Chương 9 Cười còn khó coi hơn khóc

Bạch Nhược Hy cười khổ, im lặng

không nói một lời.

Doãn Nhụy áp sát vào cô, lén lút nói

nhỏ: “Nhược Hy, muốn chinh phục

một người đàn ông thật ra rất dễ

dàng. Đàn ông đều là loài động vật

háo sắc. Cho dù người chính trực

như anh ba cậu, anh ấy cũng…”

Bạch Nhược Hy đột nhiên đứng dậy,

nghe thêm nữa cô thật sự sẽ phát

điên: “Doãn Nhụy, mình… mình đột

nhiên nhớ ra còn có chuyện quan

trọng cần xử lý. Cậu cứ ngồi chơi đi.

Mình đi trước đã.”

Cô vừa nói vừa mở máy tính trên

bàn, ngồi xuống trước máy vi tính.

Doãn Nhụy bĩu môi, từ từ lấy túi:

“Cậu bận như thế thì mình cũng

không làm phiền cậu nữa. Đợi cậu

rảnh rồi chúng ta lại thảo luận.”

Bạch Nhược Hy nghiêm túc nhìn

màn hình, ngón tay dài mảnh khảnh

bấm bấm gõ gõ trên bàn phím, giả

vờ bận rộn đáp lại một câu: “Được.”

Doãn Nhụy vẫy vấy tay: “Bái bai.”

“Bái bai”

Lúc cửa đóng lại, Bạch Nhược Hy

liên giống như máy tính bị tắt điện,

nháy mắt liền ngưng hoạt động.

Cô toàn thân vô lực dựa vào ghế

tựa, hai tay từ trên bàn phím rơi

xuống, ánh mắt mông lung không

tiêu cự nhìn vào màn hình.

Ánh dương ấm áp chiếu rọi bên

ngoài, mà trong phòng lại không

cảm thấy ấm tí nào.

Vết thương trong lòng dường như bị

xát muối, đau đến tận xương.

Cảm giác được trên mặt mát lạnh,

cô đưa tay lên lau má mới phát hiện

hóa ra là nước mắt lặng lẽ rơi.

Cả một ngày, Bạch Nhược Hy không

ra khỏi phòng một bước.

Sáng sớm hôm sau.

Trời vừa sáng, sương mù còn chưa

tan, Bạch Nhược Hy đã thức dậy,

tắm gội sạch sẽ, thay bộ đồ khác,

định bụng tận dụng mấy ngày nghỉ

phép này điều tra sáng tỏ vụ án của mẹ.

 

Phòng khách to lớn vô cùng yên

tính, Bạch Nhược Hy mang túi

xuống lầu, đột nhiên nghe thấy tiếng

bước chân rất có tiết tấu, mạnh mẽ

mà trầm ổn.

Tiếng bước chân này không giống

như người bình thường, ngược lại

giống quân nhân quanh năm được

huấn luyện. Cô nhanh chân xuống

lâu, đúng lúc nhìn thấy hai bóng

lưng mặc quân phục tiến vào phòng

làm việc.

Lính của Kiều Huyền Thạc tại sao

lại đến tìm anh ấy?

Bạch Nhược Hy nghi hoặc, giác

quan thứ sáu mách cô biết nhất

định là có liên quan đến mẹ cô.

Lòng hiếu kỳ thôi thúc, cô bước

xuống, rón rén

đến trước cửa phòng.

Cửa phòng hé ra phân nửa, bên

trong thấp thoáng truyền đến tiếng

báo cáo của đàn ông: “Đường Lập

Đức đã được chuộc ra.”

Giọng nói uy nghiêm mà trâm thấp

của Kiều Huyền Thạc truyên lại:

“Kiểm tra được là ai chuộc người chưa?”

“Là dùng tên tuổi tập đoàn nhà họ

Kiều của gia đình ngài chuộc vê.

Hiện giờ hắn đã quay về nơi làm

việc của mình làm việc như

thường.’

“Ai chống lưng cho hắn?”

“Hẳn là ông nội của ngài.”

Kiều Huyền Thạc im lặng.

Trong phòng đột nhiên yên tính xuống.

Bạch Nhược Hy lặng im nghe hết,

đột nhiên có loại cảm giác dựng tóc gáy.

Đường Lập Đức chính là người đàn

ông trên tàu thiếu chút nữa tàn phá

cô. Càng đáng sợ là người đứng

phía sau xúi giục rất có khả năng là

người nhà họ Kiều.

Bạch Nhược Hy khẳng định ông nội

tuyệt đối sẽ không làm ra sự tình

thế này. Trong đó có ẩn tình gì cô

nhất định phải điều tra cho rõ.

Đột nhiên một giọng nữ lạnh lùng

truyên đến, dọa Bạch Nhược Hy một

trận, nhìn về phía phát ra tiếng.

Người vừa nói chính là chị dâu cả,

Doãn Âm. Cô ta chính là chị của

Doãn Nhụy, năm năm trước đã gả

cho anh cả của Kiều Huyền Thạc,

đã có một đứa con.

Bạch Nhược Hy xoay người rời khỏi

vách tường, ngượng ngùng chào

hỏi: “Chị dâu, chào buổi sáng.”

Doãn Âm trang điểm ung dung cao

quý, giơ tay nhấc chân đều toát lên

vẻ quý phái. Cô ta mang chiếc túi

phiên bản giới hạn, vừa đi ra cửa

vừa lên tiếng dạy dỗ như bề trên:

“Lớn rồi còn lấm la lấm lét trốn

ngoài cửa nghe trộm cái gì? Cô như

vậy chẳng ra thể thống gì cả.”

Bạch Nhược Hy không còn lời nào

phản bác, tâm tư cô không nghĩ đến

việc có đạo đức hay không mà nghĩ

đến Đường Lập Đức là ông chủ

công ty điện ảnh dưới trướng tập

đoàn nhà họ Kiều.

Đúng lúc, chị dâu hiện tại đang

quản lý công ty điện ảnh này.

Doãn Âm thay giày bên ngoài cửa.

Bạch Nhược Hy đi về phía cô ta, vội

vàng nói: “Chị dâu, chị có phải có

một người nhân viên tên là Đường

Lập Đức không? Em có thể cùng chị

đến công ty…

Cô còn chưa nói xong, đột nhiên có

một lực mạnh từ sau lưng xông

đến, một phát liền nắm lấy cánh tay

cô, lôi ngược cô về phía sau.

“Ui… Người cô loạng choạng một hôi.

Đợi Bạch Nhược Hy phản ứng lại, cả

người đã ngã xuống ghế sofa. Khi

cô sửng sốt ngẩng đầu lên, một

bóng đen đè xuống ép cô vào trong ghế.

Bạch Nhược Hy bị dọa, căng thẳng

tới mức dán sát vào ghế, hai tay

vòng trước ngực. Gương mặt anh

tuấn lạnh lùng của Kiêu Huyền Thạc

lọt vào trong tâm mắt cô, ánh mắt

sắc lẹm lộ rõ.

Hai tay của Kiều Huyên Thạc chống

lên trên ghế sofa, từ trên cao nhìn

xuống đối mắt với cô.

Doãn Âm thay giày xong, quay đầu

liếc qua phòng khách. Đối với cảnh

tượng trước mắt hoàn toàn không

có hứng thú, cảm thấy không đáng

để nhìn liền xoay người đi ra ngoài.

“Anh… anh ba… Giọng nói Bạch

Nhược Hy căng thẳng đến phát run.

Mặc dù ngũ quan của anh khiến

người ta nhìn đến sảng khoái tâm

hồn nhưng sắc mặt lại đáng sợ

khiếp người. Đặc biệt là ánh mắt có

thể giết người vô hình kia, chỉ cần

liếc một cái liền bị chấn động đến

sợ hãi.

Kiều Huyền Thạc rít từng câu từng

chữ qua kế răng: “Không cho phép

cô nhúng tay vào chuyện của

Đường Lập Đức. Sau này nhìn thấy

người đàn ông này, tránh xa được

bao nhiêu thì tránh.”

“Thế nhưng…”

“Đây là mệnh lệnh.” Kiêu Huyền

Thạc uy nghiêm nói một câu, ngắt

lời Bạch Nhược Hy. Cô nằm im hít

thở sâu.

Cô thầm nghĩ, em cũng không phải

là lính của anh.

Kiều Huyền Thạc chau mày. Ánh

mắt lại tối đi vài phần. Giọng điệu

vẫn không có bất kỳ độ ấm nào ra

lệnh: “Vụ của mẹ cô tôi sẽ xử lý. Cô

an phận chút cho tôi.”

Bạch Nhược Hy mím môi. Trong

khoang mũi đều là hơi thở trên

người đàn ông, căng thẳng đến nỗi

hít thở có chút khó khăn, yếu ớt gật

đầu đồng ý.

Kiều Huyền Thạc sau khi đứng dậy

liên lùi một bước. Một tay cho vào

túi quần, tay còn lại duỗi thẳng ra

bên người.

Tên lính đứng bên cạnh nghe lệnh

lập tức đưa cho cô hai tờ giấy trắng.

Kiều Huyên Thạc cầm lấy tờ giấy,

đưa đến trước mặt Bạch Nhược Hy,

giọng nói lạnh lùng sắc bén: “Ký tên,

lăn dấu vân tay vào góc phải của hai tờ giấy.”

“Ký tên?” Bạch Nhược Hy từ từ nhận

lấy tờ giấy, đâu óc mông lung không hiểu.

“Điều kiện cứu mẹ cô.”

Nhìn thấy trang giấy trắng tinh, Bạch

Nhược Hy không khỏi cười khổ. Hợp

đồng ngay cả nội dung cũng không

có mà đã muốn cô ký tên đóng dấu?

Cái này cũng thật quá đáng. Là

sống hay chết cũng không để cho

cô biết.

Nhìn tờ giấy trắng vài phút, Bạch

Nhược Hy mới lí nhí hỏi: “Nếu như

em không ký thì sao?”

Kiều Huyền Thạc cười khinh thường,

từ trong khoang mũi phát ra giọng

nói vô cùng trâm thấp: “Sự trong

sạch của mẹ cô đang ở trong tay

cô. Cô tự mình chọn đi.”

Bạch Nhược Hy cười khổ, từ từ

ngẩng đầu lên, đối diện với cặp mắt

thâm thúy lạnh lùng như băng của

anh, đôi mắt ngập nước, miễn

cưỡng nở nụ cười: “Từ lúc đầu anh

đã điều tra vụ án thím hai bị giết.

Anh không hề có ý không quan tâm

đến mẹ em. Anh đào một cái hố

cho em lọt vào, bắt em ký loại hợp

đồng không có bất kỳ nhân đạo nào

làm điều kiện trao đổi. Anh thật quá quất!”

Sắc mặt Kiều Huyền Thạc u ám,

nhìn chằm chằm vào đôi mắt ngập

nước của cô. Rõ ràng có thể nhìn

thấy nước mắt từ bên trong chuyển động.

Đốt ngón tay mảnh khảnh của anh

không tự chủ được khẽ run lên. Anh

nén nhịn, hai tay đút vào túi quần.

Bạch Nhược Hy cúi đầu, chớp mắt

làm nhòe đi giọt lệ, không muốn để

người đàn ông này nhìn thấy dáng

vẻ rơi lệ của cô, nghẹn ngào nói nhỏ

một câu: “Anh là người đáng sợ

 

nhất em từng gặp, người quân nhân

ác độc nhất.”

Cô – Bạch Nhược Hy – cũng là người

phụ nữ một lời đáng giá ngàn vàng.

Nghiến răng, lục tìm cây viết trong túi.

Tinh Thần đứng ở bên cạnh lập tức

đưa viết và mực lăn dấu tay sang:

“Cô Nhược Hy, mời dùng cái này.”

Bạch Nhược Hy sững sờ, ngẩng đầu

nhìn Tinh Thân một cái. Cô nhớ

người đàn ông này, cấp dưới thân

tín của Kiêu Huyền Thạc.

Nhận lấy viết trong tay Tinh Thân,

cô hoàn toàn không do dự ký tên,

lăn dấu vân tay.

Mười mấy giây qua đi, cô đem cả

đời mình giao cho màn đêm hắc ám.

Ký tên xong, cô mang giấy đưa cho

Tinh Thần. Không buồn ngẩng đầu

lên, cô ôm túi xoay người rời khỏi.

Hai mươi lắm năm nay, lần đầu tiên

cô cảm thấy Kiều Huyền Thạc đáng

ghét như vậy. Hiện tại thậm chí nhìn

cô cũng không muốn liếc mắt nhìn

một cái.

Kiều Huyên Thạc nhìn bóng lưng

xinh đẹp của Bạch Nhược Hy rời

khỏi, yên lặng đứng tại chỗ.

“Cậu ba, cô Nhược Hy đã ký xong

rồi.” Tinh Thần cung kính nói.

Cho đến khi bóng dáng của Bạch

Nhược Hy biến mất trong nhà, Kiều

Huyền Thạc mới cười khổ hỏi: “Các

cậu có nghe thấy ban nãy cô ấy nói

gì không?”

Tinh Thần và A Lương đều không

dám lên tiếng bởi vì bọn họ đều

nghe thấy rồi.

Kiều Huyền Thạc biết cấp dưới mình

không dám nói ra, anh liền tự nói với

mình: “Tôi là người đáng sợ nhất mà

cô ấy từng gặp, là quân nhân ác độc nhất.”

Nói xong, bản thân anh đều không

nhịn nổi mà bật cười.

Thế nhưng, cười còn khó coi hơn khóc.

Truy cập vào Truyen.one để đọc nhiều truyện hay nhé.