Chương 27 Hèn hạ như vậy

Điện thoại trong tay Kiều Huyền

Thạc vẫn không hề có động tĩnh gì.

Lúc này cô chỉ muốn khóc một trận,

vì toàn bộ tổn thương trong quá khứ

mà cảm thấy uất ức và không đáng.

Kiều Huyền Thạc cầm lấy điện thoại

mới trong tay cô. Nhìn thấy số cô

vừa gọi, hơi chau mày, sắc mặt trâm

xuống, thấp giọng nói: “Số điện

thoại sai một số, một nhấn thành

bảy.”

Bạch Nhược Hy cúi đầu cáu giận,

nắm chặt tay tức giận nói: “Không

thể nào, đó giờ em chưa từng đổi

số điện thoại. Từ lúc có điện thoại

hồi tiểu học, em liền lưu số anh vào

máy. Lúc trước, khi anh còn chưa

tham gia quân đội, chúng ta từng

gọi điện qua lại, tại sao bây giờ lại như vậy?”

Đọc Full tại truyen.one

Ánh mắt Kiều Huyền Thạc nhìn

chằm chằm vào đôi mắt nhòa lệ

của Bạch Nhược Hy, có chút không

biết làm thế nào, nâng tay lên

hướng về phía gò má của cô.

Mắt cô đều ngập đầy nước, nước

mắt chảy ra, trạng thái kích động

mà đau lòng.

“Nhược Hy, sao cô lại khóc rồi?”

Kiều Huyên Thạc không dám đoán

tại sao cô lại nổi giận, đau lòng như

vậy, nước mắt của cô vì sao mà rơi?

Lúc ngón tay Kiều Huyền Thạc

chạm đến gò má cô, cô lùi về phía

sau hai bước, cố nén nước mắt,

cướp điện thoại mới trở về.

“Em không sao.’

Bạch Nhược Hy bỏ lại một câu liên

lập tức quay người xông vào phòng.

“Rầm.” Một tiếng động cực lớn vang

lên.

Cửa bị khóa lại.

Kiều Huyền Thạc vẫn giữ nguyên tư

thế như cũ, tay dừng giữa không

trung chưa buông xuống. Ngón tay

thon dài nhẹ run rẩy, tim cũng lướt

qua chút khó chịu.

Người con gái này thật là bởi vì ấn

nhấm số điện thoại anh mà khóc

sao?

Bạch Nhược Hy ngồi trên bàn làm

việc trong phòng.

Nước mắt âm thâm rơi trên gò má

trắng nõn, từng giọt từng giọt rơi

xuống mặt bàn.

Cô để mặc nước mắt rơi, run rẩy

đem sim cũ rút ra lắp vào điện thoại

mới.

Sau khi bắt đầu, âm thanh thông

báo tỉnh tinh tinh truyên đến, là số

của cha mẹ và Doãn Nhụy, còn có

cuộc gọi nhỡ của ông nội.

Cô không quan tâm đến mấy cuộc

gọi nhỡ này, trực tiếp ấn điện thoại

cũ, tìm thấy số điện thoại của Kiều

Huyền Thạc.

Rõ ràng vẫn là số điện thoại sai

trong trí nhớ của cô.

Tại sao lại trở thành thế này?

Bạch Nhược Hy căng thẳng nắm

chặt điện thoại. Ánh mắt mơ hồ

nhìn về phía trước, suy nghĩ rốt cuộc

đã sai ở chỗ nào?

Trước kia khi Kiều Huyền Thạc còn

chưa vào quân đội, cô vẫn luôn

dùng số này gọi cho anh.

Sau này anh rời đi rồi, không lâu sau

đó mới phát hiện số này luôn gọi

qua nhưng không ai bắt máy.

Mười năm nay, cô không ngừng tìm

lý do liên lạc với anh. Hết lần này

đến lần khác thất vọng, lần lượt đau

buồn khiến những năm này của cô

nước mắt đau thương không ít.

Rốt cuộc là ai đã tự tiện thay đổi số

điện thoại cô lưu trong điện thoại?

Sau khi ổn định cảm xúc, trong lòng

Bạch Nhược Hy lại dấy lên một tia

vui mừng. Ít nhất có thể chứng minh

Kiều Huyền Thạc không hề tuyệt

tình như vậy.

Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại

vang lên.

Bạch Nhược Hy giật mình tỉnh lại,

hiện lên trên màn hình là số của mẹ

cô.

Cô lập tức bắt máy.

“Mẹ…

Giọng nói tức giận của An Hiểu

truyền lại: “Nhược Hy, giờ con đang

ở đâu?”

“Con đang ở quân khu của anh ba.”

“Con chạy tới chỗ anh ba con làm

gì? Chạy trốn có thể giải quyết được

vấn đề sao? Mẹ hỏi con rốt cuộc đã

xảy ra chuyện gì? Trên mạng nói

con…

Bạch Nhược Hy vội vàng phũ nhận:

“Mẹ, mấy cái đó đều là hiểu lâm”

“Con bị người ta đánh rồi, còn nói

giật chồng bạn thân. Con rốt cuộc

đã giật chồng của ai? Tại sao không

mở điện thoại, còn trốn không về

nhà?”

Bạch Nhược Hy căng thẳng đứng

dậy, tay không cẩn thận chạm tới tài

liệu trên bàn, phách một tiếng, rơi

xuống đầy đất.

“Mẹ, con trở về nói với mẹ sau. Mẹ

giúp con giải thích với người nhà

một chút. Cái này đều là hiểu lâm.”

“Vậy tại sao con…

An Hiểu còn muốn hỏi tiếp, Bạch

Nhược Hy bình tĩnh mở miệng: “Mẹ,

không nói nữa. Con rất nhanh có

thể giải quyết chuyện này. Đến lúc

đó lại giải thích với mẹ sau.”

Nói xong, cô lập tức ngắt máy, bỏ

điện thoại xuống, ngồi xổm xuống

nhặt tài liệu dưới đất.

Nhặt đến cuối, hai tờ giấy chứng

nhận kết hôn đặc biệt bắt mắt dưới

đất lọt vào tâm mắt cô.

Cô sững sờ, ngây ngốc vài giây, rồi

từ từ nhặt lên.

Bỏ tài liệu xuống, cô cầm lấy giấy

chứng nhận kết hôn, cảm xúc trong

lòng lân lộn.

Kiêu Huyền Thạc và tên của cô đều

có công chứng, thậm chí còn có

bản hợp đồng của hai người.

Hai tờ giấy chứng nhận kết hôn phù

hợp với pháp luật này cho tới nay

đều chỉ có trong giấc mộng của cô.

Thế nhưng lúc nó xuất hiện trong

hiện thực, cô không hề hạnh phúc,

không hề vui vẻ hay kích động.

Trong lòng tràn ngập cảm giác tội

lỗi. Hai tờ giấy chứng nhận kết hôn

này khiến cô phải gánh áp lực quá

nhiều.

Không yêu cô lại muốn lấy cô, chỉ là

muốn để cô tiến vào ranh giới của

đạo đức giày vò thôi sao?

Nắm chặt giấy chứng nhận, Bạch

Nhược Hy giận dữ bừng bừng ởi ra

cửa.

Khoảnh khắc mở cửa, Kiều Huyền

Thạc vừa đúng lúc đứng tại cửa.

Hai người thiếu chút nữa đụng vào

nhau.

Bốn mắt nhìn nhau, Bạch Nhược Hy

bình tĩnh nhìn ánh mắt lạnh lùng

của người đàn ông này. Cô giơ tờ

giấy trong tay lên, phẫn nộ hỏi từng

từ từng câu: “Anh rốt cuộc có mục

đích gì?

Sắc mặt Kiều Huyền Thạc hơi trâm

xuống, ngữ điệu trở nên nghiêm túc:

“Đưa tôi.

Bạch Nhược Hy lùi một bước, nắm

chặt tờ giấy trong tay, hận không

thể xé nát tờ chứng nhận này nhưng

vẫn xuống nước cầu xin: “Anh ba,

chúng ta ly hôn đi. Xin anh…

Ánh mắt Kiều Huyền Thạc càng trở

nên lạnh lùng, tiến lại gần cô. Giọng

điệu rét lạnh như phát ra từ trong

hâm băng, ra lệnh nói: “Đưa giấy

chứng nhận cho tôi.”

Bạch Nhược Hy yếu ớt lùi về sau,

trong lòng rất sợ anh nhưng cô

không hề tỏ ra sợ hãi rụt rè, thái độ

kiên định: “Cái gì em cũng đều có

thể nghe theo anh, nhưng việc này

nhất định phải ly hôn.”

Ánh mắt Kiều Huyền Thạc trầm

xuống, sét đánh không kịp bưng tay

mà hung hăng ép cánh tay cô lên

tường. Bạch Nhược Hy cảm thấy

cánh tay đau đớn. Tờ giấy trong tay

rơi xuống mà phần lưng bị ép lên

tường phát ra đau đớn.

“AI” Một tiếng kêu đau vang lên,

Bạch Nhược Hy bị dọa tới sắc mặt

trăng bệch.

Cả người anh phát ra khí tức nguy

hiểm, ngọn lửa tức giận dâng trào.

Khí thế khủng bố như khói mù bao

trùm lên cô. Một cánh tay cô bị ép

lên trên đầu. Tiếng hít thở của hai

người đều trở nên nặng nề.

Kiều Huyền Thạc nheo cặp mắt sắc

lạnh, không mang theo chút độ ấm

nào gắn từng câu từng chữ: “Tôi đã

nói, cô không có sự lựa chọn, càng

không có đường lui.’

Bạch Nhược Hy cười khổ. Dù cho

trong lòng rất sợ anh nhưng vẫn chỉ

trích đầy chế giễu: “Từ lúc bắt đầu

anh đã đào một cái bẫy cho tôi. Tôi

đoán anh sẽ không để tôi sống tốt,

nhưng thật không ngờ anh lại hèn

hạ như vậy, đẩy tôi rơi vào tình cảnh

không thể quay đầu. Còn không

bằng anh cứ trực tiếp giết tôi đi?”

“Hèn hạ?” Kiều Huyền Thạc tự nói

với mình. Khóe miệng cười khẩy,

nhìn nhẹ nhàng như vậy nhưng

trong lòng lại đang chảy máu.

Anh hít sâu một hơi, từ từ cúi đầu,

nhắm cặp mắt đỏ ngâu. Giọng nói

sa sút, thấp giọng nói: “Kết hôn với

tôi khiến cô không thể quay đầu,

sống không bằng chết?”

Bạch Nhược Hy cả kinh, nhìn trán

của Kiều Huyền Thạc. Tại sai anh lại

cúi đầu xuống như vậy. Nói chuyện

trích đầy chế giễu: “Từ lúc bắt đầu

anh đã đào một cái bẫy cho tôi. Tôi

đoán anh sẽ không để tôi sống tốt,

nhưng thật không ngờ anh lại hèn

hạ như vậy, đẩy tôi rơi vào tình cảnh

không thể quay đầu. Còn không

bằng anh cứ trực tiếp giết tôi đi?”

“Hèn hạ?” Kiều Huyền Thạc tự nói

với mình. Khóe miệng cười khẩy,

nhìn nhẹ nhàng như vậy nhưng

trong lòng lại đang chảy máu.

Anh hít sâu một hơi, từ từ cúi đầu,

nhắm cặp mắt đỏ ngâu. Giọng nói

sa sút, thấp giọng nói: “Kết hôn với

tôi khiến cô không thể quay đầu,

sống không bằng chết?”

Bạch Nhược Hy cả kinh, nhìn trán

của Kiều Huyền Thạc. Tại sai anh lại

cúi đầu xuống như vậy