*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 314.

Cơn kích thích qua đi.

Bạch Nhược Hy thoải mái tắm nước nóng trong phòng tầm, cô mặc áo ngủ rộng rãi, sấy khô mái tóc, chậm rãi ra khỏi phòng.

Lúc này trời đã tối Đèn ban công phòng khách cũng đã sáng lên.

Bạch Nhược Hy đi thẳng đến phòng bếp.

Đi vào phòng bếp, mùi thơm dào dạt, mùi của thịt khiến cô cảm thấy rất đói, Kiều Huyền Thạc đang bận rộn chuẩn bị bữa tối.

Nhìn bóng lưng dày rộng của người đàn ông, Bạch Nhược Hy đi qua, chậm rãi dán lên, hai tay xuyên qua eo anh, ôm lấy anh, mỉm cười dán mặt vào lưng anh, cơ thể người đàn ông hơi ngẩn ra, cúi đầu suốt nhìn bàn tay cô, tức cười khẽ, xào rau.

Giọng anh dịu dàng hỏi: “Đói bụng chưa?”

“Rồi”

“Em ra ngoài chờ đi, sắp được rồi.” Kiều Huyền Thạc duỗi tay cầm đĩa để lên bàn.

Bạch Nhược Hy ôm anh không nỡ buông ra, cơ thể mềm mại dán sát vào cơ thể cường tráng của anh, cảm nhận sự nam tính và nhiệt độ chỉ thuộc về anh.

Cảm xúc của cô sa sút đi mấy phần, chậm rãi hỏi: “Anh Ba, anh đến nước Khưu giao lưu quân sự sao không nói với em?”

“Chẳng phải em còn đang giận anh sao?

Dành ra chút thời gian tiêu hóa phẫn nộ, anh cảm thấy chờ đến khi tâm trạng em lắng lại rồi nói chuyện là tốt nhất”

“Thật ra em không nhỏ mọn như vậy đâu”

Bạch Nhược Hy bỗng ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt anh, vô cùng căng thẳng: “Ba chuyện? Anh giấu em ba chuyện gì?”

“Bây giờ chưa phải lúc, sau này anh sẽ nói với em” Động tác anh dịu dàng vén mái tóc cắt ngang trán của cô, nhẹ nhàng chơi đùa sợi tóc của cô.

Bạch Nhược Hy tức giận đẩy tay anh ra, nhíu mày nhìn chằm chăm vào mắt anh, gắn từng chữ: “Vì sao không thể nói cho em, nếu đã nói còn giấu em ba chuyện, vậy bây giờ anh nói cho em ba chuyện đó là gì đi, anh không nói, trong lòng em rất khó chịu”

“Anh có thể cam đoan với em, anh không làm chuyện gì có lỗi em cả, có điều bây giờ chưa phải lúc, cần em có chuẩn bị tâm lý, sợ với tính cách của em, đột nhiên phát hiện sẽ lại phạt anh mất.”

Bạch Nhược Hy cười bất đắc dĩ, khẽ hừ một tiếng, hỏi lại: “Anh cho rằng bây giờ cho em chuẩn bị tâm lý thật tốt sẽ ảnh hưởng đến tội giấu giếm của anh sao?”

“Chí ít, có thể xử lý nhẹ đúng không?” Kiều Huyền Thạc tự tin nhướng mày với cô.

Bạch Nhược Hy suy nghĩ, rời khỏi ngực anh: *Có thể” Cô cười trả lời, chậm rãi đi đến bên cạnh anh, cầm lấy thức ăn trên mặt bàn, quay người đi ra khỏi phòng bếp.

Kiều Huyền Thạc cũng bưng đồ ăn lên đi theo đẳng sau cô.

Bạch Nhược Hy để thức ăn xuống, kéo ghế ra ngồi vào, hiếu kì hỏi: “Trước đó nghe Bộ Dực Thành nói, hình như giữa chúng ta và nước Khưu sắp xảy ra chiến tranh, anh đi đến đó đàm phán sao?”

Kiều Huyền Thạc kéo ghế ra ngồi xuống, bày đồ ăn xong, chậm rãi cầm bát lên múc canh, nhàn nhã nói: “Giao lưu quân sự chỉ là hoạt động bề ngoài thôi, chủ yếu vẫn là đi thăm dò hang ổ của tổ chức”

Bạch Nhược Hy kích động nghiêng về phía anh, cười hỏi: “Ở nước Khưu sao? Đã tìm được chưa?”

“Vẫn chưa, đã rút đi rồi”

“Đã tìm được anh cả chưa?” Bạch Nhược.

Hy lo lắng nhìn anh.

Kiều Huyền Thạc lắc đầu, im lặng không lên tiếng.

Từ sắc mặt nặng nề của người đàn ông, có thể nhìn ra sự lo lắng của anh, Bạch Nhược.

Hy thở dài một tiếng, cầm lấy thìa ăn canh.

Uống hai ngụm canh, Bạch Nhược Hy lại ngẩng đầu nhìn về phía Kiều Huyền Thạc, hỏi rất chăm chú: “Đã bắt được Doãn Âm chưa?”

Kiều Huyền Thạc tựa lưng vào ghế, không có tâm trạng ăn gì, cảm xúc thấp nhìn Bạch Nhược Hy: “Cô ta không có lịch sử xuất ngoại, bây giờ khắp cả nước đang truy nã cô ta, cô ta không thể chạy ra khỏi nước Tịch từ bất cứ đường nào, cứ như bốc hơi vậy.”

Bạch Nhược Hy để thìa xuống, sốt sắng hỏi lại: “Anh Ba, liệu anh có nghĩ tới, nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất không?”

Kiều Huyền Thạc khẽ giật mình, nhướng mày nhìn Bạch Nhược Hy.

Bạch Nhược Hy đẩy nhẹ bát canh trước mặt ra, nghiêng người tới gần, hai tay đặt trên bàn, chăm chú phân tích: “Em cảm thấy loại tội phạm truy nã như Doãn Âm không thể nào sống một mình được, cô ta cần mua sắm, cần ăn cơm, cần tiếp xúc, nếu như cô ta trốn Kĩ th y nhất định có người đang giúp cô ta”“

Kiều Huyền Thạc ngẩn ra, mim cười hỏi lại: “Vậy em cảm thấy ai có khả năng nhất?”

“Người nhà họ Doãn. Nhưng em biết con người cô chú Doãn chính trực, bọn họ nhất định sẽ khuyên Doãn Âm tự thú, cho nên em cảm thấy khả năng là bọn họ rất thấp, mà tính cách Doãn Đạo khác người, từ nhỏ anh ta đã không quá thích Doãn Âm, quan tâm cô ta rất lạnh nhạt, có thể bởi vì không có quan hệ máu mủ, cho nên Doãn Đạo sẽ không bất chấp nguy hiểm bị lộ thân phận để giúp cô ta, em cảm thấy người có khả năng nhất chính là Doãn Nhụy”

Kiều Huyền Thạc tán thành gật đầu, ánh mắt nhìn cô cũng trở nên yêu thích, nụ cười như nước như khói, dịu dàng không tưởng nổi, đột nhiên vươn tay nhéo khuôn mặt bóng mịn của Bạch Nhược Hy.

Bạch Nhược Hy bị nhéo đau mặt, chu môi, không vui nói: “Anh Ba, anh làm gì vậy?”

“Nhược Hy càng ngày càng thông minh rồi.”

Anh thu tay lại, nhưng vẫn không giấu được niềm vui trên mặt.

Bạch Nhược Hy tức giận xoa xoa khuôn mặt: “Em chỉ đoán vậy thôi, anh đừng vui mừng quá sớm”

“Phân tích rất có lý, như vậy cũng cung cấp cho anh thêm một phương hướng”

“Vậy Doãn Nhụy..” Bạch Nhược Hy khẽ mở miệng, thăm dò nhìn anh.

Kiều Huyền Thạc cười đáng chát, vươn tay sờ lên mu bàn tay của cô, chăm chú nhìn vào ánh mắt lo lắng của cô, hờ hững mở miệng: “Mấy ngày nay anh suy nghĩ rất rõ ràng, quyết định từ bỏ lợi dụng Doãn Nhụy, không phải là bởi vì không đành lòng tổn thương cô ta, mà là sợ cho cô ta có cơ hội lợi dụng, không muốn khiến em đau lòng khổ sở”

Bạch Nhược Hy vội mở miệng: “Em không sao đâu, tra án quan trọng hơn, anh hoàn toàn có thể không cần để ý tới cảm xúc của em đâu?

“Lần trước Doãn Nhụy cũng giúp được không ít, nếu như không nhờ cô ta cài hệ thống theo dõi của bọn anh vào trong máy tính của Doãn Đạo, bọn anh không thể xác định được dấu vết và thông tin nhân viên của tổ chức Ưng nhanh vậy được”

Bạch Nhược hy hiếu kì hỏi lại: “Có thể nói cho em biết không?”

“Bí mật quân đội, ăn cơm đi.”

Bạch Nhược Hy Ỉu xìu cụp mắt, cầm đũa ăn cơm, vừa gắp sợi rau xanh, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Kiều Huyền Thạc: ‘Anh Ba, vì sao hôm nay anh lại nói với người khác em là vợ của anh?”

Kiều Huyền Thạc ngẩn ra, bàn tay vừa cầm lấy đũa gắp thức ăn dừng lại giữa không trung.

“Anh nói bạn gái là được rồi, tại sao lại nói là vợ?”