*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 252: Thế lực sau lưng Kiều Huyền Thạc

Nhưng mà bây giờ còn cần phải như vậy sao?

Kiều Huyền Thạc suy nghĩ một chút, lại trả lời câu Kiều Huyền Hạo vừa hỏi: “Tiếp tục làm của tổng giám đốc tập đoàn Hoàng Phát của anh đi, tôi không muốn làm loại giao dịch này”

Kiều Huyền Hạo nở nụ cười yếu ớt, xoay người đối mặt với gò má của anh, ngả ngớn nói: “Vì sao?”

“Không có vì sao cả” Kiều Huyền Thạc bỏ xuống một câu, xoay người đi về phía bàn làm việc.

Anh ngồi vào trước bàn làm việc, mở máy vi tính ra, cầm con chuột bấm.

Kiều Huyền Hạo xoay người đuổi theo, hai tay chống lên bàn làm việc, nghiêng người qua, ánh mắt trở nên cực kỳ khôn khéo, nhỏ giọng nói: “Em ba, tôi vẫn rất nghi ngờ một việc, vì sao cậu không thèm để ý chút nào 10% cổ phần công ty Hoàng Phát kia, đó cũng không phải là ý tiền nhỏ, hiện tại tôi nghĩ có lẽ tôi đã đoán được.”

Thân thể Kiều Huyền Thạc hơi cứng lại, †ay cầm con chuột đột nhiên dừng lại, chậm rãi nhìn về phía Kiều Huyền Hạo.

Kiều Huyền Hạo lộ nụ cười ấm áp, như ánh nắng xán lạn, ánh mắt tản ra hào quang dị thường, ánh mắt chậm rãi chuyển về phía anh, nhíu mày: “Cái vòng quen thuộc trên cổ cậu kia, chắc là cùng loại với dây chuyền vĩnh hằng, nếu như tôi nhớ không lầm, sợi dây chuyền này bị Nhược Hy đấu giá đi mất, hơn nữa giá cả xa xỉ, ba lăm nghìn tỷ đấy”

“.* Khuôn mặt âm trầm của Kiều Huyền Thạc nhìn chằm chằm anh tôi, không nói được một lời.

Kiều Huyền Hạo thấy dưới đáy mắt Kiều Huyền Thạc lướt qua một chút căng thẳng, anh tôi càng tin tưởng suy đoán của mình là đúng.

“Em bà, ba lăm nghìn tỷ cũng không phải là con số nhỏ, người có thể lấy ra tiền mặt, trên đời này phỏng chừng không có mấy người”

“Anh muốn nói cái gì?” Kiều Huyền Thạc lạnh nhạt hỏi.

Kiều Huyền Hạo nhếch môi lộ ra nụ cười đắc ý, bởi vì đã đoán đúng chút chuyện, cho nên tâm tình cực kỳ tốt: “Xưởng công binh thế giới, là công ty của cậu à?”

Kiều Huyền Thạc lập tức giận tái mặt, rũ mắt nhìn máy tính, giọng nói nghiêm khắc vài phần: “Không phải”

“Em ba, hai anh em tôi cũng đừng che giấu, xưởng vũ khí lớn nhất thế giới, phân bố ở 16 quốc gia 78 lãnh thổ, cung ứng vũ khí đến các quốc gia lớn trên toàn cầu, lúc Bước Cách Thành tuyển cử không phải cậu cũng bỏ ra sức lực à?”

“Anh nghĩ nhiều rồi” Sắc mặt Kiều Huyền Thạc bình tĩnh nhìn không ra bất kỳ khác lạ nào Kiều Huyền Hạo đứng thẳng người lên, nhún nhún vai ra vẻ không sao cả: “Tôi hiểu rõ vì sao cậu phải giấu diếm công ty của mình, dù sao cậu cũng là tướng quân của Việt Nam, lực quân giới quá mạnh sẽ làm cho người của những quốc gia khác cảm thấy sợ hãi và bất an, sẽ dẫn đến phiền toái không cần thiết”

Kiều Huyền Thạc tiếp tục xem computer, nhìn như nhập thần, căn bản không để ý tới Kiều Huyền Hạo nói.

“Em ba, anh nói không sai chứ?”

Kiều Huyền Hạo cảm thấy rất không thú vị, không có phản ứng, anh ta nhàm chán thở dài một tiếng, tự giác xoay người rời đi.

Cửa đóng lại Con chuột trong tay Kiều Huyền Thạc ngừng lại, ánh mắt chuyên chú trong máy vi tính cũng tôin rã, anh dựa vào trên ghế, lâm vào trầm tư.

Thời gian trôi nhanh, lướt qua như phù du.

Một tháng trôi qua.

Cửa phủ Tổng Thống.

Một chiếc xe quân sự dừng sát ở cửa, A Lương xuống xe chạy đến cửa sau, mở cửa xe.

Kiều Huyền Thạc từ trong xe đi ra.

Lính gác cổng nhìn thấy họ đều lập tức hành lễ, Kiều Huyền Thạc đều chào trả lại, tiếp tục đi vào bên trong.

Ngược lại Hách Nguyệt lại kiêu căng không tập trung, tùy ý đáp lễ không đúng tiêu chuẩn, vừa đi vừa nói chuyện: “Không đi à?”

“Không đi, anh muốn đi thì cho anh” Kiều Huyền Thạc từ trong túi áo lấy ra một một cái thiệp mời màu vàng: “Cầm đi”

Hai mắt Hách Nguyệt phát sáng, lóe ra thần thái kích động: “Năm năm mới có một lần cá cược, tràng diện lớn như vậy cũng không phải ai cũng có cơ hội đi, anh cũng quá lãng phí rồi, cho tôi đi xem một lần cho biết”

Nhận thiệp mời, Hách Nguyệt vội vàng mở ra.

Đôi mắt Hách Nguyệt trầm xuống, bàn tay nắm thiệp mời cứng đờ, cả người ngây ra.

Cướp thuyền còn để cho anh ấy đi?

Tuyệt đối là loại bạn độc địa.

Kiều Huyền Thạc đi vào cửa phủ tổng thống, thủ vệ đứng ở cửa đẩy cửa ra Anh đi vào, Hách Nguyệt lập tức đuổi kịp.

Hách Nguyệt vừa đi vừa hỏi: “Đã có hoài nghỉ, có đưa quân đi cứu người không?”

“Không ở trong lãnh thổ quốc gia của tôi, không có quyền quản lý”

“Ở chỗ nào? Tin tức có thể tin được không? Nếu không cùng đi mạo hiểm được không?”

“Không có hứng thú”

“Anh là sợ chết đi” Hách Nguyệt khiêu khích.

Kiều Huyền Thạc cười lạnh hờ hững hừ một cái, cũng không trả lời anh ấy.

Mới vừa vào phủ Tổng Thống, bên trong truyền tới thanh âm khiến Kiều Huyền Thạc đột nhiên dừng lại, thân thể cứng lên, chân cũng tựa như mọc rễ không nhúc nhích được.

“Tổng thống, đã sắp xếp xong xuôi, Bạch Nhược Hy thuận lợi lên thuyền, tất cả công việc đã sắp xếp xong”

“Ù, người của chúng ta có cách nào trà trộn vào không?”

“Thực sự quá nghiêm ngặt, không có cách nào, nhân viên công tác bên trong đều đã được sàng lọc và lựa chọn từ năm năm trước, không tuyển người mới, hiện tại lên thuyền đều là VIP”

*Ừ, hiện tại chỉ có thể khẩn cầu cô ấy bình..an

Bước Cách Thành còn chưa nói hết, đột nhiên bóng đen nhanh như chớp áp sát, khi anh ta còn không kịp phản ứng thì cổ áo đột nhiên bị túm lấy, cả người bị kéo lên khỏi ghế.

Người bên cạnh sợ đến mức nhanh chóng rút súng ra, lúc thấy rõ người tới, vệ sĩ mới bỏ súng xuống.

Bước Cách Thành bị dọa đến sắc mặt chợt biến, thấy rõ ràng người túm lấy anh ta, mới thở phào một cái, vào lúc này Kiều Huyền Thạc càng kinh khủng so với kẻ ám sát.

Đôi mắt đằng đẳng sát khí lạnh hung hăng nhìn anh ta, ánh mắt khát máu đỏ bừng, sắc mặt lạnh đến dọa người, quanh thân tản ra khí tức nguy hiểm lạnh lùng, ngay cả mỗi câu mỗi chữ nói ra cũng phát ra sát khí: “Anh sắp xếp Nhược Hy lên đại tiệc Michenlin?”

Bước Cách Thành nuốt nước miếng, căng thẳng đây cổ tay anh ra: “Huyền Thạc, cậu tỉnh táo chút”

Kiều Huyền Thạc tựa như phát điên, giận dữ gào: “Rốt cuộc là có phải hay không?”

Bước Cách Thành cũng tức giận mở miệng: “Phải thì thế nào, cô ấy là tự nguyện cống hiến vì quốc gia, là quang vinh, lại nói hai người đã ly hôn..”

Giọng nói cực kỳ lạnh lùng của lời của Kiều Huyền Thạc cắt đứt lời của anh ta, dùng hết sức lực của bản thân dẫn từng chữ, âm vang có lực: “Bước Cách Thành, anh nghe kỹ cho tôi, mặc dù chúng tôi đã ly hôn, không yêu thương nữa nhưng cô Bạch Nhược Hy đã từng là người đàn bà của tôi, thì cả đời đều là người đàn bà của tôi, để người đàn bà của tôi đi chịu chết, anh đã hỏi qua tôi chưa?”

Bước Cách Thành nuốt nước miếng một cái, thấy đôi mắt tức giận đến muốn giết người của Kiều Huyền Thạc, tâm tình rất khó chịu Hách Nguyệt đứng ở bên cạnh, bị sợ hãi đến nói không ra lời.

“Huyền Thạc” Bước Cách Thành thưa dạ mà mở miệng: “Chúng tôi đối vị trí tự hỏi một chút, thật ra Nhược Hy cô…”

Kiều Huyền Thạc hung hăng đẩy anh ta ra, Bước Cách Thành ngồi phịch lên ghế sa lon “Ai cũng có thể, nhưng Bạch Nhược Hy tuyệt đối không thể” Kiều Huyền Thạc lạnh lùng bỏ xuống một câu, xoay người rời đi Lúc qua bên cạnh Hách Nguyệt, anh tức giận mà rút thư mời trong tay Hách Nguyệt về, bước ra khỏi phủ Tổng Thống, Hách Nguyệt cùng Bước Cách Thành nhìn nhau, vẻ mặt kinh ngạc.