Rời phủ tổng thống, Bạch Nhược Hy lái chiếc xe thể thao màu trắng mới mua.
Cửa sổ mở ra, gió ấm thổi vào mặt cô, mái tóc dài bay trong gió, kính râm trên hốc mắt giúp cô chắn nắng và bụi. Cô một tay cầm vô lăng và một khuỷu tay áp vào cửa sổ.
Đường núi quanh co thưa thớt người qua lại, một bên là núi cao rừng xanh, một bên là biển cả bao la vô biên, cô lái xe về phía trước không có đích đến, đầu óc trống rỗng, chỉ muốn đi một vòng.
Từ sáng đến trưa.
Bạch Nhược Hy đã lái ô tô trong bốn giờ và đi gần hết thành phố.
Cuối cùng, vì quá mệt nên cô muốn dừng lại.
Cô trở lại văn phòng công ty Vĩnh Hằng.
Trước khi thực hiện nhiệm vụ, cô phải xử lý tốt công việc của công ty.
Văn phòng Giám đốc điều hành.
Bạch Nhược Hy vừa mới ký vài văn bản thì cửa bị gõ.
“Mời vào.”
thời gian, chị sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm về việc của công ty.”
Lam Tuyết tiến đến, cô chống tay lên bàn, nghiêng người về phía trước, “Em đi đâu vậy? Tại sao? Chị chưa nghe em nói bao giờ?”
“Chỉ là đi du lịch nghỉ ngơi thôi.” Bạch Nhược Hy nặn ra một nụ cười nhỏ, nở nụ cười ấm áp, giống như một người hoàn toàn không sao cả.
“Đi du lịch?” Lam Tuyết cau mày, yên lặng nhìn chằm chằm Bạch Nhược Hy nhíu mày.
Bạch Nhược Hy chớp mắt nhìn cô, đôi mắt quyến rũ đầy ẩn ý không rõ khiến Lam Tuyết không thể nhìn thấu.
“Sao đột nhiên nghĩ đến đi du lịch?”
Bạch Nhược Hy đẩy tài liệu trong tay cho Lam Tuyết và nói: “Những tài liệu này giao cho chị. Em đã ký tên rồi.”
“Được rồi.” Môi Lam Tuyết nở một nụ cười nhạt: “Em cứ thoải mái đi, thời gian này em phải học tập và làm việc, thật sự rất mệt mỏi rồi. ”
Bạch Nhược Hy đứng dậy, cầm túi xách lên, tâm trạng thoải mái vui vẻ, nở nụ cười vô cùng rạng rỡ, lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp:” Em đi nghỉ, chị vất vả rồi. Lam Tuyết.”
Lam Tuyết lắc đầu cười bất lực, đột nhiên, Bạch Nhược Hy bước ra khỏi bàn làm việc, ôm lấy cô.
Lam Tuyết sửng sốt, hai tay cứng đờ mở ra, chớp mắt, nhất thời không phản ứng kịp.
Bạch Nhược Hy không nhịn được cười:” Em rất yêu chị, nhưng yên tâm, em sẽ không làm thịt chị đâu. ”
” Vậy thì chị yên tâm rồi, em đột nhiên nói rằng em yêu chị, rồi còn ôm chị chặt như vậy, chị sợ rằng em bị đồng tính luyến ái.” Lam Tuyết nghiêm túc biểu đạt, khiến Bạch Nhược Hy chết lặng.
Cô từ từ buông Lam Tuyết ra, lùi lại một bước, nhìn chằm chằm khuôn mặt ngọt ngào với đôi mắt sâu và nóng bỏng của Lam Tuyết, khắc sâu hình dáng của cô trong tâm trí.
Ngập ngừng một chút, Bạch Nhược Hy vui vẻ quay lại, bước tới cửa, vừa đi vừa nói: “Em đi đây, gọi điện nhé.”
” Được rồi.”
Bạch Nhược Hy và Trần Âu, cùng nhau rời công ty.
Bên trong xe.
Trần Âu lái xe nghiêm túc, cung kính hỏi: “Cô Bạch, chúng ta đi đâu bây giờ?”
Bạch Nhược Hy nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ xe, nhìn những tòa nhà cao tầng nhanh chóng lướt qua, với giọng điệu trầm trầm: “Tôi muốn gặp lại anh ấy.”
“Hả? Ai?” Trần Âu khó hiểu.
Trái tim Bạch Nhược Hy hơi đau, cô cảm thấy khó chịu khi nghĩ rằng đó có thể là lần cuối cùng.
“Lái xe tới tòa nhà khu quân sự.”
Trần Âu bị kích động đến kinh ngạc, thân thể đứng thẳng, trên mặt tràn đầy ý cười, giọng điệu rất hưng phấn: “Chúng ta đi gặp tướng quân Kiều sao?”
“Ừ.”
“Ôi. Đã lâu không gặp.” Trần Âu đột ngột đạp ga phi nước đại trên đường, hưng phấn như những chú chim.
Bạch Nhược Hy không khỏi nhíu mày, chậm rãi nhìn Trần Ẩu cảm thấy có chút tức giận: “Trần Âu, tôi nói lại lần nữa, anh ba không thích nam, anh ấy thích phụ nữ.”
Trần Âu không đồng ý và biện hộ lý do: “Cô Bạch, cô không biết gì về chuyện đó. Trong tôi đều là trai thẳng. Lúc đầu tôi chỉ yêu phụ nữ. Nhưng vì những cú sốc tình cảm hoặc bị tổn thương bởi phụ nữ, Cuối cùng chúng cũng trở thành khúc cua. ”
Trái tim Bạch Nhược Hy đột nhiên run lên, cô sợ hãi đến mức vội vàng cúi người về phía trước mà đe dọa Trần Âu:” Trần Âu, tôi cảnh báo anh, nếu cô dám bẻ cong anh ba của tôi, tôi sẽ không bỏ qua cho aanh đâu. ”
” Cô Bạch à, tôi làm gì có khả năng bẻ gãy anh ba của cô, nhưng cô không thể ngăn cản tôi hâm mộ anh ấy, anh ấy là thần tượng của tôi, tôi yêu thần tượng của tôi, cô không thể kiểm soát tôi.”
“Tôi không quan tâm đến anh, nhưng bạn phải tránh xa anh ba.” Bạch Nhược Hy tức giận mà cảnh cáo làn nữa.
“Tôi không làm được.” Trần Âu không hề sợ hãi, vì anh biết tính cách hiền lành của Bạch Nhược Hy nên mới dám to gan lớn mật mà chống đối.
Bạch Nhược Hy tức giận đến mức nắm chặt tay, muốn dùng búa đập chết anh ta: “Tin hay không tùy anh, tôi sẽ sa thải anh.”
“Nếu cô sa thải tôi, tôi sẽ chủ động đuổi theo tướng quân Kiều.” Trần Âu nói với một nụ cười.
Trái tim Bạch Nhược Hy kêu lên một tiếng: Ôi chao, còn dọa tôi nữa.
Nhưng cô thú nhận, vì sợ hãi nên cô ấy mím môi, nắm chặt tay và lùi về phía ghế sau, hít một hơi thật sâu rồi lại một hơi thật sâu.
Kiều Huyền Thạc không thể ở bên cô, nhưng anh ấy nhất định không thể ở bên một người đàn ông.
Chịu đựng trong mười phút.
Giọng nói phấn khích của Trần Âu vang lên: “Cô Bạch, tới tòa nhà quân khu rồi, chúng ta có vào không?”
“Không, cứ đợi ở đây.” Bạch Nhược Hy không muốn Kiều Huyền Thạc nhìn thấy mình, chỉ muốn gặp anh từ một khoảng cách xa. Đôi mắt cô muốn ghi lại dáng vẻ của anh ấy.
Thời gian trôi qua từng phút.
Từ trưa đến tối, chưa từng thấy Kiều Huyền Thạc giữa dòng người ra vào.
Cô chợt nhớ ra cuộc điện thoại mà Trần Tĩnh đã gọi với cô.
Cảm thấy rất thất vọng, cô dựa đầu vào cửa sổ lẩm bẩm: “Về Kiều gia đi.” “Được rồi.” Trần Âu lập tức khởi động xe, xoay người rời đi.
Đêm khuya, mọi âm thanh đều tĩnh mịch.
Lối vào biệt thự của nhà họ Kiều.
Xe của Bạch Nhược Hy đậu dưới ánh đèn mờ ảo, con đường thưa thớt dân cư.
Màn đêm càng lúc càng sâu, đèn trong biệt thự của Kiều gia sáng rực, nhưng cô đợi một đêm vẫn không bóng dáng Kiều Huyền Thạc đâu cả.
Trần Âu đã ngủ gật trên tay lái.
Bạch Nhược Hy dựa sát vào cửa sổ, nhìn về hướng nhà họ Kiều, háo hức muốn nhìn thấu.
Càng chờ đợi, càng lo lắng.
Cô không biết lần này mình rời đi có còn cơ hội gặp lại anh không? Lúc này, khát vọng được gặp anh của cô càng lúc càng mạnh.
Suy nghĩ hồi lâu, cô lấy điện thoại di động trong túi ra, bấm điện thoại cho anh.
Cô giữ chặt điện thoại và hồi hộp nghe nhạc chuông trên điện thoại của anh.
Lòng cô ngày càng xao xuyến. Có lẽ cô là con gái của kẻ thù của anh, và anh thậm chí không muốn trả lời cô qua điện thoại.
Hoặc có lẽ, ghét ai thì anh cũng ghét cả tông chi họ hàng, anh cũng hận cô.
Đột nhiên, điện thoại di động của Kiều Huyền Thạc được kết nối.
Giọng anh trầm thấp và nhàn nhạt xa lạ: “Có chuyện gì vậy?”
Xin lỗi các tình yêu nhé, hôm nay cuối năm bận nhiều việc quá nên chỉ kịp edit một chương, mai mình sẽ bù nhé.