CHƯƠNG 410: ĐAU LÒNG
Lam Tuyết gắt gao ôm đầu, sợ tới mức toàn thân, lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng máu me kinh khủng như vậy, lần đầu tiên nhìn thấy cảnh nổ súng, cô cho rằng Hách Nguyệt dùng súng chỉ là dùng để chấn uy mà thôi, không nghĩ tới sẽ tàn nhẫn như vậy.
Tiếng súng dừng lại.
Lam Tuyết sợ hãi chậm rãi mở mắt ra.
Cô kinh hoàng ngẩng đầu quan sát bóng dáng cao lớn mà lạnh lùng của Hách Nguyệt sau đó lại nhìn về phía 4 tên vệ sĩ bị trúng đạn, máu tươi không ngừng chảy ra khiến mặt đất biến thành một mảng hỗn độn. Những người trúng đạn lập tức lấy tay che miệng vết thương hoảng sợ bò ra bên ngoài mà Đỗ Tân Lan lúc này so với cô càng sợ hãi hơn, bà ta sợ tới mức ôm đầu run lên bần bật.
Vừa rồi đại sảnh còn náo nhiệt nhưng chỉ sau vài phút đồng hồ ngắn ngủi bọn họ đã chạy ra hết khỏi phòng khách.
Giờ phút này, trong đại sảnh chỉ còn lại có Hách Danh Chấn cùng Đỗ Tân Lan.
So sánh với Đỗ Tân Lan, Hách Danh Chấn lại khá bình tĩnh, nhưng mà, ông ta lúc này phẫn nộ giống như núi lửa sắp phun trào, sắc mặt tối sầm lại, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Hách Nguyệt. Hách Danh Chấn vô cùng bình tĩnh không có chút nào sợ hãi, ông ta đã sống hơn nửa đời người, có chuyện gì lớn mà ông ta chưa từng gặp qua cho nên giờ phút này đối với Hách Nguyệt ông ta không có nửa điểm sợ hãi mà chỉ cảm thấy phi thường tức giận.
Bầu không khí càng ngày càng căng thẳng tựa như có thể khai chiến bất cứ lúc nào. Từ khi bắt đầu Lam Tuyết hoàn toàn không nghĩ tới mọi chuyện sẽ đi xa như vậy.
Cô bất an đứng lên nhìn khẩu súng trong tay Hách Nguyệt lo lắng nuốt nước miếng.
“Mày muốn tạo phản?” Hách Danh Chấn giận giữ hét lớn.
Hách Nguyệt hít sâu một hơi, không công có nửa điểm cảm xúc, ngữ khí lạnh lùng như thoát ra từ hầm băng châm chọc mở miệng nói: “Tạo phản? con nào dám? Làm con rối nửa đời người con đã quen rồi, con cũng sẽ tiếp tục làm con rối trong tay của các người, các người muốn an bài cuộc đời con ra sao cũng được vì con là con của hai người, không có hai người thì cũng không có Hách Nguyệt con tồn tại. Nhưng các người đừng động đến giới hạn cuối cùng trong lòng con.”
Nói rồi Hách Nguyệt nghiến răng nghiến lợi cảnh cáo: “Các người không có tư cách chạm vào hai đứa nhỏ, cũng không có tư cách chạm vào mẹ chúng. Đây là điểm mấu chốt. Mặc dù hai người là cha mẹ con nhưng nếu như hôm nay hai người động đến một sợi tóc của bọn họ thì cũng đừng trách Hách Nguyệt này tuyệt tình không nể mặt.”
Điểm mấu chốt?
Trong nháy mắt, Lam Tuyết bị lời nói của Hách Nguyệt làm cho chấn kinh, trong lòng tự nhiên có một tia cảm động không thể giải thích, thì ra cô cùng với hai đứa nhỏ chính là điểm mấu chốt của người đàn ông này sao?
Đỗ Tân Lan chậm rãi đứng lên, sợ hãi hít sâu một hơi khẩn trương nói: “Con trai à! Sao con lại có thể quá đáng như vậy? lại có thể nổ súng với người nhà chứ? Bọn họ đều do ta mang tới để đón cháu gái ta về nhà sao con lại có thể nổ súng với bọn họ?”
Hách Nguyệt nhìn về phía Đỗ Tân Lan, ngữ khí càng thêm trầm thấp không nó nửa tia độ ấm “Con nói lại một lần cuối cùng, nếu ai động đến con gái của con, con sẽ liều mạng với kẻ đó, bao gồm cả hai người cũng vậy.”
Hách Danh Chấn giận sôi không thể kìm nén liền xông tới trước mặt Hách Nguyệt hung hăng giáng xuống một cái tát. Âm thanh chát chúa vang lên, trên mặt Hách Nguyệt in hằn năm dấu bàn tay đỏ chói mắt.
Hách Nguyệt bị tát đến mặt đều nghiêng sang một bên.
Lam Tuyết kinh ngạc thở gấp, trong nháy mắt trái tim ẩn ẩn đau đớn.
Cái cảm giác này như thể đang đánh vào chính trái tim của cô vậy, rất khó chịu nhưng cô không biết nên làm thế nào cho phải chỉ biết che miệng đứng nhìn hai cha con nhà họ Hách.
Đỗ Tân Lan thấy con trai bị đánh nhưng vẫn bình tĩnh như cũ.
Điều này làm cho Lam Tuyết khó hiểu. Đỗ Tân Lan này bề ngoài nhìn có vẻ rất thương yêu Hách Nguyệt nhưng biểu hiện của bà ta lại bình tĩnh như vậy, xem ra Hách Nguyệt cũng thường xuyên bị họ đánh cho nên bà ta không cảm thấy đau lòng sao?
Hách Nguyệt lạnh lùng cười khinh miệt, ngả ngớn không kiềm chế được đá lưỡi, khóe miệng lộ ra nụ cười nhạt khinh thường lạnh lẽo.
Anh không chút hoang mang dùng ngón tay thon dài sờ lên khóe miệng, trong miệng nếm được mùi tanh nồng của máu, ngón tay cũng ướt át máu tươi.
Hách Danh Chấn uy nghiêm phát giận hét lên: “Lão tử sinh anh ra, nuôi anh lớn, cả đời này tôi vĩnh viễn là ba của anh, anh đấu không lại tôi, lại dám đối đầu với tôi sao? Anh mấy cân mấy lượng chẳng lẽ tôi còn không rõ sao?
Hách Nguyệt cười chua chát, giống như đã mất đi tất cả linh hồn, ngữ khí trầm thấp mà lạnh lẽo không có lấy một tia cảm tình nhìn về phía Hách Danh Chấn từng câu từng chữ nói ra khỏi miệng: “Không phải tôi đấu không lại các người, tôi chỉ cảm thấy tranh đấu với các người là chuyện vô vị, không có ý nghĩa. Đời này của tôi sống cũng không có ý nghĩa nên không cần tranh đoạt, không cần phải hiếu chiến, các người muốn như thế nào thì cứ làm như thế nhưng tôi nói cho các người biết, tôi sẽ không để cho các người quá vừa lòng đẹp ý đâu. Trước khi cùng Triệu Toa Na đính hôn, tôi đã đến bệnh viện làm phẫu thuật triệt sản.”
Lời này vừa thốt lên, ba người có mặt trong phòng khách đều chấn kinh.
Lam Tuyết kinh ngạc che miệng lại không thể tin nhìn Hách Nguyệt.
Nội tâm khiếp sợ không thể hiểu nổi chỉ có thể nghĩ rằng người đàn ông này điên rồi, thật sự điên rồi.
“Mày, mày nói cái gì?” Hách Danh Chấn tức giận đến toàn thân run rẩy, thở hổn hển khuôn mặt đen lại gân xanh trên cổ nổi lên, bàn tay nắm chặt lại khó chịu đến mức nghẹt thở, như thể một giây sau có thể chết đi. “Mày… Mày nói lại một lần nữa.”
Đỗ Tân Lan cũng sợ tới mức mặt mày trắng bệch, nhanh chóng tiến lên một bước nhéo cổ áo của Hách Nguyệt, toàn thân tức giận đến phát run giận giữ nói: “Con, con là cố ý chọc giận ba mẹ có đúng không? Chúng ta không cần 2 đứa cháu gái này, con… con lập tức sinh cho Hách Gia một thằng con trai, nhất định phải sinh con trai. Đây là gia quy của Hách Gia ta, từ nhỏ tới lớn ba mẹ đã dạy dỗ con như thế nào???… con….con…” Đọc tại truyen.one để giúp chúng mình ra chương mới nhé!
Hách Nguyệt bất đắc dĩ mà nhếch miệng, khuôn mặt cứng đờ nhìn Đỗ Tân Lan, lạnh giọng nói: “Nếu như mẹ thích con trai, vậy thì hãy cùng với ba sinh thêm vài đứa đi. Nếu như lớn tuổi rồi không sinh được nữa thì hãy để ba con ra bên ngoài nuôi thêm mấy cô vợ nhỏ sau đó từ từ sinh thêm vài đứa, muốn bao nhiêu sinh thêm bấy nhiêu ……”
Không đợi Hách Nguyệt nói hết lời, Đỗ Tân Lan đã tức giận đến nước mắt vòng quanh, không nhịn được mà nhấc tay cho anh một cái tát Tiếng vang thật mạnh vang lên một lần nữa đánh vào gương mặt của Hách Nguyệt.
Hách Nguyệt bị cha mẹ đánh nhưng anh không có ý nghĩ phản kháng cũng không thể phản kháng.
Anh ta không đau, không ngứa hừ lạnh một tiếng, đầu nghiêng về một bên cũng không nhúc nhích.
Lam Tuyết thấy vậy thì càng đau lòng hơn, nước mắt nhịn không được mà chảy xuôi hai gò má.
Trái tim giống như là có ai đó cầm dao đâm nát vậy, vô cùng đau đớn. Cô nhìn ra được người đàn ông này thực sự rất thích trẻ nhỏ, rất yêu con gái của chính mình.
Nhưng trước tiệc đính hôn với Triệu Toa Na lại đi triệt sản, khi đó anh chưa biết mình có hai đứa con gái, anh thật sự không muốn có con, là thật sự không nghĩ tới giữ lại Huyết mạch cho Hách Gia.
Đây là có bao nhiêu thù hận mới có thể hành động như vậy?
Trong một gia đình trọng nam khinh nữ, tư tưởng cố chấp cổ xưa như vậy anh lại dám chặt đứt hương khói của Hách Gia, rốt cuộc là trong lòng anh đè nặng bao nhiêu hận ý?
Đỗ Tân Lan tức giận đến không màng hình tượng mà phẫn nộ hét lên: “Con, đồ bất hiếu, con điên rồi sao? Rốt cuộc có phải con điên rồi không? Sao con có thể làm phẫu thuật triệt sản? ngày mai… ngày mai lập tức cùng mẹ đi bệnh viện làm phẫu thuật phục hồi.
Hách Nguyệt chậm rãi đưa súng cho Đỗ Tân Lan lạnh nhạt mở miệng: “Cầm súng, nhắm thẳng vào đầu con, sinh mạng này là mẹ cho con, hiện tại con trả lại cho mẹ. Cho tới thời điểm này, ước mơ lớn nhất đời con là chưa từng sinh ra trên cõi đời này, điều làm con ghê tởm nhất chính là con mang họ hách và điều sỉ nhục lớn nhất trong cuộc đời con là sinh ra làm con của hai người.”
“……” Đỗ Tân Lan tức giận đến gần như ngất xỉu, thân hình lảo đảo lung lay sắp đổ.
Hách Nguyệt chỉ đứng đó, lạnh lùng nhìn Đỗ Tân Lan, sau cùng vẫn là Hách Danh Chấn chạy tới đỡ lấy bà ta, hai vợ chồng họ Hách tức giận đến mặt mày tái xanh, phải tựa vào nhau để có thể đứng vững.
“Nếu không nổ súng, vậy thì lập tức cút khỏi nhà tôi” Hách Nguyệt đột nhiên tức giận hét lớn một tiếng giống như trút hết những oán hận cùng phẫn nộ trong mấy chục năm qua.