*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

CHƯƠNG 397: ANH CẢ TRỞ VỀ

Edit By Tsunami

Lam Tuyết lo lắng nhìn khuôn mặt lạnh lùng của anh ta, lo lắng nói thầm: “Anh làm sao vậy?”

“Lúc còn học đại học cô đã từng gặp qua mẹ tôi đúng không?” Anh nghiến răng nói từng câu từng chữ.

“…..” Lam Tuyết trầm lặng.

“Tôi hỏi cô có phải như vậy không?” Giọng anh trở nên nặng nề hơn, thang âm tăng cũng lên vài phần, khiến lũ trẻ phía sau sợ hãi và lo lắng nhìn anh ta.

Lam Tuyết cảm thấy được chắc chắn hai đứa trẻ đã bị dọa sợ, cô nhanh chóng quay đầu nhìn về phía sau, phát hiện hai đứa trẻ đều sợ tới sửng sốt, kinh hoàng nhìn chằm chằm Hách Nguyệt phía trước.

Lam Tuyết vội vàng nói: “Anh nhỏ giọng đi một chút, lớn tiếng như vậy làm cho mấy đứa nhỏ kinh sợ.”

“Trả lời tôi.” Giọng nói của càng anh trở nên u ám và lạnh hơn, cố gắng đè thấp giọng xuống.

“Đã từng gặp qua, đã từng gặp khi còn học đại học.”

“Vậy số tiền đó là bọ họ đưa cho cô?” Anh cười khổ đầy chua xót, lạnh lùng hỏi.

“Đúng vậy.” Lam Tuyết trả lời, giọng điệu trầm xuống.

Hách Nguyệt nắm chặt tay lái, hơi thở nguy hiểm từng chút một ngưng tụ lại.

Sau một hồi im lặng, Hách Nguyệt bỗng dưng bật cười, cười rất đau khổ, anh từ từ nhắm mắt dựa vào lưng ghế, hai tay dường như không có sức lực buông thõng ở trên đùi, hai vai giống như ngàn vạn tảng đá lớn đang đè nặng đến mức thở không ra hơi.

“Tại sao cô không nói với tôi?”

Lam Tuyết cười khổ, bình tĩnh nói: “Tôi nghĩ không cần thiết phải nói với anh.”

“Cô bị ép buộc đúng không?”

“Không có, là tự tôi muốn rời bỏ anh, chỉ là ba mẹ anh cứ nhất quyết phải đưa tiền cho tôi, họ không cho phép tôi từ chối nên tôi mới đem tiền đó trả lại cho anh.”

“Vậy vì sao cô phải nói như vậy để làm tổn thương tôi?”

“Dù sao thì mục đích cuối cùng vẫn là như nhau, chỉ cần tôi có thể rời xa anh là được.” Lam Tuyết lạnh nhạt nói, giờ phút này cô mới có thể nói ra được loại cảm giác đau đớn ở trong lòng khi đó.

Hít thở một lúc lâu, thời gian dường như làm phai nhạt đi mọi thứ. Có lẽ là đã nhìn thấu mọi chuyện, không cần thiết phải dây dưa.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ra, cô hãy nói rõ ràng cho tôi biết.”

Hơi thở của người đàn ông trở nên hỗn loạn, anh ta nghiêng đầu nhìn Lam Tuyết.

Lam Tuyết nhếch miệng cười, dùng ánh mắt tức giận nhìn anh ta, sau đó lại nhìn về phía hai cô con gái phía sau, hai đứa trẻ vẫn rất ngây thơ không biết gì.

“Tôi sẽ giải thích cho anh sau, các con gái của tôi còn đang ở đây. Mặc dù hai đứa nghe không hiểu, nhưng cảm xúc của chúng ta có thể sẽ ảnh hưởng đến bọn trẻ.”

Hách Nguyệt quay đầu lại, nhìn hai cô con gái phía sau, nở một nụ cười nhẹ với chúng rồi lập tức khởi động xe rời đi.

Hách Nguyệt biết, mẹ của anh đột ngột tới đây, nhất định sẽ phát hiện chuyện hai đứa nhỏ ở nhà, sẽ không có cách nào có thể giấu giếm được chuyện này, sau đây nhất định phải đối mặt.

Chiếc xe chạy như bay trên đường lớn.

Mặt trời ngả về phía tây.

Hoàng hôn vô cùng lộng lẫy và đẹp đẽ.

Tại nhà họ Kiều.

Bên trong căn biệt thự lớn rộng rãi.

Trần Tĩnh, Kiều Huyền Thạc và Kiều Huyền Hạo đang ngồi ăn tối.

Kiều Huyền Hạo tò mò hỏi: “Chú ba, ba và An Hiểu ly hôn rồi sao?”

“Đúng vậy.” Kiều Huyền Thạc gật đầu đáp lại.

Động tác của Trần Tĩnh hơi giật mình, bà nhìn về phía Kiều Huyền Thạc, vẻ mặt nghi hoặc.

Kiều Huyền Thạc bình tĩnh nói: “Anh nhanh như vậy đã đã biết tin?”

Kiều Huyền Hạo mỉm cười, gắp một miếng thịt kho tàu và đưa cho Kiều Huyền Thạc, “Khi Ba đem toàn bộ cổ phần của mình ở tập đoàn Kiều thị chuyển nhượng cho mẹ, anh cũng đã đoán là ông ấy muốn ly hôn, nhưng không ngờ mọi chuyện lại suôn sẻ như vậy. Trong đây chắc chắn là không thể bỏ qua công lao lớn của chú.”

Loại lạm dụng chức quyền này, Kiều Huyền Thạc cũng không cảm thấy vinh quang gì, nhưng vì đối phương là người phụ nữ An Hiểu kia, cho nên anh cũng không cần phải quang minh chính đại, không cần thiết phải chính trực.

Kiều Huyền Thạc không cảm thấy vui vừng, tiếp tục ăn cơm.

Trần Tĩnh đặt bát đũa xuống, chậm rãi thở dài: “Thật ra các con không cần phải làm như vậy trả thù An Hiểu, oan oan tương báo đến bao giờ mới dứt đây?”

Kiều Huyên Hạo cười nói: “Mẹ đừng lo lắng, An Hiểu còn không dám động đến một sợi tóc của chú ba, bà ta cũng không dám báo thù, cùng lắm là khóc lóc, la lối om sòm một chút, mà cũng có thể là khóc lóc, la lối cũng không dám ấy chứ.”

Trần Tĩnh lo lắng nhìn Kiều Huyền Thạc” “Huyền Thạc, ba con gần đây như thế nào?”

“Ông ấy vẫn khỏe, gần đây ông ấy đang bận rộn tu sửa lại một vườn cây.” Kiều Huyền Thạc bình tĩnh tiếp tục ăn.

“Còn Nhược Hi thì sao, Nhược Hi đã cùng ba mẹ ruột nhận nhau chưa?”

“Rồi mẹ.” Kiều Huyền Thạc đáp lời.

Kiều Huyền Hạo vui vẻ đặt bộ đồ ăn và đũa xuống, chống tay lên bàn, nhẹ nhõm nhìn Kiều Huyền Thạc, nở một nụ cười dễ chịu: “Haha, thật không ngờ Nhược Hi lại là con gái của nhà họ Doãn. Đúng là ông trời trêu ngươi, nhưng mà bây giờ như vậy thật quá tốt, Nhược Hi có một người mẹ như An Hiểu, nửa đời đã phải chịu đựng quá nhiều đau khổ …”

Nói đến đây, đột nhiên người giúp việc hét lên kinh ngạc từ ngoài cửa.

“Cậu cả đã trở về, cậu cả đã trở về …”

Ba người trong bàn kinh ngạc nhìn nhau, giây tiếp theo lập tức phản ứng lại, đặt bát đũa xuống đứng lên, xoay người đi ra khỏi phòng ăn.

Kiều Huyền Bân từ cửa bước vào nhà. Anh ta tươi cười dịu dàng nhìn ba người đang lao ra.

Trần Tĩnh kích động bật khóc khi nhìn thấy Kiều Huyền Bân, “Đại Bân, con trai của mẹ …”

“Mẹ…”

Hai người đã lâu không gặp liên kích động ôm chặt lấy nhau.

Kiều Huyền Thạc và Kiều Huyền Hạo đều rất kinh ngạc, niềm vui sướng dâng lên trong lòng, mỉm cười chào đón Kiều Huyền Bân trở về.

“Anh cả …” Cả hai đồng thanh chào anh ta.

Kiều Huyền Bân ôm Trần Tĩnh và nhìn sang bọn họ, “Chú hai, em Chú ba.”

Kiều Huyền Hạo nhìn Kiều Huyền Bân một lượt từ trên xuống dưới, giọng điệu thở phào nhẹ nhõm: “Trở về là tốt rồi, bình an trở về nhà được rồi, anh trai, anh có biết không? Trong thời gian anh mất tích, chúng em đều rất lo lắng cho anh, rốt cuộc anh đã đi đâu? Tại sao không gọi điện thoại về cho gia đình?”

“Tốt rồi, mọi thứ đều ổn, hiện tại không sao cả.” Trần Tĩnh an ủi anh ta, kéo tay anh ta đặt trên đùi và nắm thật chặt.

Kiều Huyền Bân nhìn Kiều Huyền Thạc đầy kích động: “Chú ba, nghĩ lại vào ngày mẹ em bị tấn công anh cảm thấy rất lạ. Lúc Doãn Âm trở lại cùng anh ngủ, giống như cô ta vừa từ ban công trở về, anh có hỏi, cô ta nói rằng ở ngoài ban công ngắm cảnh, nhưng mà cảm giác dường hơi thở của cô ta thở dốc rất nặng nề, có cảm giác đang lo lắng.”

Kiều Huyền Thạc không khỏi nhíu mày: “Tại sao bây giờ anh mới nói?”

“Anh …” Kiều Huyền Bân đang muốn mở miệng, Kiều Huyền Hạo lập tức ngắt lời: “Anh cả, chị dâu hiện đã bị bắt, bây giờ cô ta đang bị cảnh sát khởi tố tội cố ý gây thương tích, cô ta không chỉ làm mẹ bị thương mà còn làm bị thương em gái của cô ta, Doãn Nhụy.”

Kiều Huyền Bân không khỏi nhíu mày, lo lắng hỏi: “Cô ta thật sự đã làm chuyện như vậy sao?”

“Hừ, đúng vậy, anh trai, anh cũng đừng quá thương tâm, loại phụ nữ như chị dâu không đáng để anh cảm thông, cũng không đáng để anh yêu thương, cô ta đúng là điên rồi.”

Kiều Huyền Bân gật đầu, trả lời: “Ừ”.

Nhìn phản ứng của Kiều Huyền Bân, Kiều Huyền Thạc không khỏi khó hiểu, đây đáng lẽ là phản ứng không nên có của anh trai anh lúc này.

Đối với người phụ nữ mình đã từng yêu đến chết đi sống lại sẽ không thể có phản ứng bình tĩnh như vậy khi nghe được cô ấy đã phạm một tội ác tày trời.