*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 369:

Lan Tuyết cảm thấy yêu cầu của Hách Nguyệt thật nực cười, cô hoàn toàn không để ý tới, cô ngồi xuống ghế sô pha, vươn tay lấy tập tài liệu anh đặt xuống và mở ra.

Thật ra, cô thậm chí không cần nhìn cũng biết đứa trẻ là con của Hách Nguyệt, nhưng cô hy vọng rằng bệnh viện có thể nhầm lẫn.

Sau khi xem xong báo cáo trong tập tài liệu, cũng không cảm thấy có gì ngạc nhiên.

Cô ném tập tài liệu lên bàn trà, nhàn nhạt nói: “Đem hai đứa trẻ đã sinh ra, nhét lại vào bụng à? Anh có bản lĩnh thì anh làm đi, tôi không làm được.”

Hách Nguyệt cũng ngồi xuống ghế sô pha bên kia, khiêu khích cười lạnh, lãnh đạm nói: “Vậy thì giao đứa nhỏ cho tôi.”

“Nằm mơ.” Lan Tuyết nhìn về phía trước, ánh mắt cũng vô cùng kiên định.

Hách Nguyệt nghiêng đầu, đôi mắt sắc bén khó lường nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trắng nõn của cô: “Tôi là ba của đứa trẻ, chuyện này không còn nghi ngờ gì nữa, đừng tranh giành quyền nuôi con với tôi, cô hoàn toàn không có cơ hội.”

Lan Tuyết không khỏi nắm chặt tay, cắn chặt môi dưới, không nói lời.

Người đàn ông chết tiệt, đây là muốn giết cô sao, nếu đứa trẻ được giao cho anh ta, cô sẽ làm như thế nào để sống?

“Anh không thích trẻ con.” Lam Tuyết nói từng chữ một, lạnh lùng đến mức không có chút nhiệt độ: “Lúc còn ở bên cạnh anh, tôi nhớ tôi đã chậm kinh một tháng, tôi tưởng mình có thai, anh chút do dự bắt tôi bỏ nó đi, anh nói đời này anh sẽ không bao giờ sinh con mà.”

Lan Tuyết chậm rãi cúi đầu nhìn trên bàn trà, ánh mắt không có tiêu cự rơi vào trầm tư.

Hách Nguyệt đang đợi câu trả lời của cô, chờ cô nói.

Anh ta bình tĩnh ôm trán và nhìn cô chằm chằm.

Thời gian đã khiến hai người trở nên xa lạ và xa cách, nhưng Lam Tuyết dường như không hề thay đổi.

Gương mặt trắng nõn căng tràn sức sống của bà mẹ hai con vẫn ngọt ngào như thiếu nữ, làn da ửng hồng, chiếc cằm nhọn, và đẹp nhất chính là hàng lông mi dài như đôi cánh chim.

Hai đứa bé càng lớn càng trông rất giống cô, vô cùng ngọt ngào và đáng yêu. Lam Tuyết im lặng hồi lâu, lo lắng xoa xoa mồ hôi lòng bàn tay, nghĩ đến những chiêu trò mà Bạch Nhược Hy dạy cho cô, liền nói: “Nếu muốn đứa con tôi đi, tôi sẽ nói cho cha mẹ anh biết về chuyện bọn chúng”

Vẻ mặt Hách Nguyệt tái đi ngay khi nghe cô nói ra điều này. Ánh mắt anh ta nhìn Lam Tuyết lập tức trở nên sắc bén, ảm đạm và lạnh lùng như sứ giả địa ngục.

Anh ta nắm chặt tay, gân xanh trên cổ xuất hiện, kìm nén cơn tức giận mạnh mẽ sắp bùng nổ vài lần.

Lam Tuyết cảm thấy một luồng khí vô cùng lớn đang bao trùm lấy cô, cô vội rụt đầu nghiêng đầu nhìn Hách Nguyệt, bắt gặp ánh mắt khủng bố của anh, trái tim cô như muốn nhảy vọt xuống đất.

Cô rất sợ, nhưng cô biết mình phải trấn áp nỗi sợ hãi đó lúc này, bởi vì nó liên quan đến số phận của cô và hai đứa con gái bé bỏng. Cho dù cô có bị giết chết, cô vẫn sẽ không bao giờ chịu lùi bước.

“Cô đang uy hiếp tôi sao?”

Lời nói của Hách nguyệt vang lên, vẫn lạnh lùng nư thế, giọng đầy sát khí.

Lam Tuyết im lặng, ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt rất kiên định. Cho dù có chết, cô ấy cũng phải giữ lại hai đứa con của mình.

Phòng khách nồng nặc mùi thuốc súng, dường như ngưng tụ lại một tầng khói mù mịt không thể xua tan.

Lúc này, Hoan Hoan và Lạc Lạc đang lén nhìn qua khe cửa phòng, hai cô bé nói chuyện với nhau: “Chị ơi, cái người xấu xa kia đến rồi, hôm nay không biết liệu có mang theo một con thỏ trắng tới cắn ai đó nữa không?”

“Hình như không có tiểu bạch thỏ, chú ấy là ba chúng ta.”

“Ừm, em cũng nghe được, có lẽ là ba.”

“Vậy thì chúng ta có nên tha thứ cho chú ấy không?”

Lạc Lạc ngay lập tức quay lại và nhấc các ngón tay của Hoan Hoan: “Đưa tay đây cho em xem nào.”

Hoan Hoan đưa tay lên, hai chị em cúi đầu liền xem xét vết châm trên đầu ngón tay, xem một hồi lâu không thấy gì, cũng không còn lại chút dấu vết nào. Lạc Lạc nói: “Chị ơi, không sao rồi.”

Hoan Hoan: “Ừ, đã lâu, rất lâu rồi, vậy con có nên tha thứ cho ba không?”

“Không cần tha thứ, em sợ lần sau chú ấy sẽ lại mang một con thỏ trắng tới cắn em.”

“Nhưng, chúng ta không có ba phải làm gì nếu bây giờ? Các bạn học của chúng ta đều có ba mẹ, chúng ta không có …”

Hoan Hoan, Lạc Lạc nhìn nhau, rất nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này.

Hai cô bé ngồi trên sàn nhà nhìn hướng cửa, đôi tay chống cằm, bốn mắt nhìn nhau, cẩn thận thảo luận về vấn đề xem có nên tha thứ cho ba hay không.

Ngoài phòng khách.

Không ai trong hai người đang đối đầu chịu nhận thua.

Hách Nguyệt sau một lúc lâu bình tĩnh lại, cuối cùng cũng chậm rãi đè nén lửa giận trong đáy lòng, khinh thường nói: “Xem ra cô hẳn là biết không ít chuyện.”

“Biết chuyện gì?”

Lan Tuyết cau mày nghi hoặc nhìn hắn.

Bạch Nhược Hy không nói gì với cô, chỉ nói với cô cách làm như vậy để thương lượng với anh ta.

Xem ra hiệu quả không tệ, sắc mặt của người đàn ông này chưa bao giờ xấu đi.

“Anh không thích trẻ con chút nào, anh chỉ muốn trả thù tôi bằng cách đoạt chúng từ tay tôi, nếu vậy tôi sẽ không bao giờ giao con cho anh.” Lam Tuyết quả quyết nói.

Anh không thích trẻ con sao? Không phải như vậy mà là vì anh quá yêu trẻ con cho nên không muốn sinh ra để chúng nó phải chịu tội mà thôi.

Hách Nguyệt cười lạnh, hít một hơi thật sâu, bình tĩnh nói: “Con tôi nhất định phải đòi, còn nếu cô muốn nói với ba mẹ tôi thì cứ đi mà nói với họ, nhưng lúc đó cũng đừng trách tôi không nói cho con biết trước, nếu họ biết hai đứa trẻ là con cháu nhà họ Hách, thì việc đầu tiên họ sẽ làm là đưa hai đứa trở về nhà họ Hách, tiếp theo sẽ mời hơn chục giáo viên, sẽ sắp xếp thời gian cả ngày để học không ngừng, Piano, violon, thanh nhạc, các nghi thức xã giao, ngoại ngữ, mỹ thuật, nghệ thuật, … hàng loạt các khóa học cao cấp khác dành cho con nhà danh gia vọng tộc.”

Sắc mặt Lan Tuyết đột nhiên trở nên lạnh lùng, cô nhìn Hách Nguyệt đầy hoài nghi.

Hách Nguyệt bình tĩnh nói tiếp: “Còn người như cô sẽ không còn dính dáng một chút quan hệ mẹ con nào, cô sẽ bị buộc phải ký nhiều loại thỏa thuận đoạn tuyệt quan hệ. Nếu cô muốn gặp con gái mình, cô sẽ cần phải đặt lịch hẹn với họ trước vài tháng chờ chúng có thời gian rảnh. Hai đứa trẻ sẽ phải nói lời tạm biệt với những con búp bê Barbie xinh xắn, tạm biệt những bộ phim hoạt hình, tạm biệt những viên kẹo sô cô la yêu thích, tạm biệt những món đồ chơi yêu thích khác và chia tay những người bạn đáng yêu ở trường mẫu giáo.”

Lam Tuyết không thể tưởng tượng được mà nhìn Hách Nguyệt, bị lời nói của anh ta làm cho sợ hãi.

Hách Nguyệt nhìn Lan Tuyết đầy châm chọc: “Nhưng cô cứ yên tâm, dưới sự vun đắp của nhà họ Hách, tương lai của hai đứa trẻ sẽ vô cùng sáng lạn.

Lan Tuyết thất tần bất động, cả người như nhũn ra, kinh ngạc nhìn chằm chằm Hách Nguyệt.

Hách Nguyệt thờ ơ nói: Cô cứ từ từ tính xem có muốn nói cho ba mẹ tôi hay không, còn bây giờ tôi sẽ mang hai đứa nhỏ đi.”

“Tuổi thơ của anh cũng trôi qua như thế sao?” Lam Tuyết trầm ngâm hỏi.