Chương 386
Dùng cơm chiều xong Kiều Huyền Thạc rời khỏi nhà họ Doãn, để Bạch Nhược Hy ở lại, Từ nhà họ Doãn Kiều Huyền Thạc tiếp tục hành trình đến biệt thự tư nhân của Hách Nguyệt.
Trên đường đi, anh gọi trước cho Hách Nguyệt một cuộc điện thoại.
Ban đêm.
Ánh trăng sáng tỏ soi rõ mỗi ngóc ngách tinh xảo của căn biệt thự, bên trong đình viện tỏa ra ánh sáng le lói của đèn điện Trời hè, không gian bao phủ hương thơm hoa cỏ, thỉnh thoảng như văng vẳng tiếng ếch kêu khiến cho lòng người âm u Hai người đàn ông đang ngồi trên ghế mây trong đình hóng gió Một bình rượu ngon, hai cái chén cùng một bàn trái cây tinh xảo Hách Nguyệt nâng ly rượu, ngẩng đầu nhìn về hướng biệt thự, ánh mắt vô thức dừng lại trên ban công vẫn sáng đèn, ánh mắt trở nên thâm trầm, cô đơn Kiều Huyền Thạc dựa người trên ghế mây thượng, bình thản ung dung mà phẩm rượu.
Nói xong chuyện công việc, hai người nói chuyện phiếm “Nếu……” giọng nói của Hách Nguyệt từ tính trầm thấp chậm rãi truyền đến, mang theo một tia cô đơn, sâu kín: “Tôi muốn cố gắng một lần, tôi …” Anh ta ngập ngừng, muốn nói lại thôi Kiều Huyền thạc nhìn theo ánh mắt Hách Nguyệt về phía căn phòng vẫn sáng đèn trong Biệt thự. Nếu đó không phải là phòng của Lam Tuyết thì chắc chắn là phòng của hai đứa nhỏ. Kiều Huyền Thạc như hiểu ý của Hách Nguyệt nhàn nhạt nói: “ Nếu như cố gắng thêm một lần nữa có lẽ sẽ không làm cậu thất vọng “
Hách Nguyệt cười chua xót, khóe miệng hơi nhếch lên, ánh mắt lại bất đắc dĩ: “ có nhiều lúc tôi nghĩ, không biết tôi tồn tại rốt cuộc là vì cái gì?” Cả đời, tôi sống theo hi vọng của người khác, bị ép phải sống cuộc sống của người khác.
“hiện tại thì sao?”
“Trước kia thì không tìm được phương hướng cuộc sống nhưng hiện tại thì tôi đã tìm được.”
Kiều Huyền Thạc nhướng mày: “Vợ con sao?”
“đúng.”
“Cậu xác định Lam Tuyết có thể sống với cậu cả đời này sao?”
Lời này, làm sắc mặt của Hách Nguyệt trở nên u ám, anh ta trầm mặc, cầm lấy chén rượu ngửa đầu uống một ngụm lớn, ngay sau đó lại cầm lấy bình rượu rót rượu, rũ mắt, ngữ khí lạnh lùng: “Trừ phi cô ấy không muốn hai đứa nhỏ nữa khi đó cô ấy có thể tùy ý rời đi.”
“Cậu muốn dùng 2 đứa nhỏ để ràng buộc cô ấy cả đời sao?
“Ha hả……” Hách Nguyệt cười chua xót, tiếp tục uống rượu hết ly này đến ly khác, chén rượu đầy rồi lại vơi, vơi rồi lại đầy đến khi anh ta buông ly xuống liền nhắm mắt tựa lưng vào ghế thấp giọng lẩm bẩm: “Sinh ra hai đứa nhỏ là do cô ấy tự chọn” “Nguyệt, nếu cậu thật sự yêu cô ấy, không bằng buông tay đi.” Kiều Huyền Thạc bất đắc dĩ khuyên bảo.
Hách Nguyệt hít sâu một hơi, ngữ khí nghiêm túc thêm vài phần: “Cậu vì muốn có được Bạch Nhược Hy, không tiếc giá nào lừa cô ấy kết hôn thì dựa vào cái gì để khuyên tôi buông tay?”
Kiều Huyền Thạc tức khắc nghẹn lời, cầm lấy chén rượu gật gật đầu, “đúng, quả thực là tôi đã từng quá ích kỷ.” Anh ta tự phạt một ly, ngẩng đầu uống rượu.
“vậy còn Triệu Toa Na thì sao?”
Hách Nguyệt khinh thường nhướng mày, nhìn về phía Kiều Huyền Thạc: “Hôn sự giữa tôi và cô ấy đều là do ý của người lớn trong nhà, cậu cảm thấy tôi sẽ để ý đến cô ta sao?”
“Hôn Nhân không phải là trò đùa” Kiều Huyền Thạc nghiêm túc nhìn Hách Nguyệt “ không phải trò đùa sao? Hôn sự này vốn dĩ chính là một trò chơi của người lớn hai nhà, bọn họ muốn chơi như thế nào thì cứ để cho bọn họ chơi như vậy, tôi chẳng qua chỉ là một cái xác không hồn, hiện tại tôi chỉ muốn hưởng thụ thú vui làm ba thôi.
“Cậu làm vậy là không công bằng với Triệu Toa Na.”
Hách Nguyệt nhíu mày nhìn về phía Kiều Huyền Thạc, nói từng câu từng chữ: “Đừng nói với tôi là cậu không nhìn ra cô ta thích cậu, người cô ta để lý là cậu chứ đâu phải tôi?”
Kiều Huyền Thạc ngẩn ra, nháy mắt tâm tình trở nên nặng nề.
Không phải anh ta không biết cảm giác của Triệu Toa Na, chẳng qua là vẫn không có người vạch trần mối quan hệ này cho nên anh ta vẫn bàng quan, không muốn tin tưởng nó là sự thật, cũng không muốn từ bỏ thế cân bằng trong tình bạn này “Nếu trong lòng chúng ta đã có người khác thì làm gì có điều kiện để bàn tới hai chữ công bằng.”
Kiều Huyền Thạc âm thầm nâng chén rượu lên uống, không muốn bàn luận vấn đề phiền lòng này nữa. anh trầm mặc một lát sau đó nhàn nhạt cảnh cáo: “Tình cảm của cậu thế nào tôi không muốn xen vào nhưng đừng gây thêm tổn thương cho Lam Tuyết. nếu không, tôi sẽ không ngồi yên không quản.”
Hách Nguyệt cười sau đó liếc mắt nhìn về phía bạn tốt nhàn nhạt hỏi lại: “Cậu trở nên bác ái từ khi nào vậy? người phụ nữ kia đã cho cậu cái gì tốt rồi? “Cô ấy không cho tôi cái gì hết, đây là yêu cầu của vợ tôi.” Kiều Huyền Thạc nghiêm túc nói: Hách Nguyệt bất đắc dĩ cười lạnh nói: “ Kiều tướng quân anh minh một đời thì ra lại là nô lệ của vợ, có một cái nóc nhà lớn như vậy cậu làm thế nào để dẫn dắt ngàn quân tinh nhuệ ra trận giết địch?”
Kiều Huyền Thạc nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Làm một người đàn ông, có thể hoành hành ngang dọc ở bên ngoài nhưng về đến nhà thì làm sao có thể ngang ngược với vợ con chứ! Nếu người phụ nữ đó chịu sống với tôi cả đời này thì tôi làm nô lệ cũng đã sao?” Tiếng cười của Hách Nguyệt tiếng chậm lại rồi dừng hẳn, ánh mắt khẽ chìm xuống phiếm hồng, xuyên qua hàng nước mắt long lanh Hách Nguyệt nhìn khuôn mặt của Kiều Huyền Thạc, người đàn đông thần sắc thong dong đôi mắt sáng ngời tràn đầy hạnh phúc.
Lời anh nói uyển chuyển nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi lúc này ở trong mắt của Hách Nguyệt lại vô cùng chói mắt.
Nghe lời nói này của Kiều Huyền Thạc, Hách Nguyệt không những không coi thường, mà là hâm mộ, thậm chí là đố kỵ.
Bởi vì anh ta không có cơ hội này.
Không có người phụ nữ nào chịu cho hắn cơ hội cam tâm tình nguyện trở thành nô lệ.
Mặc dù anh ta dùng 2 đứa con để ràng buộc người phụ nữ kia ở lại bên anh ta thì sao?
Mỗi thời mỗi khắc, cô ấy chỉ muốn nghĩ cách để mang con rời đi, cách anh càng xa càng tốt Kiều Huyền Thạc nói không sai, hắn sinh tình thì dựa vào cái gì lại bắt người phụ nữ kia chịu trách nhiệm ? Dựa vào cái gì dùng hai đứa con để không cho cô đi tìm hạnh phúc của chính mình? Dựa vào cái gì?
Càng nghĩ tâm tình của Hách Nguyệt càng như bị dao cắt, Hách Nguyệt ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xa xăm nháy mắt hốc mắt đã phiếm hồng nước mắt vòng quanh làm mờ đi tầm nhìn, trong ngực buồn bực đến khó chịu dường như không thể thở nổi.
Hai người đàn ông cứ như vậy trầm mặc uống rượu Trời càng về khua càng lạnh Kiều Huyền Thạc vẫn như cũ thập phần tình táo mà Hách Nguyệt thì đã say khướt Hách Nguyệt chống mặt bàn đứng lên đầu vô lực cúi xuống bước đi loạng choạng nhàn nhạt nói: “Tôi say rồi, tôi không thể uống nữa, ngày mai tôi còn có phiên tòa.”
“Được, vậy để tôi đưa anh về.”
“Không cần, tôi có thể tự về được. đã muộn rồi cậu cũng nên về nhà nghỉ ngơi đi nếu không cô vợ nhỏ của cậu sẽ lại nổi giận”
Kiều Huyền Thạc chỉ là cười nhạt, không trả lời lại vấn đề của Hách Nguyệt .
Hách Nguyệt xoay người đưa lưng về phía Kiều Huyền Thạc, bước đi vẫn tương đối trầm ổn, vừa đi vừa nói: “Được rồi, cậu về đi, chuyện ly hôn của ba cậu tôi biết sẽ phải làm như thế nào.”