*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trần Tĩnh hô hấp trở nên hỗn loạn, tâm trạng trở nên tức giận, không còn kịp rút lại những gì đã nói, vừa rồi cô không định nói ra, nghĩ đến Bạch Nhược Hy, cô sẽ để những việc đã qua thực sự trở thành quá khứ.

Nhưng lời nói thốt ra này đã khiến Kiều Huyền Thạc sụp đổ hoàn toàn.

Khuôn mặt anh trở nên khó coi.

Lúc này, trong lòng cô hận An Hiểu và Kiều Nhất Xuyên.

Nhưng cô cảm thấy có lỗi với Bạch Nhược Hy rất nhiều, không biết phải làm gì.

Kiều Huyền Thạc biết mình hơi nóng tính khiến Trần Tĩnh hoảng sợ, lập tức buông vai cô ra, tức giận đứng lên, đi ra ban công đè nén tâm trạng xuống.

Anh đã đoán được một vài điều dựa trên lời nói của mẹ mình.

Sau khi bình tĩnh lại, Kiều Huyền Thạc lập tức xoay người, đi đến ghế sô pha, trầm mặc nhìn Trần Tĩnh à hỏi: “Mẹ, mẹ có biết An Hiểu không?”

“Mẹ kết hôn với ba con là vì quyền lợi của hai công ty. Sau này, ông nội con chiếm lấy hết tài sản của ông ngoại làm của riêng. Ông ngoại con rất tức giận. Ba con khi đó là tổng giám đốc. An Hiểu là thư ký của ông ấy, sau một thời gian dài, hai người có quan hệ tình cảm.”

Kiều Huyền Thạc nắm chặt quả đấm sắt, gân xanh trên cổ lộ ra, trong lòng lửa giận sâu như lửa đốt, sắc mặt khó coi tới mức cực điểm.

Càng nghe, anh càng không kiềm chế được.

Trần Tĩnh rơi vào đau buồn, chậm rãi nhớ lại: “Thực ra, mối quan hệ của mẹ và ba con khá tốt. Ông ấy đối xử với mẹ rất tốt. Ông ấy nói rằng mẹ là người phụ nữ mà ông ấy yêu nhất trong đời. Có lẽ mẹ là một người phụ nữ mà ông trời ban cho bản tính bình lặng và dịu dàng. Mẹ không biết thể hiện một tình cảm mãnh liệt và đam mê, không thể kích thích ông ấy nên ông ấy đã ngoại tình. Ông ấy lừa dối, mẹ không thể tha thứ, vì vậy mẹ đã ly thân với ông ấy mà không ly hôn, vì mẹ rất yêu các con, mẹ không muốn ba anh em các con phải tan đàn xẻ nghé nên mẹ vẫn luôn sống nhịn nhục.”

“An Hiểu đã nói chuyện với mẹ rất nhiều lần. Cô ấy đã ép mẹ ly hôn và yêu cầu bố con cưới cô ấy. Mẹ đã nói rằng mẹ có thể chấp nhận mối quan hệ tình cảm của họ, cho dù họ yêu đương vụng trộm hay công khai đều được. Mẹ đã tuyên bố rằng mẹ sẽ không ly hôn. Bọn họ có thể coi như mẹ không tồn tại. ”

 

” Nhưng thứ An Hiểu muốn không phải là tình yêu. Thứ cô ấy muốn là vị trí bà chủ nhà họ Kiều. Có một lần mẹ ở sau biệt thự hóng gió, An Hiểu đã kề dao vào ngực mẹ ép mẹ ký tên. Đối mặt với cái chết và ly hôn, mẹ đã chọn ly hôn. Nhưng mẹ không ngờ sau khi mẹ ký, cô ấy vẫn không hài lòng mà còn đẩy mẹ xuống núi, núi không dốc, mẹ ngã không chết nhưng sau khi tỉnh lại thì đã bị giam dưới tầng hầm.”

Kiều Huyền Thạc từ từ nhắm mắt lại, hơi run lên vì tức giận, hai bàn tay nắm chặt như sắt, hai dòng nước mắt trong veo chậm rãi trượt xuống trên gò má cường tráng.

Đau đớn, hận thù, giận hờn nhất thời lẫn lộn cứ ùa về trong tim, không ai biết bây giờ anh đau như thế nào.

 

Nhận kẻ thù là mẹ hơn 20 năm, anh hận không thể đâm đầu vào tường và chết vào lúc này để báo đáp lòng tốt đã nuôi dưỡng anh.

Trần Tĩnh bình tĩnh, giọng điệu trầm thấp, yếu ớt dường như đã nhìn ra tất cả, cô thờ ơ nói: “Bởi vì không ai biết cô ấy đã hẹn với mẹ, không có người giám sát, cho nên mẹ mới mất tích, mẹ bị nhốt trong một tầng hầm kín đáo như vậy, con tìm không thấy đó cũng là điều bình thường. ”

“Con xin lỗi mẹ … con xin lỗi …” Giọng nói nghẹn ngào của Kiều Huyền Thạc run lên.

Trần Tĩnh chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thấy con trai tự trách mình đau đớn, cô đau khổ đứng lên, đi tới bên anh, ôm eo và bụng anh, úp mặt vào ngực anh, nhẹ giọng an ủi: “Huyền Thạc, đừng như thế này, tất cả đều đã qua rồi. Bây giờ, mẹ đang đứng trước mặt con mẹ không sao đâu. Con đừng giận, đừng trách mình … ”

Nghe mẹ an ủi, anh vẫn không khỏi đau lòng, giờ phút này anh hận nhất chính là bản thân mình.

Anh từ từ hé môi, hơi thở cào cấu lồng ngực như dao cắt, đau đến phát điên lên, nghẹn ngào thở dài lẩm bẩm: “Mẹ ơi, con xin lỗi …”

“Đừng tự trách mình nữa. Sự việc xảy ra không liên quan gì đến con. Đây là ân oán cả đời của chúng ta, mẹ đã buông tay, con đừng như vậy.”

“Mẹ không hận sao?” Kiều Huyền Thạc không hiểu nổi, hai mắt đỏ hoe nhìn Trần Tĩnh.

Trần Tinh cười mạnh, cô hận chứ, cô hận An Hiểu, Kiều Nhất Hoắc và những kẻ đã hại cô, cô muốn giết họ, nhưng cô không muốn mang nỗi hận cho con trai mình, lắc đầu: “Mẹ không hận nữa, cho nên con cũng đừng hận. Mẹ sẽ giải quyết chuyện này. Mẹ sẽ giải quyết mọi ân oán của thế hệ chúng ta.”

Kiều Huyền Thạc cười khổ trong nước mắt, chậm rãi ôm Trần Tĩnh.

Nhìn thấy mẹ như vậy, anh càng tự trách mình và cảm thấy đau khổ hơn.

Anh im lặng. Ngừng phát ra âm thanh.

 

Giờ anh bắt đầu hiểu tại sao Bạch Nhược Hy lại thích mẹ mình đến vậy, bởi vì một người mẹ hiền lành, dịu dàng, hiểu biết như vậy, anh cũng rất yêu.

Vì tình yêu, điều anh phải làm không phải là buông tay mà là để những kẻ đã hại mẹ anh trả món nợ máu hàng triệu lần.

Sau khi ôm mẹ một lúc, Kiều Huyền Thạc nghĩ về điều đó và quyết định từ tốn nói: “Mẹ, ngày mai hãy trở lại nhà họ Kiều với con.”

“Hả?” Trần Tĩnh lo lắng đẩy anh ra, tức giận hỏi: “Mẹ đã nói như vậy. Tại sao con còn muốn mẹ trở về gặp bọn họ?”

“không đơn giản chỉ là trở về như vậy, chính là trở về vị trí bà chủ của Kiều gia.”

“Hả?” Trần Tĩnh kinh hãi nhìn anh với vẻ khó hiểu.

Kiều Huyền Thạc hít một hơi thật sâu, đút hai tay vào túi, trấn tĩnh tâm trạng, giọng điệu nghiêm nghị và bình tĩnh: “Cùng nhau quay về, chiếm lại tất cả những gì thuộc về mẹ.”

“Mẹ không muốn.”

“Đoạt lại tất cả, sau đó nếu không hài lòng thì ném nó vào thùng rác và muốn phá hủy nó sẽ phá hủy.”

“Huyền Thạc, mẹ …… “Trong lòng Trần Tĩnh rất cảm động, con trai đã nhìn thấu tâm trí của cô, cô đã luôn muốn trả thù chỉ là không có can đảm và dũng khí.

“Có con ở đây, mẹ đừng sợ, chúng ta cùng về sống chung đi.”

Giọng điệu kiên định của Kiều Huyền Thạc càng khiến trái tim yếu ớt của Trần Tĩnh mạnh mẽ hơn.

Cô gật đầu: “Được, dọn về sống chung đi.”

“Mẹ ngủ sớm đi, ngày mai con đưa mẹ đi gặp hai anh.”

Trần Tĩnh hưng phấn gật đầu, tâm trạng lập tức phấn chấn.

 

“Mẹ, con về phòng trước đây. Con sẽ ở phòng bên cạnh mẹ. Hãy đến tìm con nếu mẹ có việc gì.”

“Ừ,”

“Ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

Kiều Huyền Thạc nói lời chúc ngủ ngon với mẹ và rời đi.

Khi anh tới cửa, Trần Tĩnh đột nhiên gọi anh: “Huyền Thạc.”

Kiều Huyền Thạc đã cầm nắm cửa trong tay và quay lại nhìn mẹ mình.

Giọng điệu dịu dàng của Trần Tĩnh buồn bã, nhàn nhạt nói: “Nhược Hy

vô tội.”

Lúc này, không có gì khiến Kiều Huyền Thạc đau lòng hơn câu nói này.

Anh cực kỳ bình tĩnh, bình tĩnh đến mức trong mắt không có một tia cảm xúc, không đáp lại lời nói của Trần Tĩnh, coi như không nghe thấy, mở cửa đi ra ngoài, trực tiếp đóng cửa lại.