CHƯƠNG 392 : KHÔNG MUỐN GẶP MẶT
“Cái gì mà tỷ?” Kiều Huyền Thạc khó hiểu nói ra.
Bạch Nhược Hi thở dài lo lắng, đặt tập tài liệu trong tay xuống, đứng dậy khỏi bàn làm việc, đi đến cửa sổ kính phía trước mặt.
Cô nhìn bên ngoài bầu trời, mây trắng bám trên bầu trời xanh, sạch sẽ như mới, dưới bầu trời, ánh mặt trời thật ấm áp.
“Anh ba, trong ba việc anh che giấu em, còn có một việc nữa là anh là người đã đấu giá Vĩnh Hằng, đúng không?”
“…” Kiều Huyền Thạc đầu bên kia đột nhiên im lặng.
Không có âm thanh nào.
Bạch Nhược Hi không nghe được giọng nói của anh, sợ anh sẽ để ý nên vội vàng giải thích: “Anh ba, đừng hiểu lầm ý của em, em biết em đem Vĩnh Hằng bán đấu giá là lỗi của em, anh đấu giá lại Vĩnh Hằng là đúng rồi, đó là thứ chị Tĩnh để lại cho anh, chúng ta còn chưa ly hôn không phải sao? Em là vợ của anh, chuyện của anh chính là chuyện của em, em từ lâu đã muốn nói với anh, chúng ta đem 0 tỷ trả lại đi.” Kiều Huyền Thạc giọng điệu nhẹ nhàng, nở nụ cười nhàn nhạt: “Trả về đâu?”
“Trả lại quốc gia nha, anh đã dùng một khoản tiền lớn của quốc gia, nếu bị điều tra ra anh sẽ gặp rắc rối lớn.” Bạch Nhược Hi lo lắng nói, “Em sẽ chuyển nhượng cổ phần của công ty và chúng ta lấy số tiền đó đem trả lại chỗ cũ, còn dư lại bao nhiêu, em sẽ đem mở một cửa hàng nhỏ hoặc kinh doanh nhỏ gì đó khác, nếu vẫn không đủ thì em có thể ra ngoài làm việc, chúng ta sẽ từ từ trả lại số tiền đó, nhất định phải đem số tiền đó trả lại ”. Kiều Huyền Thạc từ trong mũi thở ra một nụ cười nhàn nhạt, nghẹn lời đến sắp nội thương, anh chậm rãi nói: “Trả lại số tiền này, vậy sau đó em không muốn sống cuộc sống xa hoa nữa sao?”
“Anh ba, anh còn để ý đến những gì em nói trước kia sao? Đó là em cố ý nói vậy, không phải những gì em nghĩ trong lòng.”
“Ồ.” Kiều Huyền Thạc đáp một tiếng ngắn gọn và rất bình tĩnh.
“Vậy thì cứ quyết định như vậy đi, em sẽ đi mở cuộc họp ngay, để cho luật sư và tài vụ chuẩn bị sẵn sàng, em …” Bạch Nhược Hi lo lắng nói, xoay người đi về phía bàn làm việc.
Kiều Huyền Thạc lập tức ngắt lời cô: “Nhược Hi.”
“Sao ạ?”
“Kinh doanh Vĩnh Hằng, em có thấy vui vẻ không?” Bạch Nhược Hi không khỏi bật cười, “Không có gì không vui, mấy tháng đầu tiên thật sự rất mệt mỏi.
Luôn phải học tập, phải quản lý một xí nghiệp lớn như vậy, em phải đọc rất nhiều tài liệu mà không hiểu gì hết.
Nhưng dần dần thì cũng thành quen.
Nhìn vào lợi nhuận của công ty đạt được, em cũng cảm thấy có chút thành tựu và rất hài lòng.”
“Vì anh mà bán công ty, em có hối hận không?”
“Anh đang nói cái gì vậy? Em làm sao có thể hối hận, những thứ này đều có thể tạo dựng lại được, nhưng anh nhất định không thể xảy ra chuyện.” Những lời nói của Bạch Nhược Hi khiến Kiều Huyền Thạc không kìm được vui sướng trong lòng, cầm điện thoại nở một nụ cười ngốc nghếch ngọt ngào.
“Anh ba, cứ giải quyết như vậy đi, bây giờ em có việc bận…”
“Chờ đã, Nhược Hi.”
“Dạ? Còn có việc gì sao?” “Hiện tại tạm thời đừng mở cuộc họp.
Nếu hiện tại không bận, chúng ta gặp mặt đi.”
“Làm sao vậy?” Bạch Nhược Hi tò mò, khó hiểu hỏi.
Kiều Huyền Thạc hạ thấp giọng nói, nhẹ nhàng như sợ có người bên cạnh nghe thấy, đặc biệt nhỏ giọng: “Chúng ta đã ba ngày không gặp nhau, muốn nghe em chia sẻ đôi điều về cuộc sống ở nhà ba mẹ đẻ.”
“Qua điện thoại di động cũng có thể chia sẻ mà.” Bạch Nhược Hi cố ý đùa giỡn anh, cô vừa nghe điện thoại một tay, tay còn lại cầm túi xách xoay người đi ra ngoài.
Kiều Huyền Thạc giọng điệu trầm xuống một chút: “Em bận à?”
“Không bận.” Bạch Nhược Hi cười nhẹ, bước nhanh vào thang máy.
“Vậy thì anh đi qua Vĩnh Hằng đón em.”
“Không cần, anh ba, chúng ta chỉ cần nói chuyện qua điện thoại là được.” Bạch Nhược Hi cố ý làm ra vẻ lạnh lùng.
Vừa rồi mới được Bạch Nhược Hi đưa lên mây, giây sau liền rớt xuống địa ngục.
“Ba tuần? Hoặc là ba tháng?” Bạch Nhược Hi thản nhiên cười.
Kiều Huyền Thạc Hoãn nhắm mắt hít sâu một hơi ngẩng mặt lên trời, trái tim nhấp đập mạnh mẽ, đau nhói.
Đáng chết, ba ngày qua anh nhớ cô đến phát điên, còn cô thì chỉ giống như một thói quen, tối nào cũng gọi điện cho anh trước khi đi ngủ, nói vài câu lấy lệ liền nói mệt muốn đi ngủ.
Hoặc là đang nói lại ngủ gật.
Chỉ còn lại một mình ngồi nhìn trần nhà nhớ cô.
Hóa ra cô vốn dĩ không nhớ tới anh chút nào, vừa mới còn vui sướng khi nghe cô nói vì anh mà chuyển nhượng Vĩnh Hằng để lấy 10 tỷ đưa anh để lại chỗ cũ, trong nháy mắt niềm vui đã bị cô làm cho tan biến.
Kiêu Huyền Thạc kìm lại, rất cứng rắn hỏi từng chữ một: “Bạch Nhược Hi, em hiện tại đã trở về nhà mẹ đẻ, nên không cần nhà chồng nữa đúng không?”
“Anh ba, anh ghen sao?” Bạch Nhược Hi không đau lòng hỏi.
Giọng điệu này khiến anh tức giận đến mức nóng lòng muốn quẳng điện thoại.
Anh một tay giữ lấy lan can ngoài ban công, hơi thở không ổn định: “Ừm, nếu không muốn gặp mặt vậy thì không gặp mặt vậy thì không cho gặp mặt.
Ưm định khi nào về nhà?”
“Không phải anh nói em ở bao lâu cũng được sao? Hiện tại em không có kế hoạch trở về.”
Tuy rằng em không bận công việc, nhưng chạy tới chạy lui cũng rất phiền phức, chúng ta nói chuyện điện thoại tâm sự như thế này là được rồi.” Kiều Huyền Thạc cảm thấy lồng ngực căng tức và đau đớn.
Anh chậm rãi mở miệng hít thở hơi dài, giọng điệu trở nên yếu ớt, “Được rồi em vui vẻ là được.” Anh bây giờ đang bị nội thương vì tức giận, còn có thể thế nào? Chỉ có thể mua quà về thăm ba mẹ vợ mới có thể gặp được cô.
“Anh ba, bây giờ anh có bận không?”
Bạch Nhược Hi dù biết anh đang tức giận lúc này vẫn thờ ơ nói.
Kiều Huyền Thạc quay đầu nhìn vào văn phòng.
Anh Lương và các sĩ quan khác cứ nhìn anh chằm chằm, thấy anh quay đầu nhìn vào trong, mọi người lập tức rũ mắt tránh nhìn anh, vẻ mặt kìm nén sợ hãi.
Mấy người chờ bên trong không dám phát ra tiếng động, anh nhàn nhạt hỏi: “Nếu đã không gặp mặt, sao lại hỏi anh có bận không?”
“Anh hiện tại ở quân khu sao?”
“Ừ, ở đây.”
“Em tùy tiện hỏi thôi, không sao cả.”
“Ừ, đừng vội vàng chuyện chuyển nhượng công ty, khi nào em muốn gặp mặt thì chúng ta nói kỹ chuyện này.”
“Được rồi, anh ba, tạm biệt.” Bạch Nhược Hi nói xong lập tức cúp điện thoại.
Kiều Huyền Thạc cầm màn hình xuống, nhìn dãy số bị ngắt, trong lòng chợt lạnh thấu.
Giống như rơi vào hầm băng.
Rất lạnh.
Anh hít một hơi thật sâu để giải tỏa cơn phiền muộn, cất điện thoại vào túi quần rồi bước đến văn phòng.
Kiều Huyền Thạc sắc mặt khó coi đến cực điểm.
Mọi người nín thở nhìn anh hồi hộp.
Khi đến bàn làm việc, anh cáu kỉnh đá văng chiếc ghế da có bánh xe.
“Bang.” Ghế đập vào tường phát ra tiếng động lớn, mọi người rùng mình sợ hãi, toàn thân cứng ngắc, căng thẳng như ngồi trên kim châm, Kiều Huyền Thạc đứng trước bàn chống tay lên bàn, giọng điệu của anh lạnh lùng: “Vừa rồi nói đến đâu?