Chương 318

Bạch Nhược Hy nhẹ nhàng dìu Trần Tịnh, đệm gối dưới người bà, lay nhẹ giường.

Lúc này, cửa đột nhiên bị gõ.

“Mời vào.”

Bạch Nhược Hy trả lời, ngẩng đầu nhìn về phía cửa Cửa bị đẩy ra, Kiều Nhất Xuyên chậm rãi đi tới, ánh mắt ôn hòa mang theo kích động, thoáng thấy được niềm vui nhìn Trần Tịnh.

Bạch Nhược Hy kinh ngạc ngồi dậy hỏi: ” sao chú lại tới đây ạ?”

Chú, Trần Tịnh lườm đối phương, nét mặt bình tĩnh chậm rãi nhắm mắt lại, dựa vào giường chợp mắt, không hề gợn sóng.

Kiều Nhất Xuyên cười khẽ, chậm rãi đi tới, ấm giọng nói: “Nghe Huyền Hạo nói mẹ của nó tỉnh lại, chú mang ít cháo dinh dưỡng tới, còn nấu canh nữa, nhìn này”

Bạch Nhược Hy nhìn về phía Trần Tịnh, lại nhìn Kiều Nhất Xuyên, lập tức không biết làm sao.

Vào tình huống này, cô không biết Trần Tịnh nghĩ như nào, dù sao đối phương cũng là chồng cũ, hơn nữa còn là người đàn ông từng tổn thương bà.

Bạch Nhược Hy lập tức đi đến nhận đồ của Kiều Nhất Xuyên, nhỏ giọng nói: ‘Cám ơn chú”

Kiều Nhất Xuyên đưa cặp lồng cho Bạch Nhược Hy, chậm rãi đi đến bên giường Trần Tịnh, ngồi xuống ghế bên cạnh.

Ông ấy ngắm nhìn khuôn mặt trắng bệch gầy gò của Trần Tịnh, trong ánh mắt tràn ngập đau lòng, giọng ông ấy dịu dàng nói: “Tiểu Tịnh, đã đỡ hơn chưa? Có chỗ nào không thoải mái không?”

Trần Tịnh vẫn không nhúc nhích, nhầm chặt hai mắt không phản ứng lại, băng quấn một bên mặt che nửa mặt bà lại, nhưng vẫn không ngăn được vẻ lạnh lùng của bà.

Kiều Nhất Xuyên hít sâu một hơi, hổ thẹn cúi đầu xuống, giọng tràn ngập áy náy chậm rãi nói: “Từ lúc bà trở về đến bây giờ, ôi không có cơ hội nói chuyện với bà, không nói tiếng xin lỗi với bà. Chuyện sai trái nhất đời này của Kiểu Nhất Xuyên tôi chính là…”

Giọng ông ấy khàn khàn, ngẩn ra, im lặng không nói nữa.

Bạch Nhược Hy để cặp lồng lên bàn, cảm thấy mình ở đây ảnh hưởng tới bọn họ nói chuyện, cô im lặng một lát rồi xoay người ra ngoài Ra khỏi phòng, cô đóng nhẹ cửa.

Để lại không gian cho hai người bọn họ.

Bạch Nhược Hy thấy, thứ Kiều Nhất Xuyên nợ chị Tịnh không đơn giản là lời xin lỗi, ông ấy nợ bà nhiều lắm.

Trong phòng bệnh.

Kiều Nhất Xuyên biết Bạch Nhược Hy đã rời đi, ông ấy mới chậm rãi mở miệng: “Tiểu có lỗi với bà, bà biết không? Từ khi Tôi biết bà còn chưa chết, bà bi vui dường nào không? Khi nhìn thấy bà trở về, †ôi phấn khích sắp phát điên, thế nhưng An Hiểu ở bên cạnh, tôi không thể tỏ ra vui mừng quá được, tôi không thể nói tiếng xin lỗi tử tế với bà.”

Trần Tịnh nói sâu xa: “Nếu như ông chỉ muốn nói xin lỗi, vậy tôi đã nghe được lời xin lỗi của ông rồi, nếu như không còn chuyện gì khác, ông có thể đi”

Kiều Nhất Xuyên lập tức căng thẳng đến nỗi cơ thể cứng ngắc, hai tay vân vê lòng bàn tay, đổ mồ hôi, ánh mát thâm tình mà nóng bỏng ngắm nhìn Trần Tịnh: ‘Tôi có, tôi có rất rất nhiều lời muốn nói với bà, tôi có quá nhiều chuyện muốn hỏi bà”

Trần Tịnh cười đắng chát, hít sâu một hơi, không muốn mở mắt ra nhìn ông ấy, điềm tĩnh nói: “Ông nên đi đi, tránh cho vợ ông hiểu lầm.”

Kiều Nhất Xuyên thốt ra: “Tôi lén đi, bà ấy không biết tôi tới”

Trần Tịnh cười rất bất đắc dĩ, xem ra bị An Hiểu quản chặt, sang đây thăm bà còn phải lén lút.

Hai người im lặng, ánh mắt nóng bỏng của Kiều Nhất Xuyên không hề rời khỏi nụ cười của Trần Tịnh, qua một lát, mới chậm rãi nói: “Tiểu Tịnh, tất cả đều là lỗi của tôi, bà chịu tội nhiều như vậy cũng do tôi gây ra, nếu như không phải tôi ngoại tình, bà cũng không sẽ rời khỏi tôi, càng sẽ không ly hôn, lúc đầu gia đình chúng ta rất hạnh phúc mỹ mãn, cứ thế bị tôi bóp chết.”

Trần Tịnh nhíu mày, sắc mặt càng khó coi hơn, lạnh lùng gằn từng chữ: “Giờ ông nói những lời này còn có ích gì? Còn có thể thay đổi chuyện đã xảy ra sao?”

“Tôi biết vô dụng, tôi chỉ muốn hỏi bà mấy câu, có vấn đề tôi nghĩ mãi không rõ.”

Trần Tịnh im lặng không nói gì.

Kiều Nhất Xuyên kéo ghế tới gần Trần Tịnh hơn, ánh mắt thâm tình miên man dừng lại trên gương mặt của bà.

“Rốt cuộc có phải cha tôi nhốt bà dưới hầm không, vì sao cha lại làm vậy?”

*Tiểu Tịnh, bà hãy trả lời đi, rốt cuộc có phải cha tôi không?”

“Sao ông không hỏi cha ông” Trần Tịnh nhắm mắt nghỉ ngơi, giọng lạnh tanh: “Ông đi hỏi cha ông đi”

Kiều Nhất Xuyên thở dài một tiếng, cúi đầu xuống xoa xoa bàn tay, giọng rất bất đắc dĩ nói: “Cha tôi đã bị Huyền Thạc bắt đi rồi ông ấy hại bà thành như này, còn giết người, cho dù là cha tôi, tôi cũng không muốn gặp lại ông ấy”

Trần Tịnh chậm rãi mở mắt ra, nhìn về phía kiều Nhất Xuyên, ánh mắt thanh nhã u buồn rất sâu xa, nhìn Kiều Nhất Xuyên đầy sắc bén, giọng cũng lạnh lùng nói “Ông muốn biết đúng không? Vậy được, vậy tôi sẽ nói cho ông biết, tôi sẽ thỏa mãn lòng hiếu kỳ của ông, tôi bị nhốt hai mươi mấy năm rốt cuộc là do ai hại”

“Là ai?” Kiều Nhất Xuyên căng thẳng nghiêng người qua, rất sốt ruột.

Ánh mắt Trần Tịnh trừng ông ấy trở nên đỏ bừng, gằn từng chữ: “Là vợ hiện tại của ông hại tôi thành như vậy đấy.”

Kiều Nhất Xuyên nuốt nước miếng, hoảng hồn: “Sao là bà ấy hại được, là lỗi của tôi, tôi phản bội bà, thế nhưng bà lựa chọn rời khỏi tôi, là bà…”

Trần Tịnh hừ lạnh một tiếng, cười nhạt châm chọc, đôi mắt dâng lên nước mắt thù hận, cần răng giận dữ mắng: “Bà ta là vợ ông, đương nhiên ông che chở cho bà ta rồi. Năm đó ông và bà ta đi khách sạn lén lút thuê phòng, ông có biết tôi phát hiện hai người gian díu như thế nào không? Là An Hiểu gửi video hai người thuê phòng cho tôi đấy”

Kiều Nhất Xuyên chấn động mạnh, ngỡ ngàng, nét mặt trở nên u ám.

Trần Tịnh thấy sắc mặt ông ấy thay đổi, cười nhạt tiếp tục nói: “Rất khiếp sợ đúng không, năm đó tôi cũng không nói gì, tôi chịu đựng nỗi đau này, vì ba đứa chịu đựng sự phản bội của ông, tôi cũng không định ly hôn với ông, thế nhưng An Hiểu liên tục hẹn tôi ra ngoài nói chuyện, bà ta vừa đấm vừa xoa, chỉ hi vọng Tôi ly hôn với ông, tôi chưa từng nói với ông những tủi nhục và đau khổ này, tôi đều nhịn hết, một mình tôi lặng lẽ gánh chịu”

“Lần cuối cùng, bà ta hẹn tôi lên đỉnh núi nói chuyện, bà ta lừa tôi nói bà ta muốn một khoản tiền rồi sẽ từ bỏ chia rẽ gia đình Tôi, tôi tin bà ta, mang theo một khoản tiền lên núi gặp bà ta, nhưng lên núi, bà ta cầm dao chĩa vào tim tôi ép tôi ký đơn ly hôn”

Hai mắt Kiều Nhất Xuyên mất hồn, trong đôi mắt tràn đầy nước mắt, đỏ bừng phân hận, hai tay đặt trên đùi khẽ run, cơ thể vì kích động mà trở nên cứng ngắc, chậm rãi nắm tay, cổ nổi gân xanh.

Trần Tịnh cười khẽ, chậm rãi đưa tay lau nước mắt nơi đôi mắt, ánh mắt nhìn ra ngoài ban công: “Đứng trước cái chết và ly hôn, tôi lựa chọn ly hôn, tôi bị ép ký tên vào đơn ly hôn, nhưng tôi không ngờ, tôi đã ký tên vào đơn ly hôn, bà ta còn không cam lòng, khi tôi xuống núi, bà ta đẩy mạnh tôi xuống dưới núi, sau khi tôi tỉnh lại liền phát hiện mình bị giam lỏng, nhốt tận hai mươi Tư năm”