Chương 342 Hầu hạ?
Bạch Nhược Hy ngẩn ra không nhúc nhích.
Cơ thể cũng cứng đờ, trái tim khẽ run lên, đập loạn như thỏ chạy.
Là kiểu hầu hạ đó sao?
Bạch Nhược Hy nuốt một ngụm nước bọt, thấy người đàn ông đang kéo khóa quần, cô vội xoay người xông vào phòng vệ sinh: “Vậy em đổ nước cho anh.”
Giờ phút bừng lên rồi.
khuôn mặt của cô đã nóng
Bạch Nhược Hy chậm rãi quay về bồn tắm, kéo váy, quỳ hai đầu gối trên mặt đất, hai tay vịn mép bồn tắm, ngắm nhìn sườn mặt khôi ngô của anh, cười hỏi: “Anh Ba, nhiệt độ nước có được không?”
“Ừm, cũng được”
“Vậy anh giơ tay lên đi, em xoa bóp cho anh” Bạch Nhược Hy lấy lòng, ấm giọng nói.
Kiều Huyền Thạc nhắm mắt lại, không nói một câu, chậm rãi đặt cánh tay lên mép bồn tầm.
Bong bóng bồn tắm che đi toàn bộ cơ thể anh, chỉ để lộ đầu, Bạch Nhược Hy nhìn anh đang chìm trong bong bóng, cảm thấy rất đáng yêu, không kìm được muốn cười, nhếch môi cố nén, cụp mắt nhìn cánh tay lúa mạch dính bong bóng của anh.
Cô xắn tay áo sơmi, chậm rãi sờ lên cánh tay anh, dùng sức xoa.
Bởi vì bong bóng cứ có cảm giác trơn ướt, không dễ xoa bóp, cộng thêm cơ bắp anh quá rắn chắc, cô phải xoa bóp hết sức.
Kiều Huyền Thạc chợp mắt, hưởng thụ sự phục vụ ngoan ngoãn của cô.
Không thể nói dễ chịu, bởi vì sức của cô quá nhỏ, cơ bắp không cảm thấy được buông lỏng, nhưng vẫn không át được tâm Tình rung động giờ phút này.
Bạch Nhược Hy thở hổn hển, dùng cánh tay lau mồ hôi trán, nhẹ nhàng hỏi: ‘Anh Ba, dễ chịu không?”
*Tạm tạm, nhưng không đủ sức, đừng ấn nữa, xoa người cho anh đi.”
Không đủ sức?
Bạch Nhược Hy không khỏi nhíu mày, mắt tối đi, hít sâu một tiếng, cô đã dùng hết sức bú sữa mẹ rồi, lại còn nói cô không đủ sức, luyện cơ bắp rắn chắc như thế cũng có lợi có hại nha.
“À” Bạch Nhược Hy lại đưa tay lau trán lần nữa, lấy miếng bọt biển tắm rửa, chậm rãi Xoa ngực anh, tay chui vào bong bóng trong nước, xoa xoa xung quanh lồng ngực và cổ anh.
Kiều Huyền Thạc hưởng thụ, chậm rãi ngửa đầu hết cỡ, khóe môi mỉm cười hạnh phúc.
Bạch Nhược Hy xoa rất nghiêm túc, bong bóng bản ra khắp nơi, cô đột nhiên buông bọt biển ra, tay sờ lên hông anh.
Kiều Huyền Thạc bỗng khẽ giật mình, cơ thể cứng đờ, chậm rãi mở mắt ra, nheo đôi mắt thâm thúy, ngắm nhìn Bạch Nhược Hy.
“Anh Ba, vết sẹo này của anh là vết dao hay vết đạn?” Bạch Nhược Hy nhẹ nhàng vuốt ve hông anh.
“Đạn” Kiều Huyền Thạc hờ hững trả lời cô, ánh mắt trở nên nóng hổi, yết hầu lăn lộn trên dưới một cái.
Tay Bạch Nhược Hy rời khỏi eo anh, sờ khắp nơi: “Còn vết sẹo chỗ nào không?”
Trong nước, tay của cô như ngọn lửa, đốt anh khắp nơi, nhiệt độ nước vốn đã ấm, giờ phút này khiến anh cảm thấy nóng hôi hổi, rất khó chịu.
Anh nắm chặt bàn tay sờ soạng trong nước của Bạch Nhược Hy, nhăn mày lại Bạch Nhược Hy căng thẳng cứng đờ, ngơ ngác nhìn anh, muốn rút tay về, lại không rút ra được, bị nắm chặt cố định, không động đậy được.
“Anh Ba, em… em chỉ tò mò thôi.”
“Ai nói cho em chuyện anh trúng đạn?”
Giọng Kiều Huyền Thạc khàn khàn khó chịu Vì kìm nén dục vọng.
Ánh mắt Bạch Nhược Hy lóe lên, cười cứng ngắc, chột hì thào: “Em đoán thôi, anh lập được nhiều thành tựu quân công vĩ đại như vậy, chắc hẳn cũng có không ít sẹo”
Kiều Huyền Thạc không hỏi cô nữa, mà là cầm tay cô, chậm rãi đi xuống từ bụng anh, sờ qua đường nhân ngư của anh trượt xuống đùi.
Cô căng thắng đến nỗi ngón tay run nhẹ, bởi vì tới gần nơi riêng tư, cho nên rất thẹn thùng.
Mãi đến khi đầu ngón tay cô chạm đến vết sẹo có mờ mờ hơi lồi lõm, tim nhói lên, nhìn vào mắt anh, mặt nặng nề mà giọng nhẹ nhàng: “Thì ra trên người anh có nhiều vết sẹo như vậy, em cũng không phát hiện.”
Giọng cưng chiều của Kiều Huyền Thạc đầy dịu dàng: “Lần nào em cũng yêu cầu tắt đèn, khi không tắt đèn em sẽ nhắm mắt lại, làm sao em có thể biết được?”
Bạch Nhược Hy xấu hổ mân mê môi im lặng một lát, tay bỗng nhúc nhích muốn rút về: “Anh Ba, anh buông tay ra đi, em tiếp tục kỳ cọ tắm rửa cho anh đi”
Ánh mắt Kiều Huyền Thạc nóng bỏng nhìn cô, chậm rãi kéo tay cô đến…
Bạch Nhược Hy bỗng nhiên khẽ giật mình, trái tim run rẩy dữ dội, khuôn mặt nháy mắt ửng đỏ, ngượng ngùng lúng túng nói một tiếng: “Đừng như vậy”
“Đây cũng là một phần cơ thể anh” Kiều Huyền Thạc thở nhẹ, hơi thở trở nên thô ráp, khó chịu nuốt nước bọt, ánh mắt càng nóng rực bỏng người hơn, nắm chặt cổ tay cô ép cô sờ lên, ra lệnh: “Năm lấy…”
Bạch Nhược Hy thẹn đến nỗi muốn chui xuống đất, cúi thấp đầu, thuận theo ý anh, sợ hãi nắm chặt, ngượng ngùng hỏi: “Có phải anh chịu tha thứ cho em rồi không?”
“Mới vậy thôi à?” Kiều Huyền Thạc nhướng mày, rất không hài lòng.
“Vậy anh còn muốn như thế nào nữa?”
“Vào đây” Anh ra lệnh rất dịu dàng.
Bạch Nhược Hy vội lắc đầu: “Không muốn, em không muốn.”
“Nghe lời, vào đi.” Giọng anh khàn khàn, thì thầm.
“Em không muốn” Bạch Nhược Hy rụt tay, muốn đứng lên chuẩn bị bỏ trốn, nhưng cơ thể cô vừa đứng lên, Kiều Huyền Thạc dùng sức kéo một cái.
“Á..” Hét lên một tiếng, cả người cô rơi trong bồn tắm, kháp người ướt đẫm, trong lúc bối rối cô ôm lấy lồng ngực của anh, bong bóng bắn tung tóe khắp nơi, trong không khí có những bong bóng nhỏ.
Sau khi Bạch Nhược Hy ổn định trong bồn tầm, chậm rãi vịn mép bồn tắm ngồi trên đùi Kiều Huyền Thạc, đưa tay gạt bong bóng trên mặt nước.
Cô vô cùng tức giận: “Anh Ba, anh làm gì vậy, anh xem quần áo em ướt hết rồi này”
“Thấy rồi, đúng là rất ướt”
Giọng cấm dục của người đàn ông khàn khàn đến nỗi gần như nghe không rõ.
Bạch Nhược Hy lau nước trên mặt, mở mắt ra nhìn đối phương.
Phát hiện ánh mắt người đàn ông nóng hổi mà thâm trầm, dáng vẻ muốn nuốt chửng cô, chăm chú nhìn cơ thể cô.
Bạch Nhược Hy thuận theo ánh mắt của anh, chậm rãi cúi đầu xuống nhìn trước ngực mình.
Cô mặc áo sơ mi hoa màu trắng phối với váy dài màu xám đậm, mà giờ phút này, áo sơ mi trắng đã không còn là màu trắng nữa, mà trong suốt, loáng thoáng thấy cảnh xuân bên trong Bạch Nhược Hy vội đưa hai tay che trước ngực, xấu hổ đến nỗi gương mặt nóng hổi, ngại ngùng kêu: “Lưu manh…
Phong cảnh mê người bị che lại, Kiều Huyền Thạc híp mắt, nhìn vào đôi mắt xấu hổ của Bạch Nhược Hy, khóe môi khế nhếch lên cười tà, nói từng chữ: “Vậy anh sẽ để em được mở mang kiến thức về hành vi của lưu manh nhé?”