Chương 371:
Hách Nguyệt quỳ một gối ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào ánh mắt của Lam Tuyết, ngữ khí trầm thấp khan khan không có một chút độ ấm: “Tôi rất hiểu cảm giác bây giờ của cô, sống không nổi chỉ là cảm giác nhất thời mà thôi.”
“Anh… anh căn bản không hiểu tình cảm của tôi đối với hai đứa nhỏ là như thế nào? Nếu anh muốn trả thù tôi, cho dù anh làm gì tôi đều có thể chấp nhận nhưng cầu xin anh đừng mang con tôi đi, cầu xin anh đừng giành con với tôi. Anh muốn tôi phải làm như thế nào thì anh mới hết giận đây?”
Hách Nguyệt nhìn vẻ mặt thống khổ của Lam Tuyết, hốc mắt cũng phiếm hồng, sương mù mờ mịt tâm trí trở nên mơ hồ, anh không nói một lời liền đứng lên xoay người rời đi.
Lam Tuyết thấy vậy đột nhiên phản ứng lại lập tức ôm lấy cẳng chân của ôm chặt Hách Nguyệt, quỳ về phía trước hai bước: “Tôi cầu xin anh đừng tàn nhẫn như vậy… anh muốn tôi làm như thế nào anh mới đem hai đứa nhỏ trả lại cho tôi đây?”
“Tàn nhẫn?” Hách Nguyệt chậm rãi ngẩng đầu nhìn trần nhà, chua xót cười nhạt, hốc mắt đỏ hồng nước mắt vòng quanh hốc mắt, châm chọc mà lẩm bẩm hai chữ: “Tàn nhẫn…… Tôi tàn nhẫn……”
Thời điểm cô ta bỏ đi, vì sao lại không thấy chính mình tàn nhẫn?
“hai đứa trẻ không có mẹ, chúng sẽ sợ hãi, đáng thương biết bao?”
“Tôi sẽ tìm mẹ cho bọn chúng”
Lam Tuyết đau khổ hét lên: “Không cần, không thể……”
Cô khóc như mưa, nước mắt đã đầy mặt từng giọt, từng giọt lớn như hạt đầu rơi đầy trên mặt đất.
Cô đã khóc đến tê tâm liệt phế, kiệt sức cầu xin nhưng vẫn vô dụng như cũ, không thể lay động đến người đàn ông máu lạnh này.
Cô không biết rốt cuộc anh ta có ý đồ gì. Nếu không có hai đứa nhỏ, cô không còn ý nghĩa tồn tại trên cuộc đời này nữa, nhân sinh đều đã hoàn toàn bị hủy hoại.
“Buông tay.” Hách Nguyệt nhìn xuống Lam Tuyết đang quỳ trên mặt đất, giọng nói trở nên nghẹn ngào .
Lam Tuyết vẫn khóc đến tê tâm liệt phế, không có cách nào bình tĩnh lại được.
“Tôi không buông, anh không đem con trả lại cho tôi tôi vĩnh viễn sẽ không buông tay. Lam Tuyết dùng hết sức bình sinh mà ôm chặt lấy chân Hách Nguyệt.
Nghe được cô nói câu vĩnh viễn không buông tay, trái tim của Hách Nguyệt đột nhiên đau đớn kịch liệt
Thì ra trái tim tưởng chừng khô héo, tưởng chừng như đã chết tâm nhưng vẫn còn đau như cũ.
“Vậy thì cô vĩnh viễn đừng buông tay nữa” nói rồi Hách Nguyệt tức giận nắm lấy hai tay cô, kéo cô từ trên mặt đất đứng lên hai mắt đỏ bừng cứng cỏi trừng mắt nhìn cô gằn từng câu từng chữ: “ Tôi cho cô 10 phút để thu dọn tất cả đồ đạc quan trọng, nếu cô muốn gặp con thì đi cùng với tôi”
“Đi đâu?” Lam Tuyết nghe vậy lập tức đứng lên vừa lau nước mắt vừa hỏi, khẩn trương đến mức trái tim không ngừng phập phồng.
Hách Nguyệt hít sâu một hơi để bình ổn cảm xúc sau đó lẩm bẩm nói: “Đúng thật là tôi không thích trẻ con, biết đâu sau một thời gian nữa tôi chán rồi thì sẽ trả lại con cho cô”
Lam Tuyết như thấy được hi vọng lau khô nước mắt nhưng vẫn không rõ ý tứ của anh ta nên nghẹn ngào lẩm bẩm: “Ý của anh là chỉ cùng với hai đứa trẻ ở cùng một thời gian thôi sao?”
“Có lẽ ” Hách Nguyệt buông ra hai chữ sau đó xoay người đi ra cửa
Lam Tuyết thất thần tại chỗ vẫn không nhúc nhích, vẫn như cũ không phản ứng kịp.
Hách Nguyệt ra tới cửa, nhưng lại nghe không nghe thấy tiếng bước chân đuổi theo đành dừng lại chờ Lam Tuyết.
Mục đích của anh không phải là hai đứa nhỏ, hơn ai hết anh hiểu rằng hai đứa nhỏ đi theo mẹ sẽ tốt hơn đi theo anh gấp tram gấp ngàn lần.
Đợi một lát, vẫn không thấy Lam Tuyết nhúc nhích, cô vẫn đứng im trong phòng không nhúc nhích nhìn theo bóng lưng anh giống như bị điểm huyệt vậy.
Hách Nguyệt hít sâu một hơi, lạnh lùng phun ra một câu: “Nếu còn không yên tâm, vậy thì đến chăm sóc cho hai đứa.”
Lam Tuyết bị nháy mắt đánh thức, đột nhiên phản ứng lại đây, lập tức xoay người cầm lấy túi sách và điện thoại trên ghế sô pha, cô vội vàng lau sạch nước mắt trên mặt vọt tới trước mặt của dì giúp việc nắm lấy tay bà ta khẩn khoản nói: “Dì à, mẹ con phiền dì chăm sóc, dì hãy giúp con chăm sóc bà ấy, con sẽ trả thêm lương cho dì.”
Dì giúp việc vội vàng gật đầu nhói: “Cô cứ yên tâm, tôi sẽ thay cô chăm sóc tốt cho bà ấy.”
Lam Tuyết lau nước mắt, “Cảm ơn.”
Nói xong, cô lập tức xoay người chạy ra cửa.
Hách Nguyệt bước về phía thang máy, Lam Tuyết theo sát ở phía sau anh ta, vâng vâng dạ dạ quan sát từng biểu cảm của anh ta, rất sợ anh sẽ đổi ý.
Chỉ cần cho cô ở cùng với hai đứa nhỏ, cho dù bắt cô làm trâu làm ngựa thì cũng đều không sao cả.
Bên dưới chung cư, Hách Nguyệt lên xe, Lam Tuyết đứng ở bên ngoài ghế phụ lái, chần chừ không biết nên ngồi ghế phụ lái hay ngồi ở ghế sau
Đang lúc cô còn đang do dự, Hách Nguyệt đột nhiên duỗi tay đẩy cửa ghế phụ.
Lam Tuyết hiểu ý của anh ta lập tức lên xe, đóng cửa lại thắt dây an toàn,
Tâm tình của cô lúc này vẫn không có cách nào bình phục được, không nhìn thấy hai đứa con tâm trạng của cô rất bất an.
Hách Nguyệt khởi động xe, chậm rãi đảo tay lái.
Xe nhanh chóng chạy trên đường lớn, Hách Nguyệt lấy từ trong xe một cái khăn ướt đưa cho Lam Tuyết.
Lam Tuyết nhìn khăn giấy trước mắt, đột nhiên ngẩn ra, chậm rãi ngẩng đầu nhìn Hách Nguyệt.
Anh một tay lái xe, sườn mặt đẹp trai thanh lãnh, không có một chút độ ấm.
Không thể đoán ra ý đồ của người đàn ông này, cô nhận lấy khăn giấy sau đó nhỏ giọng nói: “Cảm ơn.”
Nhận lấy tờ khăn ướt, cô lau qua gương mặt mới phát hiện lớp trang điểm đã nhòe cả đi làm tờ khăn ướt có chút bẩn.
Cô nghiêm túc lau sạch mặt trong khi Hách Nguyệt đã bật lên một bản nhạc du dương. Tâm tình căng thẳng trong lúc này cũng vì thế mà giảm đi đôi chút.
Lam Tuyết ngồi tựa lưng vào ghế nhìn ra ngoài cửa kính, tương lai bất luận khó khăn cỡ nào thì cô tuyệt đối sẽ không buông tay hai đứa nhỏ.
Đây là chấp nhất duy nhất trong cuộc đời cô.
Quân khu.
Kiều Huyền Thạc bước ra khỏi phòng sau khi tan họp.
A Lương liền đưa điện thoại di động cho anh, cung kính nói: “Cậu ba, Doãn Đạo tìm cậu”
Khóe miệng của Kiều Huyền Thạc khẽ nhếch lên nhàn nhạt cười nhận lấy điện thoại nghe máy.
Rốt cuộc thì cũng đã gọi tới
Doãn tiên sinh vẫn khỏe chứ? Kiều Huyền Thạc nhàn nhạt mở miệng nói qua điện thoại.
Kiều Tướng Quân, không biết Doãn mỗ có vinh dự được hẹn gặp Kiều Tướng Quân không? Doãn Đạo ôn hòa khách khí nói.
“Có chuyện gì sao?”
“Chuyện em gái tôi” Đoãn Đạo bất đắc dĩ nói.
“Ngay từ đầu Anh đã biết em gái tôi là ai chắc hẳn là có điều kiện, nói đi, anh có điều gì cần Doãn Đạo tôi?”
Quả nhiên là người thông minh.
Kiều Huyền Thạc cũng là bội phục tính cách ngay thẳng của Doãn Đạo, chưa bao giờ thích quanh co lòng vòng trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
Tâm tình của cô lúc này vẫn không có cách nào bình phục được, không nhìn thấy hai đứa con tâm trạng của cô rất bất an. Hách Nguyệt khởi động xe, chậm rãi đảo tay lái. xe nhanh chóng chạy trên đường lớn. Hách Nguyệt lấy từ trong xe một cái khăn ướt đưa cho Lam Tuyết.
Lam Tuyết nhìn khăn giấy trước mắt, đột nhiên ngẩn ra chậm rãi ngẩng đầu nhìn hát Nguyệt ăn một tay lái xe sườn mặt đẹp trai thanh lãnh không có một chút độ ấm.
không thể đoán ra ý đồ của người đàn ông này, cô nhận lấy khăn giấy sau đó nhỏ giọng nói: “Cảm ơn”
Nhận lấy tờ khăn ướt, cô lau qua gương mặt mới phát hiện lớp trang điểm đã nhòe cả đi làm tờ khăn ướt có chút bẩn.
Cô nghiêm túc lau sạch mặt trong khi Hách Nguyệt đã bật lên một bản nhạc du dương.
Tâm tình căng thẳng trong lúc này cũng vì thế mà giảm đi đôi chút, Lam Tuyết ngồi tựa lưng vào ghế nhìn ra ngoài cửa kính, tương lai bất luận khó khăn cỡ nào thì cô tuyệt đối sẽ không buông tay hai đứa nhỏ.
Đây là chấp nhất duy nhất trong cuộc đời cô
Quân khu
Kiều Huyền Thạc bước ra khỏi phòng sau khi tan họp, A Lương liền đưa điện thoại di động cho anh, cung kính nói: “Cậu ba, Doãn Đạo tìm cậu.”
Khóe miệng của Kiều huyền thoại khẽ nhếch lên nhàn nhạt cười nhận lấy điện thoại nghe máy
Cuối cùng thì cũng đã gọi tới
“Doãn tiên sinh vẫn khỏe chứ?”
Kiều Huyền Thạc nhàn nhạt mở miệng nói qua điện thoại
“Kiều Tướng Quân, không biết Doãn Mỗ có vinh dự được hẹn gặp Kiều Tướng Quân không?”
Doãn Đạo ôn hòa khách khí nói.
“Có chuyện gì sao?”
“Chuyện em gái tôi.” Doãn Đạo bất đắc dĩ nói.
“Ngay từ đầu anh đã biết em gái tôi là ai. Chắc hẳn là có điều kiện, nói đi, anh có điều gì cần Doãn Đạo tôi?”
Quả nhiên là người thông minh.
Kiều Huyền Thạc cũng là bội phục tính cách ngay thẳng của Doãn Đạo, chưa bao giờ thích quanh co lòng vòng trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
Tâm tình của Kiều Huyền Thạc bỗng chốc trở nên vui vẻ, quả nhiên là một tên ma đầu cuồng em gái, không cần biết em gái mình là ai cũng đã để ý như vậy rồi, thường ngày tự cao tự đại nhưng giờ đây vì em gái mà ăn nói cũng trở nên khép nép.”
“Được, tối nay gặp mặt, địa điểm tôi sẽ gửi vào di động cho anh.”
Tốt nhất là anh nên mang theo em gái tôi hoặc ít nhất cũng phải có tư liệu của em gái tôi, tôi muốn nhìn xem bộ dạng trưởng thành của con bé trông như thế nào.” Doãn Đạo nói.
“Đừng nôn nóng, trước sau gì thì anh cũng biết em gái mình là ai thôi, trước hết, chúng ta cứ bàn xong chính sự trước” nói rồi Kiều Huyền Thạc liền lập tức tắt máy.
Kiều Huyền Thạc đưa điện thoại cho A Lương rồi lên tiếng căn dặn: “Tối nay tôi sẽ đi gặp Doãn Đạo, cậu sắp xếp một chút đi”
“Vâng.” A Lương cung kính trả lời
Tâm tình của Kiều Huyền Thạc trở nên tươi tỉnh vừa đi vừa hỏi “Cậu cùng cô bé hộ sĩ hôm rồi kết giao đến đâu rồi?”
Trong nháy mắt, sắc mặt của A Lương đỏ hồng, ngượng ngùng cười trừ hai tiếng cũng không có trả lời.