Nắm tay Bạch Nhược Hy hơi run rẩy,

dưới cơn xúc động vẫn đánh anh

một cái. Cô sợ hãi nắm chặt tay,

lạnh lùng nói: “Trong mắt anh, nước

mắt tôi là rẻ tiên. Đời sống cá nhân

của tôi là dâm loạn. Anh muốn sạc

pin thì đi tìm người khác đi. Đừng

có vừa ném tôi một dao rồi xoay

mình lại cho tôi viên kẹo. Thứ lỗi tôi

không tiếp.”

Kiêu Huyền Thạc dùng sức nghiến

răng nói: “Sạc pin cho tôi là nghĩa vụ

của người vợ như cô.”

Bạch Nhược Hy cắn cắn môi. Hai

tay lại càng nắm chặt.

Hành động của cô là tùy ý thế

nhưng rơi vào trong mắt của Kiều

Huyền Thạc lại mê người như vậy.

Lúc này anh lại giống như đang lên

cơn nghiện, xúc động muốn hôn lần nữa.

Ngừng lại một lúc lâu, Bạch Nhược

Hy mới lạnh nhạt nói: “Tôi không

phải là cái máy sạc pin cho anh.”

Kiều Huyền Thạc ép cô vào trong

ngực, đem đầu cô ôm trọn vào

trong lồng ngực. Anh muốn để cô

nghe rõ nhịp đập của trái tim mình,

trái tim đã sắp nổ tung vì mệt mỏi.

Anh muốn sức lực mà cô chính là

nguồn điện có hiệu quả nhất.

“Buông tay. Buông tôi ra…

Bạch Nhược Hy bắt đầu giấy giụa

đẩy anh ra thế nhưng sức người đàn

ông này quá mạnh khiến cô căn bản

không có cách nào đẩy anh ra.

Cuối cùng cô vẫn bị ép đến nỗi

không giẫy giụa nữa mà thuận theo

cái ôm của anh, áp má lên ngực mà

nghe thấy âm thanh đập liên hồi

của trái tim người đàn ông này.

Cô lần đầu tiên phát hiện tim của

anh lại đập nhanh như vậy.

Cũng phát hiện ra rằng hóa ra hôn

môi cũng có thể giúp anh lấy lại sức.

Lời của Kiều Huyền Thạc một lần

nữa lại lọt vào tai cô.

“Nếu như muốn ly hôn thì cô chết

hoặc là tôi chết.”

Số phận đã định trước tình thế

không thể nào thay đổi được. Cô

cũng không muốn miễn cưỡng nữa

vì cô cũng đã rất mệt mỏi rồi.

Không quan tâm anh là địa ngục

hay là thiên đường. Không quan

tâm anh thật lòng hay là lừa dối cô

cũng đều muốn thử một lần.

Cô đấu tranh tư tưởng rất lâu, thế là

cứ như vậy mà im lặng dựa vào cái

ôm của anh không thể buông tay.

Sau khi trâm tư suy nghĩ, cuối cùng

cô vẫn thuận theo ý muốn của con

tim mà chọn lựa tùy hứng một lần.

Tay cô từ từ chuyển động, cẩn thận

từng ly từng tý vòng qua eo mà dịu

dàng ôm lấy anh.

Khoảnh khắc hai tay cô vòng qua eo

anh, thân thể Kiêu Huyền Thạc cứng đờ.

Kiều Huyên Thạc cúi đầu nhìn Bạch

Nhược Hy. Lúc này anh phát hiện cô

rất tự nhiên mà ôm lấy anh, vùi đầu

vào ngực của anh.

Bạch Nhược Hy tự nhiên thay đổi

khiến anh có chút không biết làm

thế nào.

Nhịp tim anh lại càng lúc càng cao.

Anh cứ tưởng bản thân ép cô vào

trong ngực cô sẽ liều mạng mà giấy

giụa. Thậm chí cho dù trốn không

thoát cũng sẽ không bất ngờ ôm

anh như vậy.

“Mệt rồi sao?” Kiều Huyền Thạc mở

miệng hỏi. Anh cảm thấy cô không

còn sức cho nên thân thể mới hành

động khác thường như vậy.

Bạch Nhược Hy từ từ nhắm mắt lại.

Hai giọt lệ từ từ lăn xuống má. Cô

âm thầm vùi đầu vào ngực Kiều

Huyên Thạc. Hai tay càng dùng sức

ôm chặt lấy eo anh. Tim mệt mỏi

sắp không chống đỡ nổi nữa rồi nên

mới vô lực thì thào: “Dạ, mệt rồi.

Thật sự rất mệt rất mệt. Không

muốn kiên trì nữa.”

“Không muốn kiên trì cái gì?”

“Ly hôn.” Bạch Nhược Hy bình tính

nói ra hai từ này.

Trái tim bị thương cuối cùng cũng

có chút an ủi. Câu nói này của cô

nhẹ nhàng xoa dịu đi con tim sắp vỡ

vụn của anh.

Kiều Huyền Thạc ôm chặt lấy vai cô,

Xoa xoa người trong lòng. Anh

ngẩng đầu nhìn trần nhà hít sâu

một hơi. Những đau khổ kìm nén

trong lòng được nhẹ nhàng hóa giải

một trận, không nhịn được mà từ từ

nhắm chặt mắt, điều chỉnh lại tâm

tình.

Anh rất muốn nói một tiếng cảm ơn

với cô. Cảm ơn cô đã không ly hôn

với anh.

Thế nhưng anh không có mở miệng

mà chỉ muốn im lặng ôm cô. Cả đời

đều giống như bây giờ, ôm cô

không bao giờ buông tay lần nữa.

Hai người đơn thuần ôm lấy nhau cả

một buổi chiều trong phòng.

Bạch Nhược Hy ngượng ngùng rời

khỏi cái ôm của anh rồi đi vào

phòng rửa tay rửa mặt.

Kiêu Huyền Thạc dựa vào tường.

Một tay đút vào túi. Ngón tay thon

dài khác nhẹ nhàng vuốt vuốt môi.

Bên trên còn lưu lại hương vị ngọt

ngào của Bạch Nhược Hy.

Nếu như hôn có thể giải quyết được

vấn đề, mười năm trước anh nên

hôn cô mới phải. Anh không nên

quan tâm cô đã trưởng thành hay

chưa.

Đợi rất lâu, Bạch Nhược Hy mới từ

từ mở cửa phòng vệ sinh mà cúi

đầu đi ra khỏi phòng.

Cả đầu Kiều Huyền Thạc đều đang

nhìn về phía cô.

Khuôn mặt trắng nõn của cô vẫn

ửng hồng. Ngay cả cái tai nhỏ nhắn

cũng đỏ cả lên.

Anh còn chưa làm ra chuyện gì, chỉ

là hôn một cái mà thôi. Anh đã bình

tĩnh rất lâu rôi mà mặt cô vẫn còn

đỏ sao?

Phản ứng trên gương mặt cô khiến

tim Kiêu Huyền Thạc ngọt ngào

giống như được ăn kẹo.

Những bi thương trước kia từng

chút từng chút bị lấp đầy. Anh dựa

vào tường, từ từ quay người lại đối

mặt với Bạch Nhược Hy. Giọng điệu

vui vẻ: “Không thoải mái sao?”

Giọng nói của anh khiến Bạch

Nhược Hy hơi chấn động, thể hiện

ra sự căng thẳng.

Cô vừa ngại ngùng vừa xấu hổ nhìn

vào mắt anh. Mới vừa chạm vào liền

lập tức dời đi, tay chân vụng về mà

sờ sờ lỗ tai có chút đỏ của mình.

Giọng nói cô đều trở nên run rấy:

“Không… không có khó chịu.’

“Vậy đi xuống dưới ăn cơm trưa đi.”

“Dạ dạ.” Bạch Nhược Hy gật gật đầu

thế nhưng không rời đi.

Kiều Huyền Thạc nhìn cô hồi lâu.

Bước chân trầm ổn nhẹ nhàng bước

qua bên người cô mà đi về phía

cửa.

Lúc này Bạch Nhược Hy mới vội

vàng đuổi theo anh.

Hai người một trước một sau xuống lâu.

Kiều Huyên Hạo đang chơi game

trong phòng khách, nghe thấy tiếng

bước chân liên lập tức bỏ điện thoại

xuống đứng dậy: “Nhược Hy, sáng

giờ đều không nhìn thấy em. Anh

còn tưởng em đi đâu rồi.”

“Anh hai.” Bạch Nhược Hy mỉm cười.

Kiêu Huyền Hạo chau mày nhìn Kiều

Huyền Thạc rồi lại nhìn Bạch Nhược

Hy. Sắc mặt anh trâm xuống, lạnh

nhạt hỏi: “Hai người sao mà cùng

xuống lầu vậy?”

Lúc Kiều Huyền Thạc đi qua người

anh mới lạnh nhạt phun ra một câu:

“Không cần phải giải thích với anh.”

Kiều Huyên Hạo cảm thấy câu này

vô cùng có địch ý.

Anh lại nhìn Bạch Nhược Hy rồi bỏ

điện thoại xuống, rất tự nhiên mà áp

tay lên trán cô. Hành động của anh

khiến Bạch Nhược Hy mơ hồ không

hiểu.

“Sao vậy anh hai?”

Lông mày Kiều Huyền Hạo nhíu

chặt, nghi ngờ nói: “Nhược Hy, có

phải em khó chịu chỗ nào không?

Mặt đều đỏ hết lên. Trán cũng hơi

nóng đó.”

“Em… em không sao.” Bạch Nhược

Hy tránh khỏi tay anh mà đi về phía

nhà ấn.

Kiều Huyền Thạc đã ngồi xuống.

Mọi người đang đi làm, không ăn

trưa trong nhà cho nên bữa ăn này

thiếu hai người là anh cả và chị dâu.

Bạch Nhược Hy vẫn tự nhiên ngôi

xuống trước mặt Kiều Huyền Thạc.

Dì Thu và người làm đang xới cơm,

làm đồ ăn.

Kiều Huyền Thạc dựa lưng lên ghế.

Tư thế ngồi thẳng tắp. Ánh mắt bình

tĩnh nhìn thẳng về phía cô.

Bạch Nhược Hy cảm nhận được ánh

mắt nóng cháy của anh nên cánh

tay căng thẳng không biết nên đặt

chỗ nào. Ánh mắt cũng không biết

nên nhìn đâu mới phải.

Trong lúc cô đang trong tình huống

khó xử vô cùng, Kiêu Huyền Hạo

đột nhiên lại gân. Trong tay cầm lấy

một cái nhiệt kế áp lên trán cô.

Bạch Nhược Hy cả kinh, nhướn mày

nhìn thứ đang áp lên trán cô: “Cái gì vậy?”

Ánh mắt Kiều Huyền Thạc hơi trầm

xuống, nhìn chằm chằm vào cử

động của Kiều Huyền Hạo.

Kiều Huyên Hạo nhìn nhìn nhiệt kế

rồi căng thẳng đặt lên bàn. Sau đó

anh liền nắm lấy tay Bạch Nhược

Hy, xoa xoa rồi khẩn trương nói:

“Nhiệt độ của em là ba mươi bảy

phẩy ba độ. Là sốt nhẹ. Lòng bàn

tay em bây giờ còn đổ mồ hôi. Mặt

lại đỏ như vậy nhất định là bệnh rồi.

Để anh hai chở em đi khám bác sĩ.”

Bạch Nhược Hy lập tức rút tay mình

ra. Ánh mắt không nhịn được mà

lướt nhẹ về phía Kiều Huyền Thạc.

Cô căng thẳng nuốt một ngụm

nước bọt lại giải thích với Kiều

Huyền Hạo: “Anh hai, em không có

bệnh gì hết. Chắc là do em thấy

nóng.”

Cô biết nguyên nhân thật sự là do

căng thẳng, là hậu quả mà cái hôn

vừa rồi để lại. Từ từ rồi sẽ ổn thôi.