Chương 20

Yên Mặc mặc một bộ váy xanh lụa mỏng, phong tư yểu điệu cùng thị nữ từ từ đi tới, Phong Vũ Dương kìm lòng không đậu đứng lên, nghênh đón: “Yên Mặc cô nương, nhiều ngày không gặp, không biết bệnh tình đã bình phục chưa?”

Yên Mặc cúi người hành lễ lễ: “Đa tạ đại nhân nhớ mong, thiếp đã tốt hơn nhiều.” Giọng nói trong trẻo dịu dàng, quả nhiên không khàn khàn như ngày trước.

Tiêu Tử Bùi cười nói: “Yên Mặc mau tới đây ngồi, Phong đại nhân nhắc tới cô vài lần rồi đấy.”

Yên Mặc liếc mắt nhìn hắn một cái, thản nhiên nói: “Không dám ngồi chung với các đại nhân, tiểu nữ đứng bên là được, cũng tiện hiến ca cho chư vị.”

Nói xong, thị nữ bên cạnh bưng một chiếc ghế để cho Yên Mặc ngồi xuống, tán thưởng nói: “Cây hạnh này tốt thật, mùa xuân năm sau chắc chắn sẽ đẹp hơn vậy nhiều.”

Phong Vũ Dương ngơ ngẩn nhìn nàng rồi gật đầu: “Nếu Yên Mặc cô nương thích, không ngại đến đây, ta và chủ nhân quý phủ là bạn tốt, nhất định hắn cũng sẽ hoan nghênh cô nương tớii.”

Yên Mặc lắc đầu: “Chỉ sợ ta không thấy được cảnh hoa hạnh nở rồi.”

Phong Vũ Dương hốt hoảng, bất an hỏi: “Ý Yên Mặc cô nương là sao?”

“Mấy ngày nữa, tiểu nữ phải hồi hương, chỉ sợ sẽ không còn gặp chư vị đại nhân nữa.”

Sở Thiên Dương vẫn đang thưởng thức chung trà, nghe nói vậy thì thoáng ngẩng đầu lên, cười nói: “Ồ? Yên Mặc cô nương vội vã rời đi như vậy, không biết đã xảy ra chuyện gì?”

“Thúc phụ ta sắp mất, dặn ta nhất định phải trở về gặp mặt lần cuối.”

“Cô nương vẫn còn thúc phụ, vì sao lại để mình lưu lạc đến nơi yên hoa này?” Từng lời của Sở Thiên Dương sắc bén lem lẻm, đôi mắt sáng ngời nhìn nàng chằm chặp.

“Thuở nhỏ thúc phụ nhận ta làm thừa tự, gia đình Yên Mặc sa sút, cũng không còn cách nào hơn.” Yên Mặc khép mi lặng đáp.

Phong Vũ Dương không đành lòng đành ho khụ một tiếng: “Điện hạ, Yên Mặc ở Hồng Tụ lâu bán nghệ không bán thân, hoa sen thanh khiết, dù trong bùn cũng không nhiễm bẩn.”

Sở Thiên Dương nâng ly trà lên nhấp một ngụm, cười hớ hớ nói: “Phong đại nhân chớ trách, tại vì tại hạ vẫn còn nhiều nghi hoặc.”

Yên Mặc khẽ nở nụ cười, lạnh lùng đáp: “Chư vị đại nhân cũng là có ý tốt, nhưng trong lời vẫn có ý phê bình Yên Mặc ở lại chốn yên hoa. Chỉ là Yên Mặc có điểm không rõ, một khi đã vậy, thì mấy vị đi Hồng Tụ lâu làm gì? Cần gì phải mời Yên Mặc tới đây gặp gỡ? Yên Mặc không phải hoa sen, chư vị tỷ muội ở Hồng Tụ lâu cũng không phải nước bùn gì cả, nếu các đại nhân đặt mình vào hoàn cảnh của họ, chưa chắc đã làm tốt được hơn người.”

Ánh mắt nàng trong trẻo, nhưng lời nói lại bén nhọn lạ thường, hàm ý trào phúng rõ ràng đến mức khiến mấy người ngồi đây đều giật mình sửng sốt, Phong Vũ Dương theo bản năng nhìn Sở Thiên Dương, sợ hắn tức tối lại lôi Yên Mặc ra trị tội. Nhưng ánh mắt Sở Thiên Dương nhìn Yên Mặc lại có phần phức tạp, sau một lúc lâu, hắn vỗ tay hai cái: “Bội phục bội phục, Yên Mặc cô nương giải thích thật hay.” Nói xong, hắn quay đầu nói với tiểu thư đồng, “Sở Dịch, cậu nói sao?”

Sở Thiên Dương nhìn lại mới thấy tiểu thư đồng nhà mình đang gật gù như thể vừa ngủ gà ngủ gật. Hắn bực bội gọi một tiếng: “Sở Dịch!”

Sở Dịch đột nhiên bừng tỉnh, kinh hoảng nhìn quanh rồi lơ mơ đáp: “Điện hạ, điện hạ có gì dặn dò?”

Sở Thiên Dương vốn muốn hỏi hắn có thấy giọng của Yên Mặc có vấn đề gì không, nhưng nhìn thấy cái bộ dạng này trong lòng lại có phần căm tức: tối hôm qua tiểu tử kia làm gì thế nhỉ, giờ lại dám ngủ gật!

Phong Vũ Dương thở dài một hơi, cười nói: “Yên Mặc cô nương nói phải, nhân sinh trên đời, ai mà chẳng trần trụi sinh ra, chẳng qua chỉ khác nhau cái dáng vẻ bên ngoài ai tốt ai xấu mà thôi.”

Yên Mặc thoáng run người, giọng nói cũng nhỏ nhẹ hẳn đi: “Xin lỗi, vừa rồi Yên Mặc không giữ được quy củ, khiến cho chư vị đại nhân chê cười.”

“Không sao không sao, điện hạ là người rộng lượng, sẽ không so đo với cô, Tử Bùi lại càng không làm thế, Tử Bùi, huynh nói có đúng không?” Phong Vũ Dương vỗ vỗ bả vai Tiêu Tử Bùi/

Nhưng hắn lại không nói gì cả, ánh mắt kì lạ nhìn sâu vào đôi mắt Yên Mặc, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Đang lúc này, Hiểu Phong mang theo mấy thị nữ bưng thức ăn lên, còn tự mình cầm một ấm trà, ân cần giúp họ châm nước, nàng cười nói: “Chiêu đãi không chu toàn, chư vị đại nhân chớ trách.”

Sở Thiên Dương vẫn không thấy Ngôn Phi Mặc đâu, trong lòng cũng có phần nôn nóng, hỏi: “Ngôn đệ đi đâu vậy, sao còn chưa quay về?”

Hiểu Phong vỗ đầu, “Ai da” một tiếng: “Xem trí nhớ của ta này, vừa rồi công tử nhà ta có phái người về báo, bảo một canh giờ nữa ngài mới về. Công tử không có ở đây, các đại nhân cứ thoải mái vậy nhé”.

Yên Mặc mỉm cười nói: “Một khi đã như vậy, Yên Mặc bất tài, trước sẽ dâng một khúc tặng chư vị đại nhân, tăng thêm nhã hứng.” Nói xong, nàng đứng lên, chậm rãi vòng quanh sân nửa vòng, rồi nhìn lên cây hạnh lớn, “Lần trước Yên Mặc đọc lại thi tập của Phong đại nhân, phát hiện có một tác phẩm cực kì xuất sắc, cho nên có sửa lại một chút, tạo thành thủ khúc, không biết Phong đại nhân có hứng thú nghe thử hay không?”

Phong Vũ Dương vui mừng nói: “Yên Mặc cô nương, mời.”

Thị nữ cạnh bên mang tới một cây đàn tranh, âm đã được chỉnh rồi, Yên Mặc ngồi xuống trước đàn tranh, nhìn gốc cây hạnh hoa rợp bóng, nàng nhẹ nhàng đặt tay lên gảy, tiếng đàn như dòng nước chảy trôi, leng keng rung động, đột nhiên, nó lại ngừng bặt như nước suối va vào đá, im lặng trống trơn, rồi sau đó là một giọng ca mềm mại vang lên:

Ngượng ngùng đưa mắt nhìn quanh, cỏ cây cao thấp ngang quá đầu. Cánh hồng bông phấn hư hư thực thực, ngỡ mà lạc vào ống tay ai.

Bóng người xinh đẹp tỏa sắc hương, yến oanh bay lượn biết bao hồi. Gió xuân thổi phất thành muôn tuyết, tung bay khắp chốn giữa nhân gian.

Giọng hát như ngọc sáng dịu dàng, mát lạnh như suối nguồn tuôn chảy, trong vắt tựa trời cao vời vợi, khiến người ta không kìm được mê say, nơi âm cao như tiếng kiếm rút ra khỏi vỏ, mang theo khoái cảm mạnh mẽ lạ thường, khi kết thúc như tình nhân thủ thỉ, mang theo nét dịu dàng vui tươi…

Một khúc ca kết thúc, rất lâu sau tất cả mọi người trong viện mới có thể định thần, Sở Thiên Dương thở dài nói: “Tiếng ca của Yên Mặc cô nương chỉ trên trời mới có, nhân gian nghe thấy được vài lần, lần này bổn vương tới Đại Diễn, tai đúng là có phúc a.”

Phong Vũ Dương ngây ngốc nhìn Yên Mặc, hắn không biết nói lời ngon tiếng ngọt, ngay cả khi trong lòng có thiên ngôn vạn ngữ, hắn cũng không biết phải nói sao để giữ giai nhân lại được, nhìn Tiêu Tử Bùi vẫn như thể phiêu hồn trên mây, hắn đành phải cố lấy dũng khí hỏi: “Đa tạ cô nương xướng bài thơ mà tại hạ đã làm, gần đây tại hạ có mấy bài thơ chưa công bố, không biết có may mắn mời cô nương phổ cho mấy khúc nữa không?”

Yên Mặc thoáng cúi người cung kính, đôi mắt trong trẻo dừng lại trên người Phong Vũ Dương, khiến cho lòng ai kia run rẩy.”Phong đại nhân tài hoa xuất chúng, ta ngưỡng mộ vô cùng, nếu mấy ngày trước nghe được mời, nhất định ta sẽ hết sức vui mừng. Chỉ là bây giờ bệnh tình gia thúc làm lòng ta nóng như lửa đốt, thật sự không có lòng nào phổ nhạc.”

Phong Vũ Dương cực kì thất vọng, hỏi: “Vậy… khi nào Yên Mặc cô nương mới có thể quay lại kinh thành?”

“Ngày về không biết, Phong đại nhân, hữu duyên chúng ta lại tái kiến thôi.”

Phong Vũ Dương nghèo từ, đành phải nhéo trên đùi Tiêu Tử Bùi một phen. Lúc đó Tiêu Tử Bùi mới hồi phục lại tinh thần, khóe miệng tươi cười nói: “Yên Mặc cô nương đi như vậy, về sau không được nghe một tiếng ca tuyệt vời như thế nữa, thật sự là rất đáng tiếc.”

“Tiêu Tướng quân nói đùa.” Yên Mặc rũ mắt, khách khí một câu vô cùng ngắn gọn.

Nhưng đúng vào lúc này, Ngôn Thất nhanh chóng chạy vào đây, vui tươi hớn hở nói: “Chư vị đại nhân, sắc trời không còn sớm, Hồng Tụ lâu phái người đến thúc giục Yên Mặc cô nương quay về, nói Yên Mặc cô nương có thư nhà.”

Yên Mặc vừa nghe, hai mắt đã sáng bừng cả lên, bất giác đứng bật dậy, hành lễ với mọi người: “Nếu đã vậy, Yên Mặc muốn —— ”

Lời còn chưa dứt, bỗng nhiên Tiêu Tử Bùi lại lớn tiếng: “Khoan đã!”

Tất cả mọi người đều kinh ngạc, đồng loạt nhìn về phía Tiêu Tử Bùi, mặt hắn bây giờ đã xanh lè, lạnh giọng: “Chủ nhân ở đây còn chưa về, chưa nghe được Yên Mặc cô nương xướng khúc, sao Hồng Tụ lâu lại không hiểu quy củ như vậy, chạy tới thúc giục cô trở về, chẳng lẽ khinh thường chúng ta không trả nổi”.

Yên Mặc hơi run rẩy, nàng uyển chuyển đáp: “Tiêu Tướng quân chớ trách, là do không đúng dịp, chứ không hề có ý gì khác cả.”

Tiêu Tử Bùi khí thế bức người nhìn nàng, giống như muốn giật chiếc khăn che mặt kia xuống: “Nửa canh giờ nữa Ngôn đại nhân sẽ về, thư nhà cũng không gấp, bảo Hồng Tụ lâu tìm người đưa tới đây là được”.

Yên Mặc cầu cứu nhìn về phía Phong Vũ Dương, thấp giọng nói: “Phong đại nhân, nhất định là gia thúc phái người đón ta hồi hương, Yên Mặc không còn lòng dạ nào mà xã giao, mong chư vị đại nhân bao dung.”

Phong Vũ Dương có phần xấu hổ, vụng trộm đánh Tiêu Tử Bùi một cái, nói: “Tử Bùi, Yên Mặc cô nương lo lắng cho người nhà, không bằng hôm nay dừng lại tại đây, lần sau nàng về kinh rồi chúng ta lại gặp.”

Sở Thiên Dương bên cạnh cũng thấy hơi kì lạ, hắn khụ một tiếng rồi nói: “Tiêu Tướng quân, Yên Mặc cô nương muốn đi thì cứ để nàng đi, chúng ta ở đây chờ Ngôn đệ là được rồi.”

Tiêu Tử Bùi lại hừ lạnh một tiếng, chậm rãi đi đến trước mặt nàng, yên lặng nhìn sâu, hỏi: “Không biết quê hương của Yên Mặc cô nương ở nơi nào?”

“Tây Đô phủ.” Yên Mặc kính cẩn trả lời.

Tây Đô chỉ cách Mạc Bắc một quận mà thôi. Tiêu Tử Bùi gật gật đầu, lại hỏi: “Yên Mặc cô nương họ gì?”

“Không dám nói nhục gia môn.” Yên Mặc thản nhiên cự tuyệt.

“Không phải vừa rồi cô nương đã nói, nếu chúng ta rơi vào hoàn cảnh đó cũng chưa chắc làm được tốt hơn các nàng, bây giờ vì sao lại thấy nhục gia môn như vậy?” Giọng Tiêu Tử Bùi vẫn cực kì sắc bén.

Yên Mặc trầm mặc không nói, bỗng nhiên nàng ngước mắt lên, nhìn thẳng vào Tiêu Tử Bùi, lạnh lùng nói: “Tiêu Tướng quân có thành kiến với Yên Mặc sao? Một khi đã vậy, tội gì Yên Mặc phải ở đây chọc ngài tức giận, cáo từ  —— ”

Vừa dứt lời, Tiêu Tử Bùi thình lình lao người về phía trước, tay như tia chớp, kéo vụt khăn che mặt của nàng xuống!

Thị nữ bên cạnh hoảng hốt thét lên một tiếng, “Leng keng”, tay Hiểu Phong đang châm trà cũng run lên, ấm trà rơi xuống đất, lăn vài vòng, va vào tảng đá vỡ tán, Phong Vũ Dương nhịn không được hét lên: “Tử Bùi, sao huynh lại vô lễ như vậy, nhanh nhận lỗi với Yên Mặc cô nương!”

Tiêu Tử Bùi như không hề nghe thấy, hắn vẫn nhìn chằm chằm khuôn mặt của Yên Mặc, chỉ dung mạo đó vẫn bình thản vô cùng, thần sắc như thường, trấn định đứng đó, hành lễ với Tiêu Tử Bùi rồi cúi mắt thản nhiên nói: “Tiểu nữ cũng không phải như hoa như ngọc, chỉ sợ đã khiến cho các đại nhân phải thất vọng rồi, mạng che mặt chẳng qua là muốn lấy lòng mọi người thôi, cho người ta thêm mấy câu chuyện lúc trà dư tửu hậu. Tiêu Tướng quân là con cưng của trời, chắc không thể hiểu được bi ai của những người tép riu như chúng ta, xin cho Yên Mặc cáo lui.”

Tiêu Tử Bùi vẫn nhìn chằm chặp hồi lâu, sau một lúc, hắn mới lùi về sau mấy bước, phất phất tay: “Cô đi đi.”