*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 310

Kiều Huyền Thạc dựa vào tường, nhìn bóng dáng bận rộn của cô, giọng vô cùng dịu dàng: “Muốn anh làm thế nào em mới bằng lòng nguôi giận đây?”

Bạch Nhược Hy tiếp tục im lặng, lấy hai cái bát to và hai đôi đũa từ trong tủ bát, tắt lửa múc mì ra Kiều Huyền Thạc chú ý tới cô đang làm hai bát mì, chậm rãi đi qua, cô đã bày xong mì, bàn tay thon dài của anh vươn ra từ phía sau cô, nắm chặt khay: “Để anh bưng cho”

Cơ thể Bạch Nhược Hy hơi cứng đờ, anh dựa vào gần sát khiến cô hơi sợ hãi, nhanh chóng cúi người chui ra từ dưới cánh tay anh, không nói tiếng nào quay người đi đến cửa.

Kiều Huyền Thạc nhìn thấy Bạch Nhược Hy tránh né người anh, nhìn lại trên khay còn có phần mì của anh, trong lòng ngũ vị tạp trần.

Bạch Nhược Hy không hận anh, nhưng giận là thật.

Anh không giỏi chuyện dỗ con gái nhất, huống chỉ là một cô gái đang vô cùng giận dữ, anh phải làm sao đây?

Kiều Huyền Thạc bưng mì ra khỏi phòng bếp, Bạch Nhược Hy đã sớm ngồi chờ trên bàn ăn. Kiều Huyền Thạc để mì xuống, cũng ngồi xuống đối diện Bạch Nhược Hy, cô cụp mắt không nhìn anh.

Bạch Nhược Hy lập tức gấp gáp, kích động quay mặt lại nhìn vào mắt anh, tức giận thốt ra: “Không thể”“

Kiều Huyền Thạc chăm chú nhìn vào đôi mắt phân nộ của cô, giọng bình thản: “Không thể cái gì?

Bạch Nhược Hy hít sâu một hơi, nén giận, dời mắt đi, nghiêng mặt qua một bên không đối mặt với anh nữa, giọng bực tức: “Không thể có lần tiếp theo nữa, cho dù có lần nữa, anh… anh cũng không thể tìm người phụ nữ khác”

Cuối cùng cũng chịu nói chuyện với anh rồi à?

Tâm trạng Kiều Huyền Thạc thoáng dễ chịu hơn, mặc dù giọng của Nhược Hy vẫn rất cáu, nhưng ít ra không còn chiến tranh lạnh với anh nữa.

Anh nghiêng người tới gần mặt bàn, nhướng mày nhìn cô, dịu dàng nói: ‘Vậy anh nên tìm ai?”

Bạch Nhược Hy thở ra một hơi, im lặng một lát, hờ hững nói: “Anh đi tìm bác sĩ, tiêm thuốc an thần, tiêm thuốc tê, hoặc là đánh ngất xỉu, sao cũng được, nói chung không thể tìm người phụ nữ khá: Kiều Huyền Thạc nhếch môi cười đắng chát, thở dài bất đắc dĩ, lập tức mở miệng nói: “Anh sẽ không để cho chuyện này xảy ra nữa đâu, nếu như còn xảy ra, anh sẽ đi Tìm bác sĩ”

Bạch Nhược Hy hài lòng nhìn anh, cầm lấy đũa cúi đầu ăn mì.

Bầu không khí trên bàn ăn lạnh nhạt.

Kiều Huyền Thạc không động vào mì, lẳng lặng nhìn cô ăn, mặt lạnh tanh, nhưng tâm trạng lại khó mà bình tĩnh.

Bạch Nhược Hy ăn vài miếng, khóe mắt liếc về phía anh, không khỏi nhướng mày, ngước mắt nhìn anh, hờ hững hỏi: “Sao anh không ăn?”

“Em không muốn biết ai bỏ thuốc với anh sao?”

Bạch Nhược Hy nhếch môi, khinh miệt hừ lạnh một tiếng: “Ngoại trừ Doãn Nhụy ra thì còn có thể là ai được chứ, cô ta chỉ biết dùng thủ đoạn bẩn thỉu này thôi”

Kiều Huyền Thạc hơi dừng lại rồi hỏi: “Còn đau không?”

“Đau”

“Ăn mì xong anh bôi thuốc cho em”

“Không cần” Bạch Nhược Hy không chút do dự từ chối, phồng má, liếc mắt nhìn anh, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Không cho phép anh chạm vào em nữa”

Nói xong, cô tiếp tục cúi đầu ăn mì.

Kiều Huyền Thạc không muốn ăn, tâm tình nhạt nhẽo.

Anh nghe thấy Bạch Nhược Hy nói nhỏ câu ‘Không cho phép anh chạm vào em nữa?, trái tìm nháy mắt rơi xuống đáy vực.

Bạch Nhược Hy ăn xong liền rời khỏi bàn ăn, về phòng đóng cửa lại, thái độ vẫn lạnh tanh.

Muốn cô lập tức nguôi giận thì hơi khó.

Kiều Huyền Thạc ăn xong mì Bạch Nhược Hy nấu cho anh, dọn dẹp sạch sẽ, anh đi đến cửa phòng vặn nắm cửa.

Cửa đã bị khóa lại.

Anh gõ cửa mấy lần, Bạch Nhược Hy vẫn không để ý tới anh.

Đứng ngoài cửa phòng Bạch Nhược HỊy, Kiều Huyền Thạc trầm tư một lát, nói về phía cửa phòng: “Nhược Hy, ngày mai anh trở lại thăm em”

Anh bước nhanh chân chuẩn bị rời đi, nhưng vừa đi được hai bước, trong phòng lại vang lên giọng của Nhược Hy: “Không muốn nhìn thấy anh, anh đừng tới nữa”

Anh hiểu tính của Nhược Hy, cô không có khả năng nguôi giận nhanh được.

Kiều Huyền Thạc khổ não đưa tay day day trán, nhắm mắt lại rơi vào trầm tư, qua chốc lát, anh lại nhanh chân rời đi.

Kiều Huyền Thạc đi đến bãi đỗ xe lấy xe, lái xe ra khỏi cổng chung cư, điện thoại liền vang lên Anh cầm lấy điện thoại di động, nhìn qua màn hình, người gọi: Doãn Nhụy.

Nhìn thấy hai chữ này, tâm trạng anh vô cùng bực bội.

Anh chuyển điện thoại thành yên lặng, ném vào ghế lái phụ.

Giảm chân ga, lao đi.

Thời gian thoắt cái đã một tuần trôi qua.

Cuối tuần.

Bạch Nhược Hy khoác tay Lam Tuyết, hai người dạo bước trên đường lớn của quảng trường thương mại,

hào hứng nhìn những cửa hàng cao cấp xung quanh, trang phục nữ rực rỡ muôn màu, nhìn vào từ ngoài cửa kính đúng là cảnh đẹp ý vui, khiến người ta phấn khích.

Mà ngược lại với Lam Tuyết, Bạch Nhược Hy rất chán nản, cúi đầu vẫn nhìn màn hình điện thoại di động, tâm sự nặng nề bước đi.

Lam Tuyết chỉ vào cửa hàng váy cưới trước mặt: “Nhược Hy, chúng ta qua bên kia xem đi, đẹp quá”

Bạch Nhược Hy không đáp lại cô ấy, bị kéo đi về phía trước, đến cửa tiệm váy cưới.

Qua lớp cửa kính, váy cưới thánh khiết trang nhã mặc trên người người mẫu như mộng như ảo, đẹp đến nỗi khiến người ta say mê.

Lam Tuyết và Bạch Nhược Hy đều là phụ nữ chưa từng mặc váy cưới, hai người tràn đầy chờ mong với váy cưới màu trảng như công chúa.

Bạch Nhược Hy không chú ý tới váy cưới trước mặt, tâm tư vẫn đặt vào điện thoại.

“Nhược Hy, chúng ta vào xem chút đi”

Lam Tuyết đề nghị.

Bạch Nhược Hy không có phản ứng, Lam Tuyết nghĩ hoặc cúi đầu, liếc nhìn điện thoại của Bạch Nhược Hy: “Sao vậy? Từ lúc đi ra đến giờ cậu cứ nhấp nhổm, đi dạo phố với mình mà cứ cầm điện thoại di động nhìn suốt, cậu chờ cuộc gọi hay chờ tin nhắn vậy?”

Bạch Nhược Hy mảng: “Người đàn ông này thật hẹp hòi, mình nói không muốn nhìn thấy anh ấy, anh ấy liền thật sự không tới gặp mình, một tuần rồi, ngay cả một cuộc gọi cũng không có.

Lam Tuyết thở dài bất đắc dĩ: “Ôi, lại là chuyện của anh Ba cậu, hai người cãi nhau ăm “Không có:’ Bạch Nhược Hy bỏ di động vào túi xách, thở phì phò.

“Vậy vừa rồi cậu nói không muốn nhìn thấy anh ta mà, không phải cãi nhau ư?”

“Một lời khó nói hết.’ Bạch Nhược Hy móm môi, ngước mắt nhìn về phía cửa hàng, mới phát hiện mình đang ở trước cửa một cửa hàng váy cưới cao cấp, giây phút nhìn thấy váy cưới trắng tinh đoan trang, cả tâm hồn cô bị thu hút.

“Vậy anh ta không tìm cậu, cậu đi tìm anh a đi, anh ta không gọi điện thoại cho cậu, vậy cậu hãy chủ động gọi điện thoại cho anh ta đi” Lam Tuyết cười đảng chát một tiếng, chậm rãi ông rất chậm chạp, không hiểu nổi lòng của phụ nữ, cậu nói gì anh ta cũng sẽ coi là thật, không nghĩ đến ý nghĩa sâu xa hơn.

Mà phụ nữ chúng ta cũng già mồm, thường xuyên nói không đúng với lòng, còn muốn đối phương có thể suy một ra ba đi an ủi tâm tư của mình, nhưng làm sao bọn họ hiểu được chứ?”

Bạch Nhược Hy không khỏi nhướng mày, cảm thấy những lời này của Lam Tuyết đang phản ánh một số người và việc.

“Lam Tuyết, cậu chỉ ai vậy?”

Lam Tuyết lấy lại tinh thần, cười cứng ngắc, chậm rãi nói: “Không chỉ ai cả, chúng ta vào xem đi”

Bạch Nhược Hy bị Lam Tuyết kéo đi vào cửa hàng váy cưới.

“Xin chào quý khách” Nhân viên cửa hàng váy cưới chào đón rất nhiệt tình, nụ cười chân thành.

Bạch Nhược Hy và Lam Tuyết mỉm cười gật đầu với nhân viên, nhìn chằm chằm những váy cưới kia, hai mắt phát sáng như bị thu hút sâu sắc.

Sau khi đi vào, hai người đi đến tủ váy cưới.

Nhân viên cung kính đứng phía sau, chờ xem có gì dặn dò không.

Bạch Nhược Hy vuốt nhẹ một chiếc váy cưới trắng tinh, tâm tình phức tạp.

Mỗi người phụ nữ đều có mộng váy cưới Cô cũng không ngoại lệ.

Bạch Nhược Hy đang đắm chìm trong giấc mộng váy cưới, Lam Tuyết kêu lên rất hưng phấn: “Nhược Hy, cậu qua đây xem chiếc váy cưới này đi, đẹp quá.”

Bạch Nhược Hy lấy lại tinh thần, quay người nhìn về phía Lam Tuyết, trong chớp mắt đó, cô nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc.

đang đứng giữa sảnh phía sau Lam Tuyết.

Bạch Nhược Hy không khỏi nhíu mày, nheo mắt bước chậm về phía Lam Tuyết.

“Nhược Hy, cậu xem.

Lam Tuyết còn tưởng rằng cô định xem váy cưới, nhưng ánh mát chăm chú của Bạch Nhược Hy lại nhìn chảm chằm ra sau lưng cô ấy, Bạch Nhược Hy đi ngang qua người cô ấy, tiếp tục đi về phía trước.

Lam Tuyết hiếu kỳ quay người, dõi theo.

Lúc này, một người phụ nữ khí chất rất tuyệt, trên người mặc váy cưới bước ra từphòng thay đồ, cười ngọt ngào hỏi người đàn ông trước mặt: “Huyền Thạc, nhìn chiếc váy cưới này được không?”

Nghe thấy cái tên này, Lam Tuyết choáng váng, ngạc nhiên nhìn đôi nam nữ kia, rồi lại nhìn Bạch Nhược Hy đi đến, tâm tình đột nhiên căng thẳng.