp ta đắp chăn."

Nàng vừa dứt lời, đột nhiên nghe thấy tiếng ồn ngoài bình phong, giọng nữ thập phần quen tai—— "A, ta đều nghe thấy rồi, tỉ ấy nói tỉ không ngủ nữa, tỉ ấy dậy rồi, ngươi để gã trọc Khống Minh đến chữa bệnh cho tỉ ấy, sao không tin đại phu ta tìm chứ, đại phu ta tìm có thể chữa khỏi cho tỉ ấy!"

Trường Ý thấp giọng: "Đừng ồn."

"Ưm......" Nữ tử kia lập tức không nói lời nào, dường như sợ hãi mà bịt miệng lại.

Kỷ Vân Hòa vừa xoay đầu, nhìn thấy ba bóng người dưới ánh nến in trên bình phong, ngoài Trường Ý đang ngồi vẫn còn hình dáng của hai nữ tử.

Nàng muốn xuống giường, nha hoàn vội vàng chặn nàng lại: "Cô nương......" Nàng vỗ vỗ tay nha hoàn, đi đến bên bình phong, bởi vì nha hoàn đến, cho nên Trường Ý gỡ cấm chế xuống, Kỷ Vân Hòa tựa vào bình phong, nhìn thấy Lạc Cẩm Tang vừa sợ vừa giận nhìn Trường Ý, nàng phì cười.

"Tiểu nha đầu, đã lâu không gặp."

Trường Ý ngồi sau thư án liếc mắt nhìn nàng một cái, cũng không ngăn nàng, lẳng lặng cho phép nàng gặp Lạc Cẩm Tang.

Lạc Cẩm Tang vừa xoay đầu, đôi mắt xinh đẹp tức thời đỏ lên, nước mắt bắt đầu lã chả rơi xuống: "Vân Hòa......Vân Hòa......" Nàng ta tiến lên hai bước, lại đưa tay che miệng "Tỉ vì sao......vì sao gầy như vậy rồi......"

Nhìn thấy nàng ấy khóc, trong lòng Kỷ Vân Hòa cũng có vài phần cảm thương, nhưng nàng vẫn cười đáp: "Gầy chút mặc y phục sẽ dễ nhìn hơn."

Trường Ý cầm lấy tài liệu: "Cần trò chuyện với cố nhân, ra phía sau."

Lời này của y cũng không ngăn cản nàng gặp Lạc Cẩm Tang nữa. Lạc Cẩm Tang lập tức tiến lên hai bước, dang hai tay, ôm lấy nàng. Nhưng sau khi ôm, lại xoa xoa lưng Kỷ Vân Hòa trong vòng tay, càng khóc to hơn: "Tỉ vì sao gầy như vậy rồi, vì sao gầy như vậy rồi......"

Nàng chỉ nói mãi hai câu này, có lẽ vì thương tâm cho nên nhất thời không nghĩ ra lời nào khác.

Kỷ Vân Hòa chỉ vỗ vỗ lưng nàng ta, an ủi "Đều qua nhiều năm như vậy rồi, trở thành người lớn rồi, sao vẫn hệt như con nít thế."

Lạc Cẩm Tang mặc kệ tất thảy tiếp tục khóc, lúc này, một nử tử thanh y tiến đến bên cạnh nàng, nàng ta xoa xoa lỗ tai, nhu mì thở dài: "Còn không phải sao, phiền chết ta rồi."

Kỷ Vân Hòa vừa nhìn thấy nữ tử thanh y, đột nhiên ngẩn người.

"Thanh......vũ loan điểu."

Thanh Cơ nhìn Kỷ Vân Hòa, cười đáp: "Đúng vậy, chẳng phải chỉ là một con chim như ta thôi mà."

Kỷ Vân Hòa nhìn nàng, nhất thời thất thần, giọng nói trong mơ của nàng, cư nhiên chỉ chốc lát......gọi được người đến đây, xuất hiện trước mặt nàng rồi. Chuyện này......e rằng không trùng hợp như thế.