Chương 395: Thời kỳ nguy hiểm
Edit By Tsunami
“Anh ba, mình đi đâu thế?”
Xe chạy nhanh trên đường chính, Bạch Nhược Hi tò mò nhìn tuyến đường quen thuộc, chậm rãi nhìn về phía Kiều Huyền Thạc.
Kiều Huyền Thạc cười mà không nói lời nào, trên mặt không biểu lộ gì.
Bạch Nhược Hi mím môi, và im lặng.Xe càng ngày càng gần đến nhà riêng của đại tướng, Bạch Nhược Hi mới phản ứng lại, trên mặt nở nụ cười nhàn nhạt, trong lòng ngọt ngào, nhìn cỏ cây, cô đột nhiên rất nhớ ngày trước.
Cảm giác được về nhà khiến cô chợt thấy thích thú và phấn khích.
Cửa sắt lớn tự động mở.
Mặc dù bây giờ không có ai sống trong đó, nhưng vẫn có những người lính đang làm nhiệm vụ gác luân phiên.
Bước vào cánh cổng sắt lớn, ô tô đỗ thẳng bên ngoài ngôi nhà lớn.
Bạch Nhược Hi nhìn ra từ cửa sổ kính.
Cô trầm ngâm một lúc.
Kiều Huyền Thạc xuống xe, Bạch Nhược Hi cũng xuống xe và đóng sầm cửa lại.
“ Đã lâu rồi không về nhà.” Bạch Nhược Hi nhìn ngôi nhà đầy hạnh phúc này, đã có những nỗi đau và những giọt nước mắt, và đã có hạnh phúc.
Cảm xúc lẫn lộn lấp đầy trái tim cô ngay lập tức.
Kiều Huyền Thạc bước đến gần cô và đột nhiên cúi xuống ôm cô.
“A.” Bạch Nhược Hi sửng sốt trước hành vi đột ngột của anh, cô vòng tay qua cổ anh ôm thật chặt, căng thẳng: “Anh ba, anh đang làm gì vậy?”
“Ôm em về nhà.”
“Em có thể đi.”
“Anh muốn ôm em, đừng nhúc nhích.” Giọng nói của người đàn ông nhẹ nhàng mà uy nghiêm.
Bạch Nhược Hi mỉm cười, vòng qua cổ anh và dựa vào vai anh, để anh ôm vào nhà.Vào biệt thự.
Đồ đạc bên trong không thay đổi chút nào, vô cùng rộng rãi sáng sủa, ấm áp thoải mái, cảm giác quen thuộc khiến Bạch Nhược Hi rất xúc động.
Kiều Huyền Thạc bình tĩnh sải bước lên lầu, Bạch Nhược Hi tò mò hỏi: “Anh ba, sao anh lại đưa em về đây?”
“Lâu quá em không về, nhà rất nhớ em.” Anh thấp giọng lẩm bẩm, mềm như nước.
Bạch Nhược Hi không khỏi mỉm cười, anh có nhớ cô không?
Khi nào em ở nhà họ Doãn đủ rồi, chúng ta sẽ về nhà sống, sẽ đưa mẹ về.
Gia đình ba người chúng ta sống ở đây.
“Đồng ý.” Bạch Nhược Hi gật đầu đồng ý.
Lên lầu và vào phòng, Kiều Huyền Thạc đặt Bạch Nhược Hi lên giường lớn, dùng tay chống bên cạnh trán, quỳ một gối bên mép đùi, cúi đầu nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô.
Lông mi dài thông minh dễ thương như cánh quạt, môi hồng rất hấp dẫn, khuôn mặt đỏ bừng như tiên nữ thoát tục.
Nhìn Bạch Nhược Hi, trái tim Kiều Huyền Thạc rung động, và ham muốn của anh ngày càng mạnh mẽ.
“Nhược Hi ..”. Giọng anh khàn và có từ tính, rất hay.
Bạch Nhược Hi ngượng ngùng nhìn người đàn ông đẹp trai trước mặt, mùi hương nam tính mạnh mẽ bao trùm lấy cô, vây quanh cô như lửa đốt, hơi thở nóng rực, không khí trong cả căn phòng trở nên ngột ngạt, hơi thở trở nên gấp gáp.”
“Ừm”. Cô ngượng ngùng trả lời anh và đột nhiên cảm thấy căng thẳng.
Bởi vì trước đó anh bị bệnh, cô thì ở lại nhà họ Doãn, cả hai đã không gặp nhau trong một thời gian, và cảm giác mong đợi khiến cô càng khẩn trương.Cảm giác hạnh phúc và mong đợi tràn ngập trong trái tim Bạch Nhược Hi.
“Hôm nay có phải là ngày an toàn không?” Giọng của người đàn ông rất mơ hồ.
Bạch Nhược Hi đột nhiên trở nên căng thẳng và kinh ngạc nhìn anh.
Sau đó cô mới biết rằng không có bao cao su ở nhà.
Bạch Nhược Hi lo lắng nuốt nước bọt, đã gần ba tháng kể từ khi cô bị sảy thai.
Nhưng bác sĩ khuyên họ nên có thai sau sáu tháng.
“Anh ba, anh tính thời gian an toàn như thế nào?” Bạch Nhược Hi tò mò nhìn anh, thật ra cô chưa bao giờ nghiên cứu thế nào là thời kỳ an toàn và thế nào là thời kỳ nguy hiểm.
Kiều Huyền Thạc cười bất lực, cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô, bất lực nói:” Thật ra anh cũng không hiểu.” ( mời anh chị tra baidu giùm iem) Bạch Nhược Hi vòng tay qua cổ anh, cười lớn: “Em tưởng anh ba biết hết tất cả mọi chuyện.”
“Anh thực sự siêu nhân như vậy trong mắt em sao?”
“ừm, vâng. Anh là người đàn ông tài giỏi nhất trong trái tim em.” Đang nói, Bạch Nhược Hi thì thầm mơ hồ với một nụ cười ngượng ngùng: “mọi khía cạnh.”
Kiều Huyền Thạc đưa tay vuốt nhẹ lên trán: “Anh về tới nhà mới nhớ ra phải tránh thai.”
“Trước đó chúng ta không có dùng biện pháp tránh thai, cả tháng trời cũng không có thai, em đoán không dễ có thai vậy đâu.”
“Không thể có chuyện ngoài ý muốn.” Kiều Huyền Thạc không dám làm liều, nắm lấy cổ tay cô kéo tay cô ra: “Em ở nhà chờ anh, anh đi ra ngoài.”Bạch Nhược Hi lo lắng ôm chặt tay anh hơn: “Không, đừng đi ra ngoài, phiền phức lắm.”
“Vấn đề này không thể ngại phiền phức.”. Kiều Huyền Thạc muốn đứng dậy khỏi cô.
Bạch Nhược Hi ôm anh chặt hơn, và bất ngờ kéo anh xuống và ôm chặt anh vào người mình.
Cô ôm Kiều Huyền Thạc xoay người, Kiều Huyền Thạc theo ý cô, xoay người nằm úp sấp.
Bạch Nhược Hi nằm trên người anh, hai tay ấn chặt vào lồng ngực rắn chắc, cúi đầu nhìn anh, thanh tú lẩm bẩm: “Thật ra em đang trong thời kỳ an toàn, còn có thể có biện pháp tránh thai khác.”
“Cách nào?” Kiều Huyền Thạc nhướng mày.
Bạch Nhược Hi áp vào lỗ tai của anh, nhẹ nhàng cắn dưới dái tai, hơi thở nóng rực phả vào tai Kiều Huyền Thạc: “chúng ta có thể cho ra bên ngoài.”
Nói xong, má cô đỏ bừng.
Kiều Huyền Thạc nhắm mắt lại, thân thể nóng lên dị thường, ngọn lửa trong bụng bùng cháy mạnh mẽ, ngọn lửa đã lâu bị anh khống chế.
“Như vậy cũng rất nguy hiểm, Nhược Hi …” Kiều Huyền Thạc vẫn đang lo lắng mình sẽ phạm sai lầm, lại chống lại dục vọng của mình, lẩm bẩm: “Cho anh mười phút, anh sẽ trở lại sớm.”
Bạch Nhược Hi khó chịu mím môi , cô nói vậy rồi, người đàn ông này còn đòi mua bao?
“Anh ba, lần này anh nghe em đi.”
Sau đó, Bạch Nhược Hi nhanh chóng kéo thắt lưng của mình và cởi nó ra.
Kiều Huyền Thạc chưa kịp phản ứng, cô đã cởi quần của anh.
“Nhược Hi, anh …” Kiều Huyền Thạc rất căng thẳng và muốn kháng cự.Tuy nhiên, lúc này người phụ nữ mình yêu nhất đã cởi đồ, đàn ông dù có nghiêm túc đến đâu cũng không cưỡng lại được sự cám dỗ này.
Cho dù anh nghiêm túc như thế nào, anh cũng sẽ không cưỡng lại được.
“Ưm…” Tiếng rên rỉ sung sướng lan tỏa nhiệt huyết và thiêu rụi cả căn phòng.
Sự chủ động của Bạch Nhược Hi khiến người đàn ông ngạc nhiên và thích thú, không hề phản kháng.
Khi mặt trời lặn, Ánh sáng được phản chiếu trong căn phòng rộng rãi.
Ánh nắng ấm áp màu đỏ lãng mạn làm cho cả căn phòng trở nên ấm áp, những tiếng rên rỉ ngượng ngùng không ngừng vang lên, kèm theo đó là tiếng vận động kịch liệt, chiếc giường lớn đang tràn ngập sóng tình.
Trong khoảng thời gian mà linh hồn và thể xác hòa vào nhau. Họ quên hết thảy mọi thứ, và họ không thể thoát khỏi việc đắm mình trong biển dục vọng.
Đêm tối.
Trong con hẻm lạnh.
Hai bóng đen lần lượt đi về phía con hẻm sâu.
Trong con hẻm vắng vẻ, mùi ẩm mốc và rác rưởi lẫn lộn, tràn ngập khắp không gian.
Không thể nhìn thấy hai bóng đen là ai.
Giọng một người đàn ông khàn khàn, trầm thấp chậm rãi vang lên:” Phải giết Kiều Huyền Thạc trong vòng ba ngày.”
Bóng đen cao lớn vẫn im lặng đứng bất động.
“Anh là người ra tay dễ dàng nhất, anh chỉ có thể thành công chứ không thể thất bại.