Bạch Nhược Hy im lặng cắn cắn

môi. Ánh mắt lạnh lùng mang theo

vẻ tức giận trừng mắt nhìn A Lương.

A Lương bất lực cúi đầu, len lén lau

mồ hôi trên trán. Mấy câu hỏi này

khiến anh vô cùng xấu hổ.

Năm phút sau.

Bạch Nhược Hy xông ra ngoài

phòng họp, đi thẳng tới phòng làm

việc của Kiều Huyền Thạc.

A Lương và Tinh Thần vội vàng đuổi

theo sau. Nhưng không có gì ngăn

cản được bước tiến của cô.

Tốc độ của cô quá nhanh khiến lính

gác cửa cũng không kịp cản lại.

Khoảnh khắc cửa bị đẩy ra.

Toàn bộ người đang họp trong

phòng đều nhìn ra cửa.

Bạch Nhược Hy cả kinh, sững người

tại chỗ. Cho dù cơn tức giận đang

cháy phừng phừng cũng không dám

lên tiếng nữa.

Sau khi A Lương và Tinh Thần bước

vào phòng liên lập tức đứng

nghiêm, nghiêm túc xin lỗi: “Xin lỗi

cậu ba, cô ba không phối hợp điều

tra. Còn… còn…

Kiều Huyền Thạc gật đầu nhẹ, ý nói

bọn họ không cần phải nói nữa.

Mọi người đang có mặt cũng không

dám hó hé câu nào liền duy trì dáng

vẻ im lặng ngôi tại chỗ.

Lúc này Bạch Nhược Hy rất xấu hổ.

Lính của Kiều Huyền Thạc đều đang

ở đây. Cô cũng không thể giống như

người đàn bà đanh đá chua ngoa

không biết nguyên tắc được.

Giọng điệu cô liền trở nên hiền lành

ngoan ngoãn, yếu ớt xin lỗi: “Xin lỗi,

đã làm phiền rồi. Mọi người cứ tiếp

tục.”

Nói xong, cô xoay người đi ra ngoài.

A Lương và Tinh Thần lại theo sát đi

ra.

Lúc này Bạch Nhược Hy không dám

nói thêm câu nào nữa. Cô không tin

dựa vào năng lực của mình mà

không ra khỏi được nơi này.

Xuống lầu, chạy vào trong thao

trường.

Khắp nơi đều có thiết lập phòng

ngự. Lính gác càng nhiều hơn bình

thường gấp vài lần. Mỗi người đều

trong trạng thái chuẩn bị chiến đấu,

lại thêm bảo vệ hậu phương phía

sau.

Xe hơi, xe tải, xe tăng…

Súng lục, súng cơ, pháo xung kích

Sturm…

Đội hình chiến đấu vô cùng đồ sộ.

Trên đường không ai dám ngăn cản

nên Bạch Nhược Hy đi thẳng tới cửa

lớn. Lúc này lính gác cổng mới có

quyền ngăn người đi ra.

Bạch Nhược Hy bị chặn lại rồi bị yêu

cầu quay trở vê.

Bạch Nhược Hy đã nhẫn nhịn rất

nhiều rồi. Lúc này cô cũng không có

tâm tình muốn tham gia thực chiến

gì của bọn họ. Càng không muốn lo

chuyện vụ nổ nữa.

Chỉ là nhặt được đồ có nghi ngờ liên

quan đến hung thủ mà thôi mà cô

lại xui xẻo bị vướng vào tình cảnh

không thể thoát thân.

“Cô ba, bây giờ rất nguy hiểm,

không thể ra ngoài.”

Bạch Nhược Hy nắm chặt tay, tức

tới nỗi ngón tay run lấy bẩy. Trong

lòng buồn bực không chịu nổi, gắn

từng câu: “Được thì cứ bắn tôi một

phát đi. Nếu không thì đừng cản tôi.

Tôi không phải tội phạm. Nếu như

mấy người dám hạn chế tự do của

tôi, bây giờ tôi liên đi báo cảnh sát.”

Tinh Thần thành thật mở miệng:

“Cảnh sát sẽ không lo…”

“Cho nên các anh mới có thể coi trời

bằng vung sao?” Bạch Nhược Hy

tức giận nhìn Tinh Thần hỏi.

A Lương và Tinh Thần đều bất lực

mà tiếp tục im lặng.

Bạch Nhược Hy trực tiếp đẩy cửa đi

ra ngoài.

Lính gác cổng lộ ra vẻ khó xử nhưng

cũng không dám ngăn cản.

A Lương và Tinh Thần chỉ có thể

theo cô ra ngoài. Một bên lại gọi

điện thoại cho Kiều Huyền Thạc báo

cáo mọi chuyện.

Đường bên ngoài rộng rãi, đường

\g 89 Xem như tôi có bệnh

núi uốn khúc. Khắp nơi đều là đồng

ruộng rừng cây kéo dài thẳng tắp

không nhìn thấy bờ.

Một mình Bạch Nhược Hy ởđi trên

con đường lớn, nhìn phải nhìn trái.

Trừ đồng cỏ bỏ hoang thì chỉ có

ruộng đồng mà người trong quân

đội khai thác mà thôi. Còn cây cối

thì đua nhau xanh tốt.

Chu vi mấy dặm xung quanh đều là

núi.

A Lương đuổi theo phía sau khuyên

can: “Cô ba, quay về thôi. Cô cứ vậy

mà đi mấy ngày mấy đêm cũng

không tới được thành phố đâu.”

“Tôi không tin không có cái xe nào

đi qua.”

89 Xem như tôi có bệnh

“Ở đây không phải là đường cho xe

cộ đi lại. Bây giờ xe đi vào cơ bản

đều là xe quân đội hoặc là bên phía

địch đến dò xét tình hình.”

Bạch Nhược Hy đột nhiên dừng

bước. Ánh mắt nhìn vào cánh đồng

ngô phía bên trái. Sau đó cảm giác

có gì đó không đúng nên mới hạ

thấp giọng hỏi nhỏ: “Thua rồi thì thế

nào?”

“Cái này phải coi cậu ba với Đặng

Khẳng thương lượng gì với nhau rồi.

Căn bản đều là mấy loại nhiệm vụ

khó khăn nặng nề.”

“Là sao?” Bạch Nhược Hy nheo mắt

nhìn cánh đồng ngô, càng lúc càng

cảm thấy chỗ đó có vấn đề.

Không biết có phải bởi vì thính giác

của cô vô cùng nhạy bén hay không

mà cô luôn cảm thấy bên đó có

tiếng động loạt xoạt.

A Lương đứng sau lưng cô cũng

cảnh giác nhìn hai bên nói: “Lần

diễn tập thực chiến trước, Đặng

Khẳng thua nên phải mang đám lính

tinh anh của anh ta đi bảo vệ chỗ

biên giới sa mạc, xây thành, đóng

quân. Đi một hơi hơn một năm. Mấy

ngày đó thật sự khổ không thể tả.”

Bạch Nhược Hy mềm lòng. Nếu như

bởi vì cô mà khiến Kiều Huyền Thạc

thua trận, cô thật không dám tưởng

tượng hậu quả sẽ như thế nào.

Cô vội vàng tới gần A Lương, nhỏ

giọng thì thâm: “Hướng chín giờ,

trong cánh đồng ngô có tiếng

động.”

A Lương và Tinh Thần lập tức cảnh

giác, không cần biết thật giả đều rút

súng không đạn ra rồi nhắm thẳng

vào trong rừng ngô trước mặt.

Bạch Nhược Hy cười nói: “Nếu như

tôi trúng đạn thì coi như rời trận rồi.

Vậy mời anh chở tôi về.

Nói xong, cô liền xông về phía đồng

ngô.

“Cô ba…” A Lương sốt ruột kêu lên

một tiếng. Anh thật không ngờ Bạch

Nhược Hy lại lấy thân làm mồi đi

thám tính tình hình quân địch.

Lúc Bạch Nhược Hy xông vào, A

Lương và Tinh Thần cũng nghe thấy

tiếng động trong rừng ngô vô cùng

lớn. “Con chuột lớn” bên trong đã

bắt đầu hành động rồi.

Bạch Nhược Hy gấp gáp trong lòng,

chỉ muốn bản thân trúng đạn để

sớm rời khỏi đây.

“Pằng.” Một tiếng súng vang lên.

Bạch Nhược Hy cúi đầu sờ người

mình. Không bị gì cả?

Lát sau, có một tên lính ngụy trang

rất giống bước ra từ trong cánh

đồng ngô. Trên đầu anh ta đội cái

nón hình trái bắp đầy bụi đỏ. Cả mặt

cũng toàn phấn đỏ. Biểu cảm vô

cùng uể oải.

A Lương và Tinh Thần hai mắt nhìn

nhau cười.

Bạch Nhược Hy tức giận xoay người

hỏi: “Ai vừa mới bắn?”

Cô còn chưa trúng đạn, sao người

khác lại out rồi?

A Lương và Tinh Thân nhún nhún

vai, mím môi biểu thị bọn họ không

có làm chuyện đó.

Bạch Nhược Hy xoay người mới

phát hiện có một người đàn ông

mặc quân phục đang đứng trên

đường, chính là Kiêu Huyền Thạc.

Bạch Nhược Hy tò mò chủ lực quân

đội như Kiều Huyền Thạc sao đột

nhiên lại chạy ra làm gì, không lo bị

bắt sao?

A Lương đi đến bên cạnh anh lính,

võ võ vai anh ta rồi cười: “Người anh

em, dò xét tình hình quân địch sao?

Xui xẻo quá cậu đụng trúng cô ba

của chúng tôi rồi. Đi thôi, tới doanh

trại chúng tôi nghỉ ngơi đi.”

Anh chàng tức giận cởi nón ra rồi đi

vào trong quân khu.

Bạch Nhược Hy cũng dẫm lên cỏ đi

về phía Kiều Huyền Thạc.

Cô vừa đi lên đường lớn, Kiều

Huyền Thạc đã ngay tức khắc ra

^U”

lệnh: “Lập tức trở về.

Bạch Nhược Hy ngước mắt nhìn

gương mặt lạnh lùng của anh: “Tôi

không cần biết mấy người diễn tập

thực chiến nghiêm túc thế nào. Tôi

chỉ là người ngoài, không muốn

tham gia mấy chuyện này. Mời chở

tôi về nhà.”

Kiều Huyền Thạc nhíu mày. Sắc mặt

trâm xuống: “Làm vợ của Kiều

Huyền Thạc tôi, em không có quyền

lựa chọn.”

“Tôi là vợ gì của anh?” Bạch Nhược

Hy mỉm cười chua chát, châm chọc

nói: “Không có chút tin tưởng nào

với tôi. Cái danh vợ này có hay

không cũng vậy. Dù sao đã vậy rồi

còn không bằng ký đi. Chúng ta

cũng không cần tranh chấp nữa.

Tránh để mọi người vì chuyện của

chúng ta mà buồn phiền đau khổ”

Kiều Huyền Thạc nhìn ánh mắt lạnh

lùng của cô. Giọng điệu trâm xuống:

“Bạch Nhược Hy, em đã làm cái gì

đáng để tôi tin chưa?”

Bạch Nhược Hy cười khổ, gắn từng

câu từng chữ: “Anh có bệnh phải

không? Cưới một người mà anh

không tin còn bám tới chết không

buông?”

Trong nháy mắt ánh mắt Kiều

Huyền Thạc tối sâm. Anh kéo lấy

cánh tay Bạch Nhược Hy, kéo thẳng

tới trước mặt mình.

Bạch Nhược Hy cảm thấy cánh tay

đau nhức. Mắt rơm rớm nước.

Giọng nói của người nào đó rít từ kẽ

răng: “Coi như tôi có bệnh.”