An Hiểu chưa ăn gì nhưng lại uống

hết hai ly rượu mạnh. Ánh mắt tức

giận nhìn chằm chằm thân hình của

Bạch Nhược Hy. Tâm tình bình tĩnh

lại chút mới bước nhanh đến bên

cạnh Doãn Nhụy rồi nắm lấy tay cô

đi ra cửa.

Để lại mấy vị phu nhân cho Kiều

Huyền Thạc và Bạch Nhược Hy đối

phó.

Doãn Nhụy chạy từng bước theo bà

rời đi, kinh ngạc hỏi: “Dì à, có

chuyện gì vậy?”

“Dì muốn nghĩ cách ngăn cản,

không thể để chuyện này phát triển

tới mức không thể cứu vãn được.”

An Hiểu vừa đi vừa dặn dò: “Con đi

qua chỗ hội trường tìm anh cả với

chị dâu con về đây. Dì đi tìm ông và

cha nó.”

“Dì à, chuyện đã không có cách nào

ngăn cản được rồi.” Doãn Nhụy vô

lực thêu thào.

“Dì không quan tâm.” Trong lòng An

Hiểu vừa gấp vừa tức giận xông ra

ngoài.

Đèn đuốc bên ngoài hội trường

sáng trưng, hoa tươi khắp nơi, ăn

uống linh đình. Mọi người cũng

đang tươi cười vui vẻ.

Sân khấu xa xỉ vô cùng hoành tráng

hiện lên mấy chữ lớn “Lễ kỷ niệm

trăm năm thành lập tập đoàn nhà

họ Kiều” vô cùng bắt mắt.

An Hiểu bước tới, đúng lúc nhìn thấy

mọi người đều đang tập họp trên

sân khấu thương lượng chuyện

chuẩn bị bắt đầu buổi lễ. Chiếc

bánh ngọt cao một mét đã được

đẩy lên sân khấu rồi.

An Hiểu vừa chạy vừa thở hổn hển,

nhỏ giọng nói: “Cha ơi, chuyện lớn

không xong rồi. Huyền Thạc nó…”

Ông ngồi trên xe lăn. Kiều Nhất

Xuyên đẩy ông mà bên cạnh còn có

Kiều Nhất Hoắc và Kiều Đông Lăng.

“Xảy ra chuyện gì?” Ông nhíu mày,

uy nghiêm mà cao quý.

An Hiểu nhìn nhìn chú hai và con

của chú ấy. Bà không muốn để cho

bọn họ biết nên mới do dự một hồi.

Mà đúng lúc này, Doãn Nhụy đã đưa

Kiều Huyền Bân và chị mình tới. Hai

người kia vội vàng chạy lại, sắc mặt

hoang mang: “Mẹ, Doãn Nhụy nói là

thật sao? Cậu ba đăng ký kết hôn

với em gái rồi?”

Lời vừa dứt, tất cả mọi người đều

kinh ngạc rồi nhìn về phía An Hiểu.

Chỉ có ông nội là bình tĩnh.

Kiều Đông Lăng trước là kinh ngạc,

sau đó rất nhanh lộ ra nụ cười châm

chọc. Mang theo tâm tình xem kịch

hay khiến anh ta trở nên rất vui vẻ.

Ánh mắt cũng kích động không

giống với người khác.

An Hiểu biết được giấu không nổi

rồi nên chỉ đành thuận theo lời của

hai vợ chồng bọn họ mà nói: “Phải,

Huyền Thạc đã đăng ký kết hôn với

Nhược Hy rồi. Hơn nữa Huyền Thạc

còn giới thiệu Nhược Hy cho mọi

người biết. Mọi người mau chóng

nghĩ cách ngăn cản nó đi.”

Ông nội vẫn im lặng.

Sắc mặt Kiều Nhất Xuyên tái xanh.

Ông ta hít sâu một hơi rồi im lặng.

Vẻ mặt cũng trở nên nặng nê.

Kiêu Nhất Hoắc cười nói: “Mặc dù

khiến cho người ta kinh ngạc nhưng

chuyện này cũng rất tốt mà. Bọn họ

vốn không có máu mủ ruột rà gì. Ở

với nhau thì có làm sao. Như vậy thì

thân lại càng thêm thân rồi.”

An Hiểu tức giận, nhìn Kiều Nhất

Hoắc hỏi: “Chú hai, chú ăn nói nhẹ

nhàng như vậy. Nếu Nhược Hy ở

cùng với Huyền Thạc, chúng nó sinh

con rồi thì nên gọi tôi là bà nội hay

ng 70 Không cách nào ngăn can

bà ngoại đây? Bây giờ thì tôi là cái

gì? Mẹ vợ Huyền Thạc hay là mẹ

chồng của Nhược Hy đây?”

“Khu khụ….

Kiều Đông Lăng không chịu nổi mà

cười ra tiếng.

An Hiểu càng thêm tức giận rồi liếc

mắt nhìn Kiều Đông Lăng. Sắc mặt

đen tới cực điểm. Cháu trai thấy

người khác gặp họa mà mừng khiến

bà cảm thấy tức giận vô cùng.

Doãn Âm nắm chặt tay, căm tức

nói: “Bạch Nhược Hy thật là quá

đáng ghét. Em con coi nó là bạn tốt

nhất mà nó lại làm ra cái chuyện

mất hết đạo đức này. Nó rõ ràng

biết Huyền Thạc sắp kết hôn với em

con rồi mà còn chen một chân vào.

Cho dù là tính người hay lý luận đạo

đức đều không thích hợp chút nào.”

Kiều Huyền Bân cầm lấy tay Doãn

Âm, nhỏ giọng an ủi: “Vợ à, em

đừng kích động. Có lẽ mọi chuyện

không phải là lỗi của em ấy đâu.”

“Sao lại không phải lỗi của nó?”

Doãn Âm càng tức giận hơn vài

phần: “Anh còn bênh loại con gái

không có đạo đức như nó sao?”

“Em nó cũng đâu có năng lực kiểm

soát được suy nghĩ của cậu ba…”

“Đàn bà mà còn cần năng lực gì?

Dùng sắc dụ dỗ là được rồi. Em

sớm đã nhìn ra được suy nghĩ của

loại con gái như Bạch Nhược Hy.

Trước kia em muốn giới thiệu

Đường Lập Đức cho nó mà nó còn

không muốn. Hóa ra là đánh chủ ý

lên người chú hai và cậu ba. Anh

xem không phải chú hai đã mê nó

muốn chết rồi sao? Kết quả lại chọn

cậu ba có năng lực, lại có quyền lớn

nhất. Loại con gái này đúng là

không đơn giản!”

“f „

Tất cả mọi người đều bị lời nói của

Doãn Âm làm cho chấn động rồi rơi

vào im lặng. Kiều Đông Lăng lén

mím môi cười, chỉ sợ tình cảnh

không đủ loạn mà cảm khái nói:

“Qủa thật nhan sắc của em ấy

không tâm thường. Nếu như muốn

dụ dỗ con, con cũng sẽ động lòng

đó.”

Sắc mặt Kiều Huyền Bân tối sầm,

trừng mắt nhìn Kiều Đông Lăng, tức

giận nói một câu: “Chú tư, đừng có

thêm dầu vào lửa nữa.

Kiều Đông Lăng nhún vai, thản

nhiên như không nói: “Em chỉ nói sự

thật mà thôi. Anh cả không phải

cũng nghĩ vậy sao?”

Trong nhất thời, hình tượng của

Bạch Nhược Hy lại tăng cao lên một

bậc, trở thành hồ ly tinh, chuyên dụ

dỗ tất cả đàn ông trong nhà họ

Kiều.

Doãn Âm sốt ruột, ngoái đầu nhìn

Kiều Huyên Bân tức giận nói:

“Chẳng trách anh bình thường đối

với nó tốt như vậy. Hóa ra là sớm đã

bị nó cướp mất hồn rồi.”

Kiều Huyền Bân lập tức nắm lấy tay

Doãn Âm: “Không có. Vợ à em phải

tin anh. Trong mắt anh Bạch Nhược

Hy chỉ là em gái. Hơn nữa anh bận

như vậy, làm gì có thời gian quan

tâm em ấy chứ. Anh tốt với em nó

khi nào? Mỗi ngày em đều ở với anh

không phải cũng nhìn thấy rồi sao?

Em phải tin anh…”

“Được rồi. Đừng làm ồn nữa.” Ông

tức giận hét lên một tiếng. Kiều

Huyền Bân làm thinh. Doãn Âm

cũng yếu ớt cúi đầu không dám lên

tiếng nữa.

Hiện tại chỉ có Kiều Đông Lăng là

còn duy trì được nụ cười đắc ý và

kích động mà thôi. Đối với anh ta

mà nói, chuyện nhà bác càng loạn

thì anh lại càng có lợi.

An Hiểu lo lắng, rụt rè nói: “Cha, đều

tại con không tốt. Là con dẫn sói

vào nhà. Bây giờ nên làm thế nào

đây?”

Ông còn chưa mở miệng, Kiều Đông

Lãng đã xen vào: “Bác gái à, đây là

lân đầu tiên con nghe thấy có người

miêu tả con mình như sói đó…”

An Hiểu vốn đã buồn phiền không

thôi, lúc này bị nói một câu như vậy

lại càng thẹn quá hóa giận mà hét

lên một câu: “Bác không có loại con

gái không biết liêm sỉ đó.”

Kiêu Nhất Hoắc lạnh nhạt mở

miệng: “Chị dâu à, có không biết

liêm sỉ cỡ nào đi nữa thì cũng là con

gái chị. Em nhớ lúc nhỏ Nhược Hy

cũng từng nói sau khi lớn lên muốn

gả cho anh ba nó. Lúc đó chị còn

hung hăng đánh nó một trận. Mầm

móng đã sớm hình thành rồi, nhà họ

QCï a( gan ca

Bạch đón nó đi là kết quả tốt nhất.

Đáng tiếc…”

“Chú hai, giờ nói cái gì cũng vô

dụng. Mau nghĩ cách giải quyết đi.”

Hai tay An Hiểu nắm chặt, thở hổn

hển lo lắng không yên.

Lúc này.

Tiếng nhạc du dương, êm ái vang

lên khắp bữa tiệc. Tất cả mọi người

đều nhìn về phía sân khấu.

Dàn nhạc biểu diễn. Buổi lễ chuẩn bị

bắt đầu rôi. Những người đang

phân tán khắp nơi cũng từ từ tụ lại

một chỗ.

Sắc mặt ông lạnh lùng không có

nửa phần ấm áp, lạnh nhạt mở

miệng: “Các con vào nhà ngăn

không cho nó đi ra. Mọi chuyện đợi

kết thúc buổi lễ rồi thì giải quyết

1

sau.

“Em cùng đi với anh.” An Hiểu nắm

tay Kiều Nhất Xuyên, căng thẳng

nói.

Kiều Đông Lăng nhướn mày nhìn về

phía xa, cười nói: “Không kịp rồi.

Trai tài gái sắc, một khi xuất hiện

liền trở thành tiêu điểm của toàn

trường. Ánh sáng chói mắt như thế

muốn che cũng che không nổi đâu.”

Mọi người thuận theo ánh mắt của

Kiều Đông Lăng nhìn về phía xa.

Kiều Huyên Thạc kéo tay Bạch

Nhược Hy đi về phía sân khấu.

Những nơi đi qua, mọi người đều

chủ động nhường đường. Thứ nhất

là bị nhan sắc của Bạch Nhược Hy

làm cho chấn động. Thứ hai là vì

thân phận cao quý mà quyền lực

của Kiều Huyền Thạc cho nên

không người nào dám không tôn

kính.

Tất cả mọi nơi đều truyên đến tiếng

thì thâm khe khẽ và ánh mắt đầy

ngưỡng mộ. Xin mời các bạn vào nhóm face book của chúng tôi. https://www.facebook.com/groups/724738185068130