CHƯƠNG 445: LÝ DO TÌM HÁCH NGUYỆT

Phiên toà kéo dài hơn hai giờ đồng hồ. Mỗi bị cáo đều có luật sư đại diện riêng, nhưng cũng không thể thắng nổi được video giám sát do cảnh sát cung cấp.

Hách Nguyệt cau mày, buồn rầu thở dài một tiếng, những bị cáo kia cố hết sức bao biện cho bản thân, bào chữa cho chính mình, thậm chí đổ trách nhiệm cho người khác.

Khuôn mặt xấu xí ngay lập tức lộ ra.

Khu vực bị cáo đứng ồn ào hết cả lên, thậm chí gần như muốn xé bung ra.

Bạch San San chỉ vào người Linda: “Là cô ấy…chính cô ấy giết chết người phụ trách, bởi vì cô ấy bị mấy ông chủ nhét vào miệng hai quả bóng bàn không lấy ra được, lại không lấy được tiền, cho nên cô ấy tức giận……”

“Đúng đúng đúng, chính là cô ấy.” Một nhóm phụ nữ cũng điên cuồng chĩa mũi dùi về phía Linda.

Linda nháy mắt liền giống như điên chửi lên: “Mày, chúng mày đúng là một lũ thối tha…”

Ở tòa án, trực tiếp một trận ồn ào nổi lên,.

Hách Nguyệt cực kỳ bình tĩnh, nhìn thấy cảnh này cũng không có ngăn cản lại.

Bảo vệ bên cạnh anh ra can ngăn thì Hách Nguyệt lập tức nói: “Thêm một tội khinh thường tòa án và tội gây rối trật tự tòa án.”

Kết quả là mọi người đều im lặng.

Bởi vì vụ án tương đối phức tạp, không thể xét xử xong trong một ngày, có người phải chịu trách nhiệm, có người ít trách nhiệm hơn, có lẽ chỉ tham gia mại dâm mà không giết người, cũng không thể chỉ trong một ngày mà xét xử xong.

Kiều Huyền Thạc kiên nhẫn nghe cho đến khi kết thúc phiên tòa.

Những bị cáo kia từng người một đều bị áp giải xuống dưới, anh mơ hồ nghe được Bạch San San cầu xin ba mẹ: “Ba mẹ, cứu con, nhất định phải cứu con…Hãy đi cầu xin Bạch Nhược Hi tới cứu con, cô ta nhất định sẽ cứu con.”

Bạch Thiếu Hoa cùng Lam Nguyệt lau nước mắt, nhìn Bạch San San bị mang đi.

Kiều Huyền Thạc không muốn gặp Bạch Thiếu Hoa cùng Lam Nguyệt ở chỗ này, liền đứng lên xoay người đi ra cửa.

Anh trực tiếp đi đến thẳng văn phòng của Hách Nguyệt.

Hách Nguyệt từ phòng sau đi xuống.

Trở lại văn phòng, anh vừa bước vào vừa cởi áo khoác của thẩm phán, Kiều Huyền Thạc đang ngồi ở khu nghỉ ngơi đợi anh, anh cười nhạt nói: “Tôi nghe nói cậu bị sát hại ở Khâu Quốc, nhưng tôi không có lo lắng chút nào hết, tôi biết cậu nhất định sẽ bình an vô sự xuất hiện trước mặt tôi.”

“Tôi có một người bạn như cậu không biết may mắn hay là đau khổ nữa.”

“Cả hai.”

Kiều Huyền Thạc bất đắc dĩ cười cười.

Hách Nguyệt đem treo quần áo, đi đến máy lọc nước rót nước vào cốc, vừa rót vừa nói: “Tôi không thích bên cạnh có thêm người phục vụ mình mình, trợ lý của tôi đều rất bận, không có thời gian pha cà phê hoặc đun nước cho cậu.”

“Ừ.”

“Cậu về nước khi nào?”

“Hôm nay.” Kiều Huyền Thạc nhìn bóng dáng của anh, nhàn nhạt đáp lại.

Hách Nguyệt cầm hai cốc nước đi đến chỗ bàn trà, rồi đưa cho Kiều Huyền Thạc một ly, “Có chuyện gì mà đến tìm tooi, xem ra là chuyện rất quan trọng.”

“Ừm, rất quan trọng.” Kiều Huyền Thạc uống một ngụm nước trà, đặt cốc xuống, chỉnh lại áo quần rồi ngồi chỉnh tề, nhìn về phía Hách Nguyệt, tò mò hỏi một câu: “Lam Tuyết cùng với hai đứa nhỏ có khỏe không?”

Nói đến người phụ nữ cùng hai đứa nhỏ trong nhà, nụ cười trên môi Hách Nguyệt không giấu được, ánh mắt như tràn ngập ánh sáng, giọng điệu cũng trở nên mềm mại nhẹ nhàng: “Đều rất tốt, hai đứa nhỏ rất dính tôi, mỗi ngày lúc mình tan làm sẽ xông đến hôn lên trên mặt tôi, hôn đến khắp mặt đều là nước miếng, khi về đến nhà là bọn chúng quấn lấy không buông.”

“Lam Tuyết đâu?” Kiều Huyền Thạc hỏi.

Nụ cười trên mặt Hách Nguyệt nháy mắt tắt đi, ánh mắt chợt ảm đạm mấy phần.

Phản ứng của anh nhạy cảm như vậy, chắc hẳn là tâm trạng anh rất tồi tệ.

Ở Hách Nguyệt trầm mặc không nói loại này xấu hổ bầu không khí bên trong, Kiều Huyền Thạc đã nhìn ra tâm tình của hắn.

Im lặng một lúc lâu, Hách Nguyệt nói một câu: “Chúng mình không có tương lai, hiện tại chúng tôi chỉ bị ràng buộc vì con cái mà thôi.”

“Bởi vì ba mẹ của cậu sao?” Kiều Huyền Thạc hỏi.

Khóe miệng của Hách Nguyệt khẽ nhếch lên, chua xót nói một câu “Đừng nói đến những chuyện lộn xộn trong nhà tôi nữa, hôm nay cậu tìm tôi có chuyện gì quan trọng vậy?”

“Về việc của Kiều Nhất Hoắc.”

“Là chú hai của cậu?”

“Ừm đúng rồi, tôi cần cậu giúp.”

Hách Nguyệt nghĩ nghĩ cảm thấy rất buồn cười, chống tay lên sô pha, nâng chân lên bắt chéo, tư thế rất thảnh thơi nhìn Kiều Huyền Thạc nói: “Giải quyết Kiều Nhất Hoắc mà còn cần tôi hỗ trợ, cậu rút súng đặt trước đầu ông ta, những chuyện có thể giải quyết bằng ngón trỏ, cậu lại tìm tôi để giúp đỡ, cậu đang nói giỡn gì vậy?”

Hách Nguyệt tươi cười đùa giỡn, mà Kiều Huyền Thạc thì rất là nghiêm túc, anh nghiêm túc nói: “Chuyện mẹ tôi bị giam lỏng hơn hai mươi năm nay chắc là cậu biết?”

“Tôi biết.”

“Chính là bị Kiều Nhất Hoắc giam lỏng, lí do mà ông ta dám thả mẹ tôi ra ngoài chính là vì ông ta ép mẹ mình nổ súng giết Lưu quản gia, còn quay lại video để đe dọa, nếu như tôi giết chết Kiều Nhất Hoắc thì luật sư của ông ta sẽ đem video kia phát tán lên mạng.”

Vẻ mặt của Hách Nguyệt ngay lập tức nghiêm túc, chân bắt chéo cũng nhanh chóng hạ xuống, cúi nghiêng người qua gần Kiều Huyền Thạc: “Có thể tra được luật sư đó là ai không?”

“Tôi điều tra không ra, có khả năng không phải luật sư, cũng có thể là người mà chúng ta không nghĩ đến.”

“Vậy cậu cần tôi giúp cậu như thế nào?” Hách Nguyệt nhíu mày, tâm tình cũng trở nên khẩn trương, sự việc mà Kiều Huyền Thạc không giải quyết được, xem ra là không muốn đi đường thẳng.

“Cậu sẽ nhận được đơn khiếu nại từ người nhà của Kiều Nhất Hoắc, có thể là kiều Đông Lăng, có thể là kiều Tiếu Tiếu, nhưng tôi hy vọng cậu có thể phán họ thua kiện.”

Hách Nguyệt vẫn chưa hiểu vấn đề: “Vì sao lại phán họ kiện, họ sẽ kiện ai?”

“Kiện bệnh viện, bệnh viện tâm thần……” Kiều Huyền Thạc nhàn nhạt nói một câu, sau đó im lặng.

Hách Nguyệt suy nghĩ một hồi rồi hiểu ra mọi chuyện ngay lập tức.

Anh không khỏi cười cười, gật gật đầu tán thành: “Tôi đã hiểu được ý của cậu, ý cậu là đem ông ta tống vào bệnh viện tâm thần, để cho ông ta cũng trải qua cảm giác bị giam lỏng cả đời, ở trong đó tiếp nhận trị liệu của bệnh viện tâm thần, ngoại trừ con cái thăm hỏi thì không có ai khác được tiếp cận ông ta, ít nhất là đảm bảo ông ta không chết thì video kia sẽ không bị phát tán, thứ hai có thể thay pháp luật trừng trị hắn.”

“Đúng vậy.”

“Cậu không sợ người mà ông ta đưa video chính là con trai con gái của ông ta sao?”

“Sẽ không đâu, nếu như mà Kiều Đông Lăng cùng Kiều Tiếu Tiếu nhìn thấy video mẹ tôi giết người thì đã không bình tĩnh đến như vậy, hơn nữa Kiều Nhất Hoắc cũng sẽ không ngu xuẩn để cho con mình biết là chính ông ta đã giam lỏng mẹ tôi hai mươi mấy năm nay.”

“Cũng có lý.” Hách Nguyệt đồng ý gật đầu, đứng lên đút hai tay vào túi quần, hưng phấn đi được hai vòng, suy nghĩ một số chuyện.

Sau một lúc, anh suy nghĩ một lúc và hỏi: “Cậu không phải đang điều tra số vũ khí bị đánh cắp và trung tâm nghiên cứu R&D của Kiều Nhất Hoắc sao?”

“Điều tra, tất nhiên phải điều tra, nhưng không cần thiết phải điều tra từ Kiều Nhất Hoắc.”

Hách Nguyệt đột nhiên cảm thấy dường như đầu mình không đủ chất xám để dùng, trán anh xuất hiện đầy các vết nhăn, vẻ mặt nghi hoặc hỏi: “Thế điều tra từ ai?”

“Mình đã cài đặt thiết bị theo dõi và giám sát trên người Kiều Nhất Hoắc hơn một tháng, nhưng không thể tìm thấy bất kỳ manh mối nào, sau khi mình ở Khâu Quốc điều tra thì có thể kết luận, Kiều Nhất Hoắc đã bị đất nước kia bỏ rơi từ lâu, mà tên gián điệp đã chiếm căn cứ thí nghiệm và trộm súng ống đạn dược kia đang ở Tịch Quốc, hơn thế nữa, lần trước Kiều Nhất Hoắc bị mưu sát có thể chứng minh được ông ta không còn có giá trị lợi dụng.”

“……” Hách Nguyệt sững người không nói được lời nào.