An Hiểu biến sắc, chau mày trừng

mắt nhìn Bạch Nhược Hy.

Bạch Nhược Hy cười khổ, lầm bẩm

với chính mình: “Có điều bây giờ đã

không còn quan trọng rồi. Cho dù

có phải là mẹ ruột hay không thì mẹ

cũng không còn muốn nhận đứa

con này nữa.”

“Mày giờ có mặt mũi lắm rồi.” An

Hiểu chỉ tay vào mặt Bạch Nhược

Hy, hỏi gần từng chữ: “Tiểu Nhụy

làm chuyện gì có lỗi với mày để mày

tàn nhẫn với nó như vậy? Chẳng

trách bạn bè nó đều không nhịn

được mà ra mặt. Ngay cả tao cũng

đều hận không thể đánh chết mày.”

Doãn Nhụy vội vàng đứng dậy, đỡ

lấy An Hiểu rồi nhẹ giọng khuyên

bảo: “Dì à, dì đừng tức giận nữa.

Chúng ta nghe Nhược Hy giải thích

chút đi.”

An Hiểu nắm tay Doãn Nhụy, tức tới

nỗi run lên nhè nhẹ, kích động hết

sức: “Tới nước này rồi mà con còn

nghĩ cho nó? Nó đối với con như

vậy, nói trắng ra không phải người

mà là súc sinh mới đúng.”

Doãn Nhụy: “Dì à, dì đừng trách

Nhược Hy. Cậu ấy cũng không

muốn như vậy. Cậu ấy có giải thích

với con, vẫn đang tìm cách ly hôn.”

An Hiểu chống nạnh tức giận. Bà

nhìn về phía Doãn Nhụy, giọng điệu

liền dịu dàng đi vài phần: “Tiểu

Nhụy, chuyện đã tới nước này rồi

mà con còn nói giúp cho thứ vong

ân phụ nghĩa này làm gì? Con quá

lương thiện nên mới bị ức hiếp đó.”

Ông cũng đồng ý mà gật gật đầu, từ

tốn nói: “Con ngồi xuống đi. Không

cần nói giúp nó nữa.”

Doãn Nhụy sốt ruột nhìn về phía

Bạch Nhược Hy, dáng vẻ gấp gáp:

“Nhược Hy, cậu giải thích với người

nhà cậu đi. Cậu vốn là bị ép buộc,

hơn nữa vẫn luôn nghĩ cách ly hôn

có phải không?”

Tất cả mọi người đều hy vọng nhìn

sang Bạch Nhược Hy. Ánh mắt

dường như đồng tình hơn mấy

phần.

Nếu như cô đẩy hết trách nhiệm

cho Kiều Huyền Thạc thì sẽ tranh

thủ được chút đồng cảm từ mọi

người.

Mà lúc này Doãn Nhụy cũng không

còn lời gì để nói với cô nữa. Nhìn vẻ

mặt có thể thấy, Doãn Nhụy thật sự

rất lương thiện, cũng đối với cô rất

tốt. Gặp tình trạng này còn giúp cô

giải vây thoát tội.

Thế nhưng nghiêm túc suy nghĩ một

chút thì hành động này của Doãn

Nhụy chỉ là thuận nước đẩy thuyền.

Không những thể hiện ra được bản

thân lương thiện mà còn có thể xúi

giục mọi người ép cô rời bỏ Kiều

Huyền Thạc.

Cô đã từng ngốc nghếch mà nhìn

không ra thủ đoạn hại người lợi

mình này của Doãn Nhụy bẩn thỉu

tới mức nào mà còn luôn mù quáng

cảm thấy cô ta hiền lành thiện

lương biết bao nhiêu.

“Nhược Hy, cậu nói gì đi chứ?” Doãn

Nhụy sốt ruột.

An Hiểu kéo lấy cánh tay cô ta, an ủi

nói: “Tiểu Nhụy, con không cần giúp

nó nữa.”

Bạch Nhược Hy im lặng, nắm chặt

tay nói rõ ràng: “Không có. Con

hoàn toàn không bị anh ba ép buộc

gì cả. Càng không muốn ly hôn.

Đăng ký kết hôn với ảnh là do con

tự nguyện. Hy vọng mọi người có

thể chấp nhận chuyện này, cũng hy

vọng mọi người không làm khó anh

ba.”

Sắc mặt Doãn Nhụy trong nháy mắt

tái xanh, nắm tay hơi dùng sức nắm

chặt. Ả cắn môi trừng mắt nhìn

Bạch Nhược Hy.

Ả không ngờ Bạch Nhược Hy sẽ nói

vậy, càng không ngờ được cô lại nói

dối.

Doãn Nhụy luống ca luống cuống

đột nhiên chỉ tay vào cô mắng: “Cậu

nói dối. Rõ ràng cậu muốn ly hôn

với ảnh. Cuối cùng còn nói với mình

thái độ Kiêu Huyền Thạc quá cứng

rắn, không chịu buông tay mà thôi.

Người trong lòng cậu thích rõ ràng

là Kiều Huyền Hạo.”

Vừa dứt lời, toàn bộ mọi người lại bị

chấn động lần nữa.

Sắc mặt An Hiểu càng đen như

mực, tức giận hỏi: “Sao lại dính líu

tới Huyền Hạo rồi?”

Kiêu Nhất Xuyên càng như lửa đốt,

liếc trái liếc phải hỏi dồn: “Huyền

Hạo đâu? Nó ở đâu rôi?”

Doãn Âm khoanh hai tay trước ngực

dựa vào ghế, kiêu căng tự đại liếc

mắt nhìn Bạch Nhược Hy rồi mở

miệng: “Chú hai tối qua nghe thấy

chuyện Bạch Nhược Hy và cậu ba

đăng ký kết hôn rồi liên chạy tới

quán bar uống rượu, suốt đêm chưa

SAU

“Cái loại con gái này ai cũng không

chừa.” Doãn Âm cười khẩy nói:

“Hồng nhan họa thủy, anh em nhà

họ Kiều sớm muộn cũng vì nó mà

trở mặt thành thù.”

Bạch Nhược Hy hít sâu một hơi, bị

lời nói của mấy người này tổn

thương đến tim vỡ ra thành từng

mảnh.

C

ô lặng lẽ lẩm bẩm một mình, phải

giữ vũ

ng lập trường, dù cho một

chút cũng phải kiên trì giữ vững.

Cho dù cô có trở thành loại con gái

đê tiện vô sỉ, vong ân phụ nghĩa

cũng tốt, hồ ly tinh cũng được.

Thậm chí bị những người này sỉ

nhục phỉ nhổ, mất đi tất cả cũng

không sao. Cô đã có anh ba rồi.

Ông cười cười, dựa vào xe lăn

ngẩng đầu nhìn cô: “Tiểu Hy, trước

kia ông đã cho con cơ hội xử lý

chuyện này. Nếu như con giải quyết

xong sớm một chút thì sẽ không rơi

vào cảnh như ngày hôm nay. Xé

rách mặt mũi với nhau không dễ

chịu chút nào.”

“Dạ, xin lỗi ông. Con không làm

được.’

Sắc mặt ông càng ngày càng khó

coi. Ánh mắt sắc bén như dao cứa

vào lòng người khiến người ta nhìn

thấy đều nổi hết da gà. Lúc này ông

mới châm chậm nắm tay lại. Trên

gương mặt uy nghiêm đang tức

giận mang theo khí lạnh, còn tay thì

đang run rẩy.

Kiều Nhất Hoắc vội vàng hỏi: “Cha

à, cha không sao chứ?”

Ông nắm chặt thành xe lăn vỗ vỗ

một tiếng. Đợi mọi người đều nhìn

về phía mình rồi ông mới tức giận

nói: “Thật muốn làm phản rồi. Con

cháu nhà họ Kiều này tuyệt đối

không thể cưới một đứa bình

thường gia cảnh phức tạp được.”

“Lúc Nhất Hoắc cưới mẹ mày năm

đó, tao đã đuổi nó ra khỏi cái nhà

này. Nhưng niệm tình mẹ mày là

con nhà có học. Bọn nó cũng đều

đã kết hôn hai lần nên tao mới bỏ

qua hết thảy mà chấp nhận mẹ mày,

cũng thương cho mày nên mới để

mày bước vào nhà họ Kiều này.”

“Nếu như mày có ý đồ gì với con

cháu nhà này thì tao tuyệt đối sẽ

không đồng ý.” Ánh mắt uy nghiêm

của ông nhìn chằm chặp vào Bạch

Nhược Hy. Ngón tay run lẩy bẩy ra

lệnh nói: “Tao không cần biết mày

có muốn ly hôn hay không. Trên bàn

là giấy ly hôn. Mày lập tức ký cho

tao sau đó cút ra khỏi nhà này.”

Bạch Nhược Hy nhìn về phía bàn

trà. Hóa ra trên đó đã chuẩn bị sẵn

giấy ly hôn cho hai người bọn họ. Là

ép cô và Kiều Huyền Thạc ký sao?

“Ông à, con sẽ không ký đâu.” Bạch

Nhược Hy kiên định trước sau

không đổi.

An Hiểu nén giận mở miệng:

“Nhược Hy, con nghe lời ông, ký rồi

chúng ta vẫn là người một nhà.

Đừng có cố chấp không tỉnh ngộ

như vậy.”

“Cho dù con có ký thì anh ba cũng

sẽ không ký đâu. Tờ giấy này cũng

sẽ không có hiệu lực.”

Ông cười cười, tự tin nói: “Cái này

không cân mày lo. Tao tự có cách

để nó ký.”

Nhìn nụ cười đầy tự tin của ông,

Bạch Nhược Hy lại càng không dám

ký. Cô bây giờ rất sợ mất đi anh ba

của mình.

Mà lúc này, cửa lớn bị đẩy ra.

Tiếng bịch bịch từ xa truyền lại.

Tiếng hét sốt ruột của Kiều Tiếu

Tiếu truyền đến: “Anh hai, anh cẩn

thận một chút. Người đâu mau tới

đỡ một chút coi.”

Kiều Huyền Bân lập tức đứng dậy

bước ra cửa.

Ánh mắt tất cả mọi người đều

hướng ra ngoài.

“Chú hai, chú uống gì mà tới nông

nỗi này?” Kiều Huyền Bân đỡ Kiều

Huyền Hạo đang say khướt tiến vào.

Kiêu Huyền Hạo loạng choạng vài

bước, tức giận vung tay muốn giãy

ra khỏi lòng mọi người: “Em không

say. Không cần mấy người đỡ… Em

không say…

“Cẩn thận…”

Kiêu Huyền Hạo vùng vẫy xông vào

phòng khách. Cùng lúc đó, Kiêu

Tiếu Tiếu cũng chạy tới đỡ lấy tay

anh: “Anh hai, anh đừng vậy nữa.

Em dìu anh về phòng nghỉ ngơi.”

Lúc Kiều Huyên Hạo xông vào

phòng khách liền chỉ nhìn chằm

chằm vào Bạch Nhược Hy đang

đứng trước mặt anh.

Anh lập tức đẩy Kiều Tiếu Tiếu ra,

xông qua năm lấy hai vai cô.

Bạch Nhược Hy lo lắng, nhẹ giọng

hỏi: “Anh hai, sao anh uống say

vậy?”

Hai tay Kiều Huyền Hạo nắm chặt

lấy vai Bạch Nhược Hy. Anh say tới

mức tâm mắt đều mơ hồ. Cả mặt

đỏ bừng mang theo hơi rượu mà

nhỏ giọng thổ lộ: “Nhược Hy, tại

sao? Tại sao lại đột ngột kết hôn

như vậy?”