Chương 6 Anh ba đính hôn

Sau một tiếng đi xe, Bạch Nhược Hy

kéo hành lý xuống một nơi có

phong cảnh đẹp như tranh ở giữa

sườn núi.

Biệt thự nhà họ Kiều.

Biệt thự xa hoa nhất ở Thanh Thành,

giống như hai tòa thành hiện đại

nhất đứng sừng sững nơi non xanh

nước biếc giữa sườn núi. Trình độ

xa hoa lãng phí khiến người người

chỉ có thể cảm thán.

Hai căn biệt thự cách nhau hai trăm

mét, lần lượt là vườn phía Nam của

anh cả và phía Bắc của anh hai.

Nơi thím hai chết vì tai nạn trước

đây là ở vườn phía Bắc. Cô trở lại

nơi này sống đơn giản chỉ là vì giúp

thím hai tìm ra hung thủ, rửa sạch

nỗi oan cho mẹ.

Bạch Nhược Hy đi đến trước cánh

cổng sắt bấm chuông một cái. Một

người đàn ông trung niên mặt mày

vui vẻ cung kính mỉm cười mở cửa:

“Chào buổi sáng, cô Nhược Hy.”

“Chú Lâm, chào buổi sáng.”

Chú Lâm lập tức đón lấy va li hành

lý của cô, chậm rãi theo sau: “Cô

Nhược Hy muốn quay về sống sao?”

“Dạ.” Bạch Nhược Hy cười nhẹ trả

lời một câu, hoài niệm quét mắt

nhìn bốn phía. Vườn hoa vẫn đẹp

như tiên cảnh, xa hoa mà không

mất đi vẻ tao nhã. Hai bên đường đi

đều trông đầy hoa nhài thơm ngát

một vùng.

Đột nhiên một chiếc xe quân đội

quen thuộc lọt vào tâm mắt, Bạch

Nhược Hy sững người, dừng lại hỏi:

“Chú Lâm, chiếc xe đó là của ai vậy?”

Chú Lâm vui vẻ nói: “Là của cậu ba.

Cậu ấy trở về rồi.”

“Trở về? Là sao?” Đầu ngón tay

Bạch Nhược Hy căng thẳng run nhẹ.

Hơi thở bỗng chốc trở nên hỗn loạn.

“Cô Nhược Hy còn chưa biết sao?

Cậu ba tháng sau kết hôn rồi.”

“Kết hôn?” Bạch Nhược Hy quay

ngoắt đầu nhìn chú Lâm. Tim trong

khoảnh khắc dường như vỡ ra ngàn

mảnh, khó chịu đến mức không thể

nói thành lời. Mắt cô đột nhiên ướt

nhòa, cổ họng đắng ngắt, trong đầu

một mảng trống không.

Chú Lâm không hề phát hiện Bạch

Nhược Hy có gì lạ thường, còn cười

ấm áp nói: “Tôi nhìn cả ba cậu

trưởng thành. Cậu lớn đã lấy vợ có

con rôi. Cậu hai cũng có vợ chưa

cưới nhiêu năm. Cậu ba lại luôn khổ

tâm lao lực, vì nước vì dân. Tôi còn

Sợ cậu ấy sẽ quên mất chuyện

chung thân đại sự của mình chứ…”

Giọng nói ngỡ ngàng của Bạch

Nhược Hy chậm rãi ngắt lời chú

Lâm: “Anh ấy kết hôn với ai?”

“Cô con gái lớn nhà họ Doãn, Doãn

Nhụy. Chính là bạn thân của cô

Nhược Hy đấy. Cô ấy không thông

báo cho cô biết sao?”

Bạch Nhược Hy chuyển mắt nhìn về

hướng chiếc xe, mím môi cười

gượng, nhẹ nhàng mở miệng:

“Không có.” Nước mắt âm thầm rơi,

từng hạt từng hạt lăn xuống má.

Mặt trời ấm áp rơi xuống trên người

Bạch Nhược Hy, thế nhưng đáy lòng

cô lại rét lạnh.

Cuối cùng cô vẫn giống một đứa

ngốc, khờ dại yêu thâm hai mươi

năm. Vì anh giữ thân như ngọc. Vì

anh mà từ chối biết bao người đàn

ông tốt. Vì anh mà sắp trở thành gái

già không lấy chồng được trong

miệng người khác.

“Cô Nhược Hy… Giọng nói chú Lâm

truyên đến: “Cô Nhược Hy, sao cô

lại khóc rồi?”

Bạch Nhược Hy phản ứng lại, lập

tức lau mắt cười gượng: “Con không

khóc. Vừa nãy gió thổi bụi bay vào

mắt thôi.”

Cô chột dạ. Vừa lau mắt vừa đi vào

trong nhà họ Kiều.

Tiến vào trong, phòng khách màu

vàng kim rực rỡ được trang hoàng

lộng lẫy càng thêm hiện rõ vẻ giàu

sang phú quý. Cô rất quen thuộc với

ngôi nhà này, đồng thời cũng trở

nên xa lạ.

“Chào cô Nhược Hy!” Người làm mở

cửa vô cùng lễ phép gọi.

Giọng nói của người làm kinh động

đến hai người đàn ông trong phòng,

cùng lúc nhìn về phía cửa.

Bạch Nhược Hy mỉm cười với người

làm, thay giày tiến vào cửa, trong

phút chốc đối mặt với hai cặp mắt

lạnh lùng mà sắc bén. Vẻ mặt khiến

người không rét mà run.

Hai tay Kiều Huyền Thạc gác lên

trên sofa, dáng vẻ lười nhác đầy mê

hoặc phối hợp với áo sơ mi trắng và

chiếc quần quân đội màu xám tro.

Trong uy nghiêm lộ ra chút gian tà

khiến Bạch Nhược Hy căng thẳng

đến nỗi toàn thân đều không thoải

mái.

“Nhược Hy, con quay lại sống sao?”

Bạch Nhược Hy bị một giọng nói

hồn hậu kéo trở về thực tại, liền vội

mỉm cười nhìn sang hướng một

người đàn ông khác, vô cùng lễ

phép khế gật đầu: “Cha, con trở vê

sống một khoảng thời gian.”

Người đàn ông đang nói chuyện

chính là cha dượng của cô, Kiều

Nhất Xuyên. Bình thường ông luôn

đẹp trai trầm ổn, chỉ vì chuyện của

mẹ cô mà mấy ngày không gặp liên

trở nên xanh xao tiều tụy, vết nhăn

càng nhiều thêm.

Kiều Nhất Xuyên vui vẻ nói: “Anh ba

con trở về rồi. Các con chắc đã mấy

năm rồi không gặp phải không?”

Bạch Nhược Hy nở nụ cười ngượng

ngùng mà đắng chát, lễ phép gật

đầu, khách khí nói: “Anh ba, đã lâu

không gặp.

Kiều Huyên Thạc không trả lời câu

thăm hỏi của Bạch Nhược Hy. Ánh

mắt lạnh lẽo rơi thẳng vào người cô,

cười như không cười khiến người

khó lòng phán đoán.

Chú Lâm xách hành lý lên lầu, Bạch

Nhược Hy tránh khỏi tâm mắt của

Kiêu Huyền Thạc, mỉm cười nói với

Kiêu Nhất Xuyên: “Cha, con lên lâu

dọn dẹp trước một lát.’

“Chuyện dọn dẹp cứ để người làm

làm. Con ngồi xuống đây nói chuyện

với cha một lát.’

Bạch Nhược Hy chần chừ một lúc

rồi vẫn đi qua. Cô tiến lại gần chỗ

Kiều Huyền Thạc ngôi xuống. Sofa

vừa lún xuống, Kiều Huyền Thạc lập

tức đứng dậy, lạnh nhạt nói: “Không

cần chừa cơm tối cho con. Con có

chuyện ra ngoài một chuyến.”

Bạch Nhược Hy toàn thân cứng

ngắc, tâm tình rơi xuống mức thấp

nhất mà cúi đầu. Ngay cả dũng khí

nhìn anh rời đi cũng không có.

“Huyền Thạc, em con vừa về, không

nói chuyện gì sao?” Kiều Nhất

Xuyên lên tiếng.

Kiêu Huyền Thạc không quay đầu,

sải bước rời khỏi.

“Cái thằng này, từ nhỏ đến lớn đều

kiêu ngạo như vậy, tính tình lại lạnh

lùng. Thật là hết cách với nó rồi.

Ai…” Kiều Nhất Xuyên thở dài đau xót.

Bạch Nhược Hy nghịch đầu ngón

tay, nhẹ cắn môi, cúi đầu chìm đắm

trong luồng suy nghĩ đau khổ của mình.

Kiêu Huyền Thạc ra đến đường bên

ngoài biệt thự đột nhiên dừng lại,

nhìn về phía chân trời, im lặng ba

giây sau đó giơ tay nhìn đồng hồ.

Trong lòng lặng lẽ đếm: “1, 2, 3, 4,

5…” Đếm tới tiếng thứ 15 mới nghe

thấy giọng nói thở gấp từ phía sau

truyền lại: “Anh ba, anh ba đợi em

với, em có chuyện muốn nói với anh…

Kiều Huyền Thạc buông tay xuống,

khóe môi nhếch lên. Ánh mắt mơ

màng nhìn về phương xa. Hai tay

đút vào túi chờ Bạch Nhược Hy đuổi

đến.

Bạch Nhược Hy thở hổn hển chạy

đến trước mặt Kiều Huyền Thạc,

vừa thở vừa nói: “Anh ba, anh đã

quay về rồi. Có thể cứu mẹ của em

không? Anh thấy cha hiện tại đau

khổ nhường nào rồi đó. Nếu như mẹ

thật sự giết người, em sẽ không để

anh dựa chức quyên mà thiên vị.

Nhưng mẹ bị người ta hãm hại.

Em… em… Nếu như ngay cả chuyện

này cũng không giúp, làm sao xứng

đáng với bộ quân phục trên người

anh đây?”

Trên gương mặt của Kiều Huyền

Thạc không có bất kỳ cảm xúc nào.

Loại khí thế xa cách ngàn dặm này

khiến Bạch Nhược Hy cảm thấy bứt

rứt không yên.

Anh cứ như vậy yên lặng nhìn vào

mắt cô. Cô càng không sợ hãi đối

diện với cặp mắt lạnh lùng thâm

thúy của anh.

Mắt Bạch Nhược Hy đã nhòa lệ, đôi

mắt trong veo âầng ực nước khiến

người bất cứ ai nhìn thấy cũng đều

thương xót.

Nhưng trong đáy mắt người đàn

ông này lại không có một chút gợn

sóng nào.

Qua một hồi, Kiều Huyền Thạc mới

mở miệng, giọng nói trâm thấp lạnh

lùng: “Điều kiện gì cô cũng bằng

lòng đồng ý sao?”

“Phải. Chỉ cần anh đồng ý cứu mẹ,

anh muốn cái gì em cũng đều nghe

theo. Thậm chí để em ngồi tù thay

mẹ cũng được. Bạch Nhược Hy nói

như định đóng cột.

“Không cần cô ngồi tù, nhưng nhớ

lấy lời nói hôm nay của cô.” Kiều

Huyền Thạc ném lại một câu lạnh

băng rồi bước về phía xe quân đội.

Bạch Nhược Hy nhất thời vui mừng

khôn xiết, hớn hở chạy lon ton theo

sau anh như một đứa trẻ: “Anh ba,

anh ba đồng ý giúp em cứu mẹ rồi sao?”

“Có phải anh đồng ý với em rồikhông?”

“Điều kiện là gì vậy?”

Bạch Nhược Hy theo anh đến cạnh

cửa xe. Kiều Huyền Thạc mở cửa

ghế phụ, lạnh lùng ra lệnh: “Đi vào.”

“Dạ.” Bạch Nhược Hy không muốn

hỏi thêm, anh rõ ràng đã đồng ý rồi.

Chỉ là không biết anh có điều kiện

gì. Hy vọng đừng quá tàn nhẫn độc ác.

Cô ngồi vào ghế phụ, Kiều Huyền

Thạc đóng cửa xe lại.

Đánh một vòng, Kiều Huyền Thạc

ngồi vào chỗ ghế lái. Ánh mắt nhìn

thẳng về phía trước, ra lệnh bằng

giọng trâm trầm: “Thắt dây an toàn

vào.

Bạch Nhược Hy quá căng thẳng nên

tay chân hơi vụng về, luýnh quýnh

kéo dây an toàn thắt vào: “Chúng ta

đi đâu vậy?”