CHƯƠNG 406: GIÁO SƯ

A Lương ra khỏi phòng tra tấn, đi thẳng đến văn phòng của Kiều Huyền Thạc.

Anh gõ cửa, giọng nói kích động truyền đến: “Cậu ba, An Hiểu đã khai toàn bộ.”

Kiều Huyền Thạc buông tài liệu trong tay xuống, cau mày nhìn anh, lộ ra vẻ hoài nghi, nhàn nhạt hỏi: “An Hiểu chịu thú nhận tất cả?”

A Lương bước đến trước bàn của Kiều Huyền Thạc, đưa cho anh bản báo cáo trên tay, nở nụ cười đầy tự tin và rất tươi, như đang chờ đợi được trao giải thưởng quang vinh.

Kiều Huyền Thạc mở hồ sơ ra xem lướt qua, phát hiện lời thú nhận của An Hiểu nhất quán với nhưng gì mà anh đã điều tra, anh hưng phấn đứng lên, nhìn A Lương với vẻ tán thưởng rồi mỉm cười: “Làm tốt lắm, bà ta đã thú nhận, có thể giao bà ta qua cảnh sát được rồi. “

Nói xong, Kiều Huyền Thạc lập tức bước đi về phía cửa..

A Lương cũng đuổi theo.

Hai người một lần nữa đi đến phòng tra tấn, khi Kiều Huyền Thạc đẩy cửa ra, người phụ nữ bên trong co người lại vì sợ hãi, cả người hoảng sợ run lên.

Kiều Huyền Thạc đứng ở cửa, sửng sốt một hồi, nhìn bộ dạng sợ hãi của An Hiểu, miệng đầy máu, ánh mắt hoảng sợ và căng thẳng, cả người đều đờ đẫn.

Bộ dáng nhìn rất kinh người.

Kiều Huyền Thạc chậm rãi bước vào hỏi: “Bà ta bị sao vậy?”

A Lương cười: “Tôi đã nhổ hết cả 4 chiếc răng cửa của bà ấy.”

“Bốn cái?” Kiều Huyền Thạc khẽ giật mình, trầm mặc một lát, không khỏi nở nụ cười, sau đó nhìn về phía A Lương, sốt sắng nói: “Nhổ mấy cái thì bắt đầu khai ra sự thật?

“Một.”

“Vậy còn ba cái sau thì sao? Tại sao nói ra sự thật rồi vẫn bị nhổ tiếp ba cái?”

“Bà ta rất đáng ghét, khiến cho mẹ cậu phải gánh chịu nhiều đau khổ như vậy. So ra, bà ta thiếu đi bốn cái răng cửa không là gì cả.”

Kiều Huyền Thạc bất đắc dĩ cười cười, lắc đầu thở dài, cũng không có ý trách cứ, nhưng cảm thấy tình cảnh của bà ta nhìn có vẻ kinh người, rất khó giải thích với cảnh sát.

Kiều Huyền Thạc vươn tay vỗ vỗ A Lương vai, nhẹ giọng lẩm bẩm nói: “Vất vả rồi.”

“Không vất vả gì, tôi có cách để đối phó với những loại cặn bã như thế này.” A Lương nở một nụ cười tự tin.

Kiều Huyền Thạc đi tới trước mặt An Hiểu, An Hiểu sợ tới mức co rụt lại, ánh mắt kinh hãi như nhìn thấy ma quỷ, ngậm chặt miệng, máu chảy ròng ròng trên cằm, trên quần áo của bà, tất cả đều là máu.

Màu đỏ kinh dị, mùi máu tanh nồng nặc cả căn phòng.

Kiều Huyền Thạc lẩm bẩm từng chữ: “May mà Nhược Hi không phải là con gái của bà, mà bà nửa đời sau sẽ sống trong tù. Sẽ không còn ai giống Nhược Hi trước kia, cố gắng cứu bà ra ngoài, nhưng mà bà yên tâm, bà sẽ không cô đơn đâu, rất nhanh thôi tôi sẽ cho con gái ruột của bà vào phòng giam cùng bà.”

An Hiểu tái mặt vì sợ hãi, lo lắng lắc đầu, mở miệng nói chuyện, giọng nói rất thưa thớt: “Không đừng, cầu xin cậu, xin cậu hãy tha cho Tiểu Nhụy, nếu như cậu muốn báo thù thì cứ nhằm vào tôi, sai lầm của một mình tôi, hãy để tôi gánh vác. “

“Mình bà không gánh vác nổi.” Kiều Huyền Thạc lạnh lùng nói lời, xoay người rời đi.

Kiều Huyền Thạc chắc chắn rằng An Hiểu không bị A Lương giết liền yên tâm rời đi.

Âm thanh gào thét của An Hiểu từ phòng thẩm vấn truyền tới, “Kiều Huyền Thạc, ngươi không được làm Tiểu Nhị bị thương, không … tuyệt đối không được…”

Bên ngoài hành lang.

Người đàn ông nhanh chóng rời đi với một tốc độ ổn định.

A Lương khẩn trương hỏi: “Cậu ba, tiếp theo tôi nên làm gì với bà ta?”

“Làm khéo léo chút rồi chuyển giao cho cảnh sát.”

“Vâng.” A Lương lập tức trả lời.

Kiều Huyền Thạc trực tiếp bước ra khỏi khu quân sự.

A Lương lo lắng hỏi.

“Cậu ba, chúng ta đi đâu bây giờ?”

Kiều Huyền Thạc đi đến bên cạnh xe quân sự, A Lương lập tức mở cửa cho anh, anh lên xe, A Lương liền đi theo anh vào vị trí lái xe.

“Cậu ba, đi đâu đây?”

A Lương khởi động xe, kính cẩn hỏi.

“Bệnh viện, đây là lúc đến gặp chú hai của ta rồi.” Kiều Huyền Thạc nghiêng đầu nhìn phong cảnh bên ngoài cửa kính, giọng điệu nặng nề.

“Vâng.”

Im lặng một lúc, Kiều Huyền Thạc lại nói: “A Lương, đặt vé đi Khâu Quốc.”

A lương lo lắng nhìn Kiều Huyền Thạc qua gương chiếu hậu hỏi lại: “Cậu ba, cậu muốn đến Khâu Quốc một mình sao?”

“Đúng.”

“Thân phận của cậu rất đặc biệt. Một mình cậu đến Khâu Quốc như vậy thì quá nguy hiểm.” Giọng điệu căng thẳng của A Lương rất kích động: “Cậu có nhiệm vụ gì cứ giao cho tôi. Tôi sẽ giúp cậu hoàn thành. Xin hãy tin tưởng ở tôi.”

Kiều Huyền Thạc không khỏi nở nụ cười, nhàn nhạt nói: “Tôi đương nhiên tin cậu, nhưng chuyện này cậu không giúp được.”

“Cậu ba, anh định điều tra tổ chức Ưng sao?”

“Tổ chức Đại bàng hiện do Doãn Đạo phụ trách, tôi tin rằng anh ta đã thật tâm từ bỏ gian tà theo chính nghĩa”

“Vậy thì anh …” A Lương vẫn không nhịn được tò mò hỏi.

Kiều Huyền Thạc hít sâu một hơi, chậm chậm nhắm mắt, vuốt vuốt giữa hai hàng lông mày, giọng điệu nặng nề: “Anh cả của tôi từng học ở Khâu Quốc sáu năm. Tôi muốn biết sáu năm này đã xảy ra chuyện gì.”

“Anh nghi ngờ cậu cả?” A Lương sửng sốt.

Kiều Huyền Thạc im lặng.

“Vé máy bay bay khi nào?”

“Ngày mai.”

“Vâng.”

Bầu không khí trong xe lập tức trở nên ngột ngạt và im lặng.

Phòng bệnh VIP.

Kiều Nhất Hoắc đang ngủ, trong phòng bệnh chỉ có Kiều Tiếu Tiếu chăm sóc ông.

Sau khi Kiều Huyền Thạc đi vào phòng bệnh, Kiều Tiếu Tiếu lập tức đứng lên, lễ phép hỏi: “Anh ba, anh bận rộn như vậy mà còn đến đây sao?”

“Chú hai hiện tại ra sao rồi?”

Kiều Tiếu Tiếu nghiêng đầu liếc nhìn Kiều Nhất Hoắc trên giường, thở dài: “Bác sĩ nói ông ấy không còn nguy hiểm đến tính mạng, nhưng ông ấy già rồi, thân thể cũng không dễ hồi phục, hiện tại còn khá yếu.”

Kiều Huyền Thạc suy nghĩ một chút: “Tiếu Tiếu, anh muốn cùng chú hai nói một chút chuyện quan trọng, em ra ngoài cửa chờ anh một chút.”

“Thế nhưng là ba em đang ngủ.”

Kiều Huyền Thạc lạnh lùng liếc mắt, chăm chú nhìn gương mặt già nua của Kiều Nhất Hoắc: “Từ lúc anh vào, ông ấy đã tỉnh rồi.”

Kiều Huyền Thạc đã nói rõ ràng như vậy, Kiều Tiếu Tiếu cũng không dễ từ chối.

Cô lo lắng nhìn ba mình nằm bất động trên giường bệnh, rồi nhìn Kiều Huyền Thạc uy nghiêm, cuối cùng rời khỏi phòng, đi ra ngoài cửa, nhân tiện đóng cửa lại.

Trong phòng chỉ còn lại Kiều Huyền Thạc và Kiều Nhất Hoắc.

Kiều Huyền Thạc kéo ghế ngồi xuống trước giường.

Anh ngồi thẳng người, ánh mắt sắc bén nhìn sắc mặt tái nhợt của Kiều Nhất Hoắc.

Yên ổn một lát, Kiều Huyền Thạc mới bình tĩnh nói: “Tôi biết chú không hề ngủ, chúng ta nói chuyện một chút.”

“…”

Người bên kia vẫn thở đều đều, vẫn là trạng thái đang ngủ.

“Bây giờ tôi nên gọi chú là chú hai? Hay nên gọi là giáo sư?”

Vừa nói ra lời này, đầu ngón tay Kiều Nhất Hoắc không khỏi run lên vài cái, lông mày nhăn lại, sắc mặt đột nhiên thay đổi.