CHƯƠNG 421: THÂN THỂ KHÓ CHỊU Ngày hôm sau của bữa tiệc.

Bạch Nhược Hi chia tay ba mẹ và trở về nhà họ Kiều.

Cô không sống trong biệt thự nhà họ Kiều, mà đưa Trần Tĩnh ra khỏi đó và đưa Trần Tĩnh đến sống ở dinh thự của đại tướng.

Bởi vì cô luôn cảm thấy gia đình họ Kiều không được yên ổn, Kiều Huyền Thạc ra nước ngoài lần này không rõ sống chết, không có anh ba, cô còn phải chăm sóc cho Trần Tĩnh.

Trần Tĩnh hỏi con trai đang ở đâu, Bạch Nhược Hi cười và nói với bà rằng anh không thể trở lại tạm thời vì nhiệm vụ bí mật.

Không lâu sau khi Kiều Nhất Hoắc xuất viện, ông nội Kiều được tại ngoại để điều trị vì ông bị ốm trong tù, Kiều Nhất Xuyên cũng về nhà chăm sóc cha già.

Bất chấp sự phản đối của bất kỳ ai, Kiều Huyền Bân đã gửi con trai ra nước ngoài cùng bảo mẫu và vệ sĩ chăm sóc, đi du học và sinh sống ở nước ngoài.

Nhà họ Kiều có vẻ bình lặng, nhưng thực tế một ngôi nhà hạnh phúc đã tan thành mây khói.

Thỉnh thoảng, cảnh sát tới nhà họ Kiều và tiếp tục điều tra những vụ giết người trước đó.

Dinh thự của đại tướng Kiều.

Bạch Nhược Hi đang dọn dẹp trong phòng khách, người giúp việc đang chuẩn bị bữa tối trong bếp, lúc này, chuông cửa vang lên.

Cô trở nên lo lắng, vội vàng chạy nhanh đến và mở cửa.

Nhưng khi nhìn thấy người ở cửa, cô đột nhiên cảm thấy thất vọng, không phải anh ba của cô về, mà là Kiều Huyền Hạo.

“Anh hai …” Bạch Nhược Hi tươi cười chào hỏi.

Kiều Huyền Hạo cười dịu dàng, nhẹ giọng hỏi: “Em không chào đón anh sao?”

“Chào mừng, tất nhiên là chào mừng.” Bạch Nhược Hi lập tức mời anh vào, nặn ra một nụ cười chua chát, lễ phép nói: “Mau vào đi.”

“Em có vẻ hơi hụt hẫng khi nhìn thấy anh, anh đã nghĩ rằng em không chào đón anh.” Kiều Huyền Hạo bước vào, nhìn ra phòng khách rồi nhìn xung quanh: “Mẹ đâu?”

“Đang nghỉ ngơi trong phòng.”

“Nhà họ Kiều rất đẹp, to và sang trọng, tại sao lại phải chuyển ra ngoài? Chú ba nay lại đi nước ngoài, không có ai chăm sóc hai người.”

Bạch Nhược Hi cười khổ, nhàn nhạt nói: “Ông nội được tại ngoại để chữa bệnh, em nghĩ mẹ không muốn gặp lại ông nội, và ở nơi có quá khứ đau khổ của bà.”

Kiều Huyền Hạo gật đầu đồng ý, đi ra phòng khách ngồi xuống, Bạch Nhược Hi rót trà cho anh.

“Không biết anh hai hôm nay tới tìm em có việc gì?” Bạch Nhược Hi mời trà.

Kiều Huyền Hạo nhìn lên mặt Bạch Nhược Hi, không khỏi nhíu mày, hỏi: “Hôm nay em bị sao vậy, có vẻ rất không vui.”

Bạch Nhược Hi mỉm cười: “Em không sao, có lẽ hơi mệt.”

“Có phải chuyện của chú ba không? Anh đã xem tin tức, nhưng đây không phải là vấn đề, chú ba sẽ không sử dụng tài sản của nhà nước chứ đừng nói là tham ô, nên em không cần phải lo lắng.” Kiều Huyền Hạo an ủi, Bạch Nhược Hi mỉm cười và gật đầu.

Cô ấy không lo lắng nữa.

Mới sáng sớm đã thấy quân khu thông báo chính thức điều tra.

Tuy nhiên, thông báo chỉ thông báo với công chúng rằng điện thoại di động của phu nhân Kiều Huyền Thạc đã bị đánh cắp và tài khoản của cô đã bị đánh cắp. Hiện chúng tôi đang điều tra về kẻ trộm và nghiêm trị vì bịa đặt sự thật.

Một thông báo chính thức đã xoa dịu suy đoán của mọi người ngay lập tức, nhưng không phải ai cũng tin vào điều đó.

Kiều Huyền Hạo sáng sớm đã đến tìm cô, anh đã nghĩ tới chuyện này.

“Anh hai, anh đến đây vì việc của anh ba?”

“Ừm, anh biết rằng em đã không phát tin tức, nhưng anh muốn biết ai đã phát tin đó.”

“Doãn Nhuỵ.”

Sắc mặt Kiều Huyền Hạo lập tức tối sầm lại, lông mày cau lại, nghiến răng nghiến lợi nói: “Lại là người phụ nữ này, cô ta thật sự là âm hồn bất tán, cô ta có mưu đồ gì?”

Bạch Nhược Hi hít một hơi thật sâu và bình tĩnh nói: “Hẳn là không cam lòng đi.”

Kiều Huyền Hạo im lặng, đôi mắt nóng bỏng trở nên trìu mến, dán chặt vào khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Nhược Hi, lẩm bẩm: “Nhược Hi, anh nghĩ anh nên chúc mừng em, chúc mừng em đã tìm được ba mẹ ruột của em, và chúc mừng em đã hoàn toàn thoát khỏi nhà họ Bạch, thoát khỏi An Hiểu, về với cha mẹ ruột của mình.”

“Cảm ơn anh.” Bạch Nhược Hi nhìn anh thật sâu, ánh mắt dịu dàng và nụ cười trở nên nhẹ nhàng.

“Nếu em cần anh giúp thì cứ lên tiếng, chỉ cần anh có thể giúp được em, anh nhất định sẽ cố hết sức.” Kiều Huyền Hạo nhìn Bạch Nhược Hi rất nghiêm túc.

“Anh hai, cảm ơn anh.” Bạch Nhược Hi xúc động nói: “Trước đây, anh hai là người thân quan trọng nhất của em, dù bây giờ em có anh trai ruột, em vẫn coi anh như anh trai của mình.”

Kiều Huyền Hạo bị lời nói của Bạch Nhược Hi làm cho đau lòng, loại tình cảm này không phải là điều anh muốn, nhưng bây giờ anh phải vui vẻ chấp nhận nó.

Anh mỉm cười chân thành: “Anh cũng sẽ coi em như em gái ruột của mình, mong em và chú ba sẽ có một tương lai tươi sáng, anh sẽ thường xuyên dành thời gian về thăm mẹ, để mẹ sống ở đây thì thật tốt.”

“Anh hai, anh nhất định phải vui vẻ, người phụ nữ của anh nhất định sẽ xuất hiện.” Mặc dù những lời này là an ủi thôi, Bạch Nhược Hi thực sự hy vọng rằng Kiều Huyền Hạo sẽ được hạnh phúc vào lúc này.

Sau tất cả, người đàn ông này thực sự thích cô và đối xử với cô một cách chân thành.

“Mong là vậy.” Kiều Huyền Hạo thở dài vì xúc động, và từ từ đứng dậy: “Anh đi lên lầu để gặp mẹ.”

“Vâng.” Bạch Nhược Hi trả lời, đứng dậy và nhìn anh đi lên lầu.

Sau khi Kiều Huyền Hạo lên lầu, Bạch Nhược Hi lập tức lấy điện thoại di động ra mở tin tức.

Cô cố tình tìm kiếm tin tức về Kiều Huyền Thạc.

Thấy thái độ lãnh đạm lúc trước của Kiều Huyền Thạc, có vẻ như sự việc không nghiêm trọng như cô nghĩ, anh không những không tiết lộ danh tính mà còn đổ lỗi cho mọi thứ là bịa đặt, nhà nước thậm chí còn coi trọng vụ hack tài khoản của cô và mở cuộc điều tra.

Trong các tin tức, hầu như tất cả đều nghiêng về các quan chức nhà nước.

Có một hoặc hai tin nhắn chất vấn, sau đó là rất nhiều lời nhắc nhở: Đừng nói những điều vô nghĩa. Cánh cửa nhà tù đang mở ra chào bạn, chờ đợi tin xấu đi.”

Sợ uy quyền và nghiêng về quốc gia.

Người dân Tịch quốc vẫn có khát vọng sinh tồn mãnh liệt.

Bạch Nhược Hi rất hài lòng, dường như không có thế lực nào thách thức quyền lực.

Cô chờ cả nửa ngày, không thấy tin tức về Kiều Huyền Thạc, nếu không có tin tức thì là tin tốt, một khi xuất hiện trên tin tức thì chắc là một kết quả không ngờ.

Sau khi suy nghĩ, Bạch Nhược Hi lập tức thoát mạng và bấm số điện thoại di động của Doãn Đạo.

Một âm báo nhắc nhở cô rằng đầu bên kia không nằm trong khu vực phủ sóng.

Đáng ra, chế độ máy bay chỉ được bật trên máy bay thôi, giờ này hẳn là phải kết nối được rồi chứ.

Bạch Nhược Hi lo lắng đặt điện thoại xuống, yếu ớt dựa vào ghế sô pha, nhìn bầu trời xa xăm không tiêu điểm.

Ở nơi xa xôi. Anh có khỏe không? Anh ba.

Nhất định không thể xảy ra chuyện gì, em sẽ đợi anh trở về, đợi mãi, đợi mãi …

Bỗng dưng Một cơn buồn nôn trào dâng trong bụng, và ngay lập tức dồn lên cổ họng.

Bạch Nhược Hi nhanh chóng che miệng, không chút do dự xoay người lao vào căn phòng gần nhất, lao vào toilet, cúi người bịt miệng.

Tuy nhiên, cô không thể nôn ra cái gì.

Sau một hồi kìm nén, Bạch Nhược Hi không kìm được mà bật khóc, trong đầu cô chỉ toàn hình bóng của Kiều Huyền Thạc.

Có thể cả ngày cô ăn không ngon ngủ không yên, trong người cảm thấy khó chịu.