CHƯƠNG 404: ÁP ĐẶT ĐẠO ĐỨC.
Sau khi nói xong, Kiều Huyền Thạc quay người bước ra cửa.
Triệu Toa Na lo lắng đi theo và hét lên: “Huyền Thạc, anh phải giúp tôi, nếu anh còn không giúp chúng tôi, không chỉ hai chúng tôi sẽ bị hủy hoại, mà là hai đứa con của Hách Nguyệt và người phụ nữ anh ấy thích cũng bị huỷ hoại.”
Bàn tay của Kiều Huyền Thạc đang đặt trên nắm cửa, anh dừng một chút, sắc mặt tối sầm đến cực điểm, trên người anh có một tầng mây mỏng bao phủ.
Quay lưng về phía Triệu Toa Na, anh gằn từng chữ: “Cô có thể tìm người khác, tôi không phải người duy nhất có thể giúp cô.”
“Nhưng tôi chỉ quen anh, hơn nữa anh không có gì phải băn khoăn.”
Kiều Huyền Thạc không thể nhịn cười khi nghe những lời này, buông lỏng tay ra, quay lại nhìn cô và hỏi ngược lại: “Tại sao cô lại nghĩ rằng tôi không có gì băn khoăn?”
“Anh và Bạch Nhược Hi không phải đã ly hôn rồi sao? Dù bây giờ hai người vẫn ở bên nhau, nhưng Nhược Hi tốt bụng, dịu dàng và thấu tình đạt lý, cô ấy sẽ hiểu anh, và cô ấy chắc chắn sẽ đồng ý anh làm như vậy, vì anh làm như vậy có thể giúp tất cả chúng ta, đây là bác ái.”
Kiều Huyền Thạc không kìm nén được tức giận, nói từng chữ một: “ Đừng đem đạo đức ra ép buộc cô ấy. Cô ấy không cần phải thấu tình đạt lý, dịu dàng và tử tế trong chuyện này.”
Nói xong, Kiều Huyền Thạc mở cửa, trực tiếp đi ra ngoài.
Nghe thấy tiếng cửa mở,Bạch Nhược Hi và Trần Tĩnh đều nghiêng đầu nhìn vào phòng làm việc.
Kiều Huyền Thạc bước ra khỏi đó một cách bình tĩnh và uy nghiêm, khi đi qua phòng khách, anh ấy nói nhỏ: “Mẹ, Nhược Hi, con còn có chuyện phải vội trở về khu quân sự.”
Trần Tĩnh và Bạch Nhược Hi đứng dậy ngay lập tức và đưa anh ra cửa với ánh mắt dịu dàng.
“Được rồi, đừng mệt quá, về sớm nghỉ ngơi.” Trần Tĩnh nói.
Bạch Nhược Hi im lặng, không nói lời nào, chậm rãi nghiêng đầu nhìn phòng làm việc, lúc này, Triệu Toa Na đã từ phòng làm việc đi ra.
Đánh giá trên khuôn mặt của Triệu Toa Na, cô ấy có vẻ rất vui vẻ.
Triệu Toa Na chậm rãi đi đến phòng khách, nói với Bạch Nhược Hi: “Nhược Hi, chị có chuyện muốn nói với em, không biết có tiện không.”
Bạch Nhược Hi ngạc nhiên chỉ vào mũi mình, và hỏi: “chị muốn nói chuyện với tôi?”
Đột nhiên, một linh cảm xấu nhen lên trong lòng Bạch Nhược Hi.
Có vẻ như Triệu Toa Na không nhận được sự đồng ý của Kiều Huyền Thạc, và muốn bắt đầu thuyết phục từ phía cô.
Bạch Nhược Hi nhìn Trần Tĩnh, sau đó nhìn Triệu Toa Na, và nói: “Đều là người một nhà, không có gì bất tiện cả, chị có thể nói chuyện bây giờ.”
Ba người ngồi xuống ghế sô pha.
Triệu Toa Na bình tĩnh lại một lúc và lặp lại những gì cô vừa nói với Kiều Huyền Thạc.
Sau khi nghe Triệu Toa Na yêu cầu, Trần Tĩnh và Bạch Nhược Hi đều sững sờ, cả hai đều sửng sốt.
Cô không thể giúp Hách Nguyệt và cô ấy, nhưng làm sao cô có thể không quan tâm đến Lam Tuyết và hai đứa trẻ?
Lúc này cô rất khó xử.
Triệu Toa Na nhìn Bạch Nhược Hi một cách rất chân thành: “Nhược Hi, Huyền Thạc thực ra đang lo lắng cho cảm xúc của em. Mong em có thể giúp chị thuyết phục anh ấy. Chị biết em là người thấu tình đạt lý, dịu dàng và tốt bụng.”
Bạch Nhược Hi cười khổ.
Rõ ràng lấy đạo đức ra ép buộc cô.
Nếu cô không đồng ý, cô sẽ trở thành một người phụ nữ rất ích kỷ, thậm chí không cứu bạn bè của mình.
Trầm tư một lát.
Bạch Nhược Hi nhìn Triệu Toa Na với ánh mắt cương nghị và giọng điệu nghiêm túc: “Tôi xin lỗi, chị Triệu, tôi không đồng ý.”
Sắc mặt Triệu Toa Na đen lại trong phút chốc, một kết quả hoàn toàn ngoài mong đợi.
Trần Tĩnh hài lòng nhìn Bạch Nhược Hi, trong mắt hiện lên vẻ hài lòng, cô gật đầu đồng ý, mím môi cười.
May mà cô con dâu này không ngốc đến mức bán đứng con trai của bà.( hehe lại ghi điểm với mẹ chồng) Khuôn mặt của Triệu Toa Na rất xấu, và cô ấy rất thất vọng với Bạch Nhược Hi.
“Trước hết, để tôi giải thích tình hình cho chị hiểu, tôi và anh ba đã kết hôn. Hơn nữa, địa vị của anh ba, chị hẳn là biết rõ hơn tôi. Anh ba là người luôn giữ lời hứa, không thể lừa dối ba mẹ chị. Nếu anh ba cùng chị lừa dối ba mẹ chị, một khi chuyện này bị bại lộ, anh ba sẽ trở thành một tên đàn ông cặn bã và bị mọi người lên án chỉ trích. Vấn đề này sẽ bị kẻ xấu có tâm địa lợi dụng, con đường chính trị của anh ba sẽ bị bôi đen.”
Triệu Toa Na cúi đầu, hít sâu một hơi, chậm rãi nói:” Thực xin lỗi, chị không nghĩ sâu xa như vậy, là bởi vì chị suy nghĩ chưa thấu đáo, cũng là bởi vì chị quá lo lắng.
Bạch Nhược Hi thất vọng nhìn cô, trong lòng cảm thấy rất thất vọng, bởi vì cô không giúp được gì, cũng không giúp được Lam Tuyết.
Triệu Toa Na điều chỉnh hơi thở của mình, cố nặn ra một nụ cười nhạt, cúi đầu chào Trần Tinh và Bạch Nhược Hi một cách rất lịch sự: “Cảm ơn mọi người, con xin phép về trước. Hôm nay chị thực sự rất ngại, chị làm phiền em rồi.”
Trần Tĩnh và Bạch Nhược Hi vội vàng đứng dậy, mỉm cười đáp lại cô và tiễn cô ra ngoài một cách lịch sự.
Khi ra đến cửa, Bạch Nhược Hi nói với cô ấy một cách áy náy: “tôi xin lỗi Chị Triệu, tôi không thể giúp chị, tôi thực sự xin lỗi.”
Triệu Toa Na cười ngọt ngào: “không sao cả, tạm biệt.”
Bạch Nhược Hi và Trần Tĩnh thở dài bất lực khi nhìn Triệu Toa Na rời đi, họ nhìn nhau và không nhịn được cười.
Tại quân khu.
An Hiểu lần đầu tiên bị A Lương đưa về khu quân sự, mặc dù cảnh sát đã được thông báo tới nhưng anh ta vẫn tra khảo An Hiểu trước.
A Lương đưa An Hiểu đến phòng hỏi cung và trói bà ta vào ghế.
Trước khi cảnh sát đến, A Lương lấy tất cả vũ khí ra bày trên bàn.
Súng, kiếm, dao, dùi cui điện, xích, …
Anh chuyển hết vũ khí có thể sử dụng trong kho quân sự.
Phòng tối, mùi ẩm mốc.
Cảm giác kỳ quái khiến An Hiểu lòng như lửa đốt, kinh hãi nhìn A Lương.
Bà tức giận hỏi: “Anh muốn làm gì? Anh không phải là cảnh sát, và anh không có quyền thẩm vấn tôi.
A Lương cười ma mị, cầm roi điện gõ nhẹ vào lòng bàn tay, đi tới chỗ An Hiểu, lạnh giọng lẩm bẩm: “Bà biết không? Cảnh sát không thể dùng vũ lực để thẩm vấn tù nhân, nhưng tôi không phải là cảnh sát, vì vậy bà hãy tận hưởng tối nay.”
Lời nói của A Lương khiến An Hiểu sởn tóc gáy.
Bà sợ đến mức da đầu tê dại, bà lo lắng nuốt nước miếng, nhìn chằm chằm vào chiếc dùi cui điện trên tay A Lương.
“Anh biết luật còn phạm luật, anh muốn gì?”
“Tôi đã đặt ghi âm, bà hãy nói cho tôi biết 25 năm trước bà đã tráo đổi hai đứa trẻ như thế nào, và giải thích từng thứ một, nếu không …” A Lương nheo đôi mắt lạnh lùng và cố nén giọng nói rất trầm, và nói một điều gì đó rùng rợn như một bóng ma: “Bà có thể không nhìn thấy mặt trời vào ngày mai.”