Chương 388

“Điều này không phải chính là mong muốn của cô sao? Nếu tôi ngồi tù cô có thể mang theo hai đứa nhỏ rời đi, tôi cũng không có cơ hội để tranh giành hai đứa nhỏ với cô nữa.” Ánh mắt của Hách Nguyệt mê mang, ngữ khí cũng càng ngày càng trầm thấp.

“Anh mau buông tôi ra, anh có nghe thấy không vậy? anh đang say rượu nên tôi không so đo với anh nhưng hi vọng anh có thể tôn trọng tôi một chút. Chúng ta nước sông không phạm nước giếng, anh sống cùng với 2 con một thời gian, đến lúc đủ rồi thì để chúng tôi rời đi, hi vọng anh có thể tuân thủ lời hứa.”

Hách Nguyệt cười nhạt sau đó chậm rãi nhắm mắt lại hít thở sâu, cảm giác đau đớn như sắp nổ tung, chỉ cần nghe thấy hai từ rời đi là hắn lại không thể nào không chế được sự phẫn nộ trong lòng Giọng nói của anh ta càng thêm trầm thấp, khàn khàn đến nỗi cơ hồ không nghe rõ “Rốt cuộc cô muốn gì”

“Hách Nguyệt, buông tôi ra.” Lam Tuyết bỏ lơ lời anh nói cố gắng giãy giụa nhưng cho dù cô có cố gắng đến mức nào cũng không thể nhúc nhích, không thể thoát khỏi vòng tay của người đàn ông này.

“nói, cô muốn gì?”

“Tôi không cần gì cả, tôi cầu xin anh hãy buông tay, đừng như vậy nữa, anh làm vậy cũng không có ý nghĩa gì cả” Lam Tuyết lạnh lùng nói từng câu từng chữ: “Hách Nguyệt, nếu anh muốn có con thì hãy cùng với Triệu tiểu thư sinh thêm vài đứa đi, đừng giành con với tôi nữa. hiện tại anh như ngươi điên vậy, đồ điên, đồ thần kinh”

Hách Nguyệt cười chua xót đột nhiên lảo đảo rồi buông Lam Tuyết ra nằm xuống bên cạnh cô không nhúc nhích Được thả ra, phản ứng đầu tiên của Lam Tuyết chính là bò ra ngoài sau đó khẩn trương từ trên giường đứng lên, sửa sang lại đầu tóc rồi cất bước đi về phía cửa .

Cô sợ Hách Nguyệt say rượu lại đột nhiên phát điên Nhưng thời điểm cô bước đến cửa thì thân thể lại đột nhiên cứng đơ, sững lại không nhúc nhích, tâm tình giống như có gánh nặng ngàn cân.

Cô quay đầu lại nhìn về phía giường lớn Người đàn ông vẫn nằm im trên giường, cánh tay dang rộng, hai chân vẫn còn đang dựa ở bên thành giường không nhúc nhích.

Sau một hồi suy tư, cô cũng không biết người đàn ông này rốt cuộc có thật sự say rượu hay không, cũng không biết anh ta có lại đột nhiên phát điên hay không.

Cô muốn đi tới giúp anh nằm lại tư thế thoải mái hơn nhưng lại sợ anh đột nhiên thức dậy Lam tuyết lẳng lặng đứng ở cửa nhìn người đàn ông trên giường Còn người đàn ông Hách Nguyệt cũng không thật sự quá say, anh chỉ là nhắm mắt lại,mệt mỏi như thể mất đi linh hồn vậy, khóe mắt bất giác trào ra hai giọt nóng hổi. Màn đêm yên tĩnh đến đáng sợ Gió đêm từ từ thổi vào ban công, lay động bức màn nhè nhẹ phiêu động.

Cuối cùng Lam tuyết vẫn không quay lại, cô đi ra ngoài cửa rồi trở tay đóng cửa lại Nghe tiếng cửa đóng lại, Hách Nguyệt chua xót lộ ra nụ cười nhạt nhưng nụ cười này so với khóc còn khó coi hơn.

Cảm giác cô đơn tràn ngập căn phòng Giống như con trùng đang ăn mòn trái tim của người đàn ông, từng chút từng chút một đau đến chết lặng.

Sáng sớm hôm sau.

Từ sớm Lam Tuyết đã rời giường làm vệ sinh cá nhân sau đó đi xuống lầu Khi qua cửa phòng của Hách Nguyệt, cô không khỏi dừng lại bước chân, tâm tình buồn rầu, lo lắng cho người đàn ông trong phòng Tối qua, anh uông say, không biết hiện tại như thế nào rồi?

Dừng lại một lát cô liền thở dài sau đó tiếp tục nện bước đi xuống lầu Đúng lúc này bảo mẫu liền sách cặp sách dắt theo hai đứa trẻ mặc đồng phục học sinh cũng ra khỏi phòng Ma mi, chào buổi sáng Hai đứa nhỏ vui vẻ chào hỏi Lam Tuyết không khỏi nhíu mày, nghi hoặc nói: “Có chuyện gì mà hai đứa vui vẻ như vậy? đã ăn sáng chưa?

“Ăn rồi ạ” hai đứa bé trăm miệng một lời Sao hôm nay lại ăn sớm vậy? không chịu để cho ma mi đưa 2 đứa đến nhà trẻ sao? Lam Tuyết bước nhanh đi xuống Ngày thường đều là cô đưa bọn trẻ đi học, tuy rằng bảo mẫu sẽ theo sát quá trình đi học của hai đứa nhỏ nhưng cô vẫn luôn kiên trì đưa hai đứa trẻ đi học.

Hoan hoan: “Hôm nay là ba ba đưa chúng ta đi học.”

Lam Tuyết không khỏi ngẩn ra, bước chân sững lại Lúc này, Hách Nguyệt cũng từ trong nhà ăn đi ra, anh vừa đi vừa chỉnh lại cúc măng sét Nhìn Thấy anh, trái tim của Lam Tuyết bất giác run rẩy Người đàn ông say khướt làm loạn tối qua dường như chưa từng tồn tại.

Anh mặc một thân áo sơ mi trắng, quần tây đen, khí chất sạch sẽ, thanh cao, tuyệt sắc tuấn mỹ khiến cho ánh mắt của người đối diện đều không tự chủ được mà kinh diễm tán thưởng Ngũ quan tinh xảo, xinh đẹp, so với con vái còn có vài phần tuyệt mỹ hơn mà so với con trai thì cũng nhiều thêm vài phần mạnh mẽ. khí chất tuyệt đại phong lưu.

Hình tượng của anh đủ để sánh với nam chính trong phim thần tượng Thời điểm này, Lam Tuyết liền ý thức được rằng người đàn ông này hoàn toàn có thể dựa vào mặt mũi để kiếm cơm.

Hách Nguyệt đi về phía hai đứa nhỏ ngước mắt lên nhìn thẳng vào Lam Tuyết Trong khoảng khắc bốn mắt nhìn nhau, Lam Tuyết xấu hổ nhanh chóng dời mắt nhìn về phía hai đứa nhỏ nói: “ Hôm nay thật sự không cần ma mi đưa 2 con đi học sao?”

Lạc lạc: “không cần ạ, bọn con muốn ba đưa đi học, các bạn học khác đều có ba đưa đi học nhưng các bạn vẫn chưa từng nhìn thấy ba của bọn con, bọn họ đều hỏi chúng con không có ba sao?”

Hoan hoan: “Đúng đúng, chúng con muốn ba ba đưa đi. Các bạn học nhất định sẽ thích ba ba của bọn con, ba ba của chúng con thật là xinh đẹp.

Nói rồi hai cô nhóc vui sướng chạy đến bên cạnh Hách Nguyệt, mỗi đứa nhỏ nắm lấy một bên tay của anh, ánh mắt nhìn Hách Nguyệt tràn đầy mong chờ cười nói: “Ba ba, chúng ta mau đi thôi”

Hách Nguyệt cũng nở nụ cười ôn nhu với hai đứa nhỏ sau đó chậm rãi nhìn về phía Lam Tuyết, ánh mắt nhìn vào đôi mắt lộ quầng thâm, khuôn mặt tinh xảo cũng có chút hơi sưng lên. Có vẻ như đêm qua cô ngủ không được ngon giấc.

“Ba ba, chúng ta đi thôi.” Hoan hoan kéo kéo bàn tay to của Hách Nguyệt. Anh lập tức hoàn hồn nở nụ cười nhẹ nhàng với hoan hoan sau đó ấm áp nói: “Được, để ba ba đưa các con đi học.”

Nhạc Nhạc: “Ma mi, mẹ mau đi ăn sáng đi”

“Được”

“Chào mami bọn con đi học” hai đứa trẻ vui vẻ trăm miệng một lời chào Lam Tuyết sau đó vẫy vẫy tay nhỏ.

Lam Tuyết cũng nở nụ cười dịu dàng sau đó vẫy vẫy tay gật đầu “Đi đường cẩn thận”

Hách Nguyệt dắt hai đứa nhỏ ra cửa.

Nhìn bóng dáng cao gầy của người đàn ông rời đi, trái tim của Lam Tuyết bỗng trở nên rầu rĩ.

Mặc dù ở trước mặt bọn trẻ hai người cũng không có nửa điểm giao lưu, mỗi người một thế giới.

Chuyện này đối với Lam Tuyết cũng coi như là một chuyện tốt, cô không muốn bản thân mình lại một lần nữa không thể tự kiềm chế mà rơi vào vũng nước này, xa cách như vậy quả thực là tốt nhất Ban đêm tại Doãn gia Bạch Nhược Hy một đêm không có ngủ, cô trằn trọc miên man, suy nghĩ rất nhiều thứ, có thể là vì vừa mới nhận lại cha mẹ cùng người thân cho nên đặc biệt kích động hoặc cũng có thể là bởi vì nơi này từng có những hồi ức không tốt khiến cô có chút bài xích.

Trời vừa sáng, Bạch Nhược Hy liền từ trên giường bật dậy, rửa mặt sạch sẽ rồi ra khỏi phòng Cô mặc một bộ đồ thể thao, chuẩn bị xuống hoa viên tập thể dục hít thở không khí trong lành Điều đặc biệt nhất ở biệt tự của nhà họ Doãn chính là trong hậu hoa viên của biệt thự có một hồ nước nóng thiên nhiên. Dòng nước này là một nhánh nhỏ từ trong núi đi ra sau đó kết thúc tại hậu hoa viên của nhà họ Doãn tạo nên một hệ sinh thái vô cùng xinh đẹp.

Dòng suối này được trồng rất nhiều hoa sen, đẹp đến mức làm cho người ta lưu luyến quên về Bạch Nhược Hy dậy sớm chào hỏi người làm sau đó liền đến hậu hoa viên tập thể dục buổi sáng.

Cây xanh vờn quanh, bãi cỏ xanh mướt, toàn bộ hoa viên tưng bừng bừng sức sống Bạch Nhược Hy đứng ở trên một cây cầu nhỏ làm một số động tác vận động nhẹ nhàng, khoan khoái thưởng thức toàn bộ khung cảnh xinh đẹp trước mắt Đột nhiên Bạch Nhược Hy nghe được từ phía sau truyền đến tiếng của Doãn Nhụy: Chị gái dậy sớm như vậy, tinh thần sảng khoái xem ra đêm qua giấc ngủ cũng không tồi.