*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

CHƯƠNG 427: TỔ CHỨC ƯNG

Lư Tiểu Nhã cầm tờ giấy trong tay hướng nhìn người đàn ông, cô xoay người ngồi xuống mép giường.

Cô cáu kỉnh gãi đầu, quay người lại một lần nhìn người đàn ông phía sau.

Cô luôn cảm thấy rằng người đàn ông này rất quen thuộc nhưng không thể nhớ ra, cô tin chắc rằng đã từng thấy anh ta ở đâu đó.

Vì sự quen thuộc này nên cô đã tò mò muốn cứu anh.

Nửa đêm trúng hai phát đạn vào hơn nữa còn là ở nước ngoài, cô không thể suy đoán được thân phận của anh, có thể là tội phạm, một người bình thường hoặc là một nhân vật rất đặc biệt.

Sự mâu thuẫn và tò mò khiến cô đánh liều đưa anh đến một bệnh viện, nơi này chỉ cần có tiền, mọi người bất kể địa vị cao thấp đều sẽ được chữa trị.

Lư Tiểu Nhã lẩm bẩm: “Mình có nên báo danh tính của người này cho tổ chức không?”

Cô sợ anh có thân phận đặc biệt nên đã đưa anh đến bệnh viện cộng đồng vì sẽ không có người giám sát, cô không dám báo cáo với tổ chức, cũng không dám mượn tiền tổ chức giúp anh. Cô sợ rằng sẽ có việc không hay xảy ra.

Lư Tiểu Nhã hiện tại rất muốn biết người đàn ông này rốt cuộc là ai.

Tại sao cô lại vừa có cảm giác sợ hãi vừa có chút quen thuộc?

Bây giờ, làm sao cô có thể kiếm được ít tiền để tiếp tục chữa bệnh cho anh?

Vài chiếc thẻ ngân hàng cô tìm được từ trên người anh nhưng nếu không có mật khẩu không thể lấy được tiền.

Sau khi suy nghĩ hồi lâu, Lư Tiểu Nhã nghĩ người đàn ông này có vẻ giàu có.

Cô lập tức lấy điện thoại di động ra và gọi cho cảnh sát.

Một lúc sau, đồn cảnh sát kết nối điện thoại.

“Chào……”

“Xin chào, tôi là Lư Tiểu Nhã. Người đàn ông định cưỡng hiếp tôi lần trước vẫn ở trong đồn cảnh sát sao? Tôi nghĩ là …”

“Đã được thả.” Viên cảnh sát lập tức đáp lại.

Lư Tiểu Nhã hết sức kinh ngạc, đột ngột đứng lên, tức giận hỏi: “Đã thả? Tại sao lại thả ra?”

Không đợi cảnh sát nói xong, Lư Tiểu Nhã liền ngắt cuộc điện thoại.

Món đồ trong nhiệm vụ lần trước của cô vẫn còn trong xe của anh ta, cho tên biến thái đó không tìm cô thì cô cũng sẽ tìm anh ta.

Sau khi suy nghĩ, Lư Tiểu Nhã đứng dậy, đi tới bàn y tá giải thích cần phải đi lấy tiền, cẩn thận dặn dò y tá để bệnh nhân, sau đó mới rời khỏi bệnh viện.

Trên tầng cao nhất của toà nhà cao ốc.

Căn phòng rộng rãi và sáng sủa.

Căn phòng được thiết kế đơn giản, nhưng thiết bị công nghệ cao tiên tiến lại được lắp đặt trên tường vô cùng tinh tế. Toàn bộ màn hình chiếm hết một bức tường, khắp nơi đều có kính một mặt, từ bên trong có thể nhìn thấy bên ngoài nhưng bên ngoài nhìn vào chỉ có thể thấy chính là một tấm kính, không thể quan sát được tình hình bên trong căn phòng.

Một tác phẩm điêu khắc con chim đại bàng rất tinh xảo được đặt trên bàn hội nghị.

Doãn Đạo ngồi vắt chéo chân, ung dung dựa vào ghế, cúi đầu, nheo mắt chìm vào suy tư của chính mình.

Đầu óc chỉ toàn nghĩ nếu tìm ra người phụ nữ đã hại anh phải ngồi tù ba ngày.

Nếu tìm được cô ta, anh phải lột da cô ta từng lớp một và xát muối lên thịt cô ta thì anh mới có thể giải phóng được cơn tức giận này.

Có năm người ngồi quanh bàn làm việc, trong đó có một người đàn ông ngồi ở vị trí chủ tịch rất thanh tú, đôi mắt gấm lụa vàng, dung mạo ôn nhu tao nhã, ngược lại ánh mắt sắc bén như chim ưng.

Anh là người đứng đầu mới được bổ nhiệm của Ưng Tổ chức, Hoà Mộc Toàn.

Người đứng đầu trước đây của Ưng tổ chức đã bị thế giới ngầm sát hại, từng tranh cử vị trí này với Doãn Đạo, tuy nhiên do Doãn Đạo bỏ phiếu cho Hoà Mộc Toàn nên cả hai đều đã qua mặt.

Tuy nhiên, dưới sự lãnh đạo của Hoà Mộc Toàn, tổ chức này ngày càng đi vào bóng tối.

Bọn họ vốn chỉ là lang thang trong vùng xám, nay dần dần dính vào tội ác, đây là lý do khiến Doãn Đạo thất vọng về tổ chức này. Tham vọng, trộm cướp ngày xưa cũng tốt, cướp của người giàu giúp người nghèo, và sử dụng bạo lực để trừng phạt các thế lực xấu để cứu giúp những người thiệt thòi, khó khăn thì giờ đã trở thành lời nói suông.

Đây chính là lý do khiến Doãn Đạo làm phản, vì lòng tham lam và vô lương tâm của người đứng đầu tổ chức Ưng đã khiến anh trở thành người của Kiều Huyền Thạc.

“Lão Ngũ (Lư Tiểu Nhã) sao vẫn chưa tới ?” Hoa Mộc Toàn sốt ruột nói quay qua nhìn Lão Lục: “Anh đã thông báo cho cô ta chưa?

“Vừa nhận được thông báo tôi liền lên đường tới đây ngay.” Lão Lục là một quân nhân đã nghỉ hưu của Khâu quốc Hoà Mộc Toàn bực bội đẩy gọng kính, bất mãn nói: “Lão Ngũ dạo này làm sao vậy? Nhiệm vụ lần trước cũng thất bại, những món đồ quan trọng vậy mà lại để trong xe của tên biến thái. Được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều.”

Những người khác không dám nói, cũng không có ai đáp lại lời của anh, Hoà Mộc Toàn chán nản nhìn Doãn Đạo, cười hỏi: “Này anh, đồ ăn ba ngày ở đồn cảnh sát thế nào? Chắc là ăn ngon ngủ ngon lắm. Nhìn anh xem sắc mặt mới hồng hào làm sao.”

Doãn Đạo từ từ nhíu mày, lạnh lùng hướng tia mắt.

Hoà Mộc Toàn chế nhạo thêm: “Thật đáng lo lắng a. Anh là vì cái gì mà muốn bắt nạt con gái nhà lành trong xe, nếu muốn tôi kiếm cho anh cả tá phụ nữ. Hành động này thật không hay.”

Doãn Đạo càng ngày càng lạnh lùng.

Những người khác cũng cười thầm, nhưng họ không dám nói.

Hoà Mộc Toàn không ngừng mỉa mai: “Thường thường anh đâu có thân mật với phụ nữ, tôi còn tưởng anh là gay, giờ mới nhận ra anh cũng là động vật ăn thịt.”

Bầu không khí càng ngày càng quái dị, Doãn Đạo chịu đựng, gân xanh trên cổ lộ ra, anh chậm rãi nắm chặt tay lai, khí tức như muốn nổ tung, thật muốn đấm chết tên đạo đức giả trước mặt.

Nhưng ai cũng nhận ra rằng Hoà Mộc Toàn là đang cố tình đùa giỡn, chọc giận Doãn Đạo.

Tiếng chuông điện thoại di động đã cắt ngang cơn tức giận của Doãn Đạo , nghe thấy tiếng chuông reo, anh cầm điện thoại đứng lên đi về phía cửa sổ kính.

Nhìn thấy cuộc gọi của Bạch Nhược Hi hiện thị trên màn hình, anh lập tức kết nối và lo lắng nói: “Em gái, anh xin lỗi, mấy ngày nay anh có chút chuyện không liên lạc được với em…”

Doãn Đạo quay lưng về phía mọi người, đứng trước cửa sổ kính nhẹ nhàng nói chuyện điện thoại.

Đúng lúc này, một bóng người đang thở hổn hển từ bên ngoài xông vào.

“Thực xin lỗi mọi người, tôi đến muộn vì có chút việc gấp…” Lư Tiểu Nhã vừa ngẩng đầu thì thấy Doãn Đạo quay lại, hai người mặt đối mặt nhìn nhau, lập tức ngẩn người, không kịp phản ứng, bỗng chết lặng.

Hoà Mộc Toàn bực bội hỏi: “Khi nào thì cô đem đồ về đây? Cô nói chiếc xe của tên biến thái đó đã bị giữ ở đồn cảnh sát. Tôi sẽ bí mật để người lấy lại ngay lập tức.”