Chương 14 Coi như là mình xin cậu

Bạch Nhược Hy xông vào phòng,

đứng trước gương nhìn hình ảnh

của mình trong đó. Bản thân vừa

quẫn bách lại xấu hổ giống như một

đứa ngốc vậy.

Hai tay cô ôm lấy gương mặt đỏ

hồng. Cả người như phát sốt, hít thở

khó khăn.

Sống cùng với nhau, rốt cuộc vẫn

bất tiện. Sống dưới một mái hiên

cuối cùng cũng sẽ gặp mặt. Sau này

anh kết hôn với Doãn Âm rồi, cô lại

càng thêm khó chịu.

Dùng sức vỗ vỗ mặt, Bạch Nhược

Hy thở ra nỗi bức bối trong lòng,

lẩm bẩm nói với chính mình:

“Bạch Nhược Hy, mau tỉnh lại đi.

Người đàn ông đó không phải là

người mày có thể với tới. Ít mơ

mộng đi, mau chóng tìm ra hung

thủ trả lại sự trong sạch cho mẹ.

Sớm chút rời khỏi nơi này cũng là

sớm thoát khỏi đau khổ.”

“Đệ Ca”

Ngôi nhà cao tâng này là nơi tụ họp

cao cấp.

Bên trong là một chỗ ăn chơi nghỉ

ngơi, thuộc loại tiêu phí xa xỉ, chỉ

nhận hội viên, không nhận khách

ngoài. Phí hội viên hằng năm là một

triệu. (*)

(*) Một triệu nhân dân tệ tương

đương 3 245 962 772 VND.

Phí thường niên một triệu. Khoản

tiền này có biết bao nhiêu ông chủ

doanh nghiệp vừa và nhỏ đều

không thể nào kiếm được một triệu

trong một năm, càng không cần nói

tới người thường. Có thể trở thành

hội viên ở đây đều không phải là

người bình thường.

Bạch Nhược Hy lại lân nữa theo

Đường Lập Đức tới “Đệ Ca”, rất

không may là bị ngăn lại ngoài cửa.

Trước cửa kính sáu tâng dựng một

cái bình cổ cực lớn. Bạch Nhược Hy

muốn dùng bình hoa làm vật cản,

dựa vào tấm cửa kiếng yên tĩnh chờ

đợi.

Trời bên ngoài rất tối, mưa phùn rả

rít, ướt cả mặt đất. Không khí ẩm

ướt, là mùa xuân sắp sửa đến rồi.

Người ra vào tòa “Đệ Ca” rất ít,

nhưng thỉnh thoảng tiến vào đều là

một số nhà chính trị hoặc là các

nhân vật có máu mặt trên thương

trường.

Thời gian từng giây từng phút trôi

qua, Bạch Nhược Hy hết ngồi lại

đứng. Hai mắt mệt mỏi, núp trọn

vẹn hai tiếng đồng hồ.

Đột nhiên, một bóng hình quen

thuộc khiến Bạch Nhược Hy bắt đầu

căng thẳng.

Cô cứ ngỡ mình nhìn nhầm liền vội

vàng từ sau bình hoa ló đầu ra xem,

chân mày nhíu chặt.

Doãn Nhụy khoác áo lông chồn, cao

quý mà tao nhã, lại đúng lúc cùng

Đường Lập Đức vừa nói vừa cười từ

bên trong sóng vai bước ra.

Chỉ là trùng hợp thôi sao?

Nhà họ Doãn cũng là quý tộc số

một số hai, cơ nghiệp trong nhà vô

cùng lớn. Doãn Nhụy xuất hiện ở nơi

cao cấp thế này cũng rất bình

thường.

Nhưng tại sao cậu ấy lại quen biết

với Đường Lập Đức? Hai người lại

còn nói chuyện vô cùng vui vẻ. Xem

ra rất quen thuộc với nhau.

Đường Lập Đức và Doãn Nhụy cùng

rời khỏi.

Trong lòng Bạch Nhược Hy tràn đầy

ngờ vực, lén đi theo phía sau. Cô

thừa cơ tiến vào thang máy tầng hai

đi xuống lầu.

Khi cô xuống cửa đại sảnh dưới lầu,

chỉ thấy Doãn Nhụy một mình đứng

ở cửa vẫy tay. Mà xe của Đường Lập

Tức lại vừa rời khỏi.

“Doãn Nhụy.” Bạch Nhược Hy đi đến

sau lưng cô ta, trực tiếp hô một

tiếng.

Doãn Nhụy vội vàng xoay người, lúc

nhìn thấy Bạch Nhược Hy liền cả

kinh, rất nhanh phản ứng lại, nghi

hoặc hỏi: “Nhược Hy, hóa ra cậu

cũng ở đây. Vừa rồi sao không gặp

cậu?”

Bạch Nhược Hy hoàn toàn không

muốn trả lời lại, yên lặng nhìn chằm

chằm vào mắt cô ta, quan sát vẻ

mặt, nghiêm túc mà thành thật:

“Cậu quen với Đường Lập Đức?”

Doãn Nhụy mặt không đổi sắc,

giọng điệu cũng vô cùng tùy ý: “Biết.

Giám đốc công ty điện ảnh truyền

hình trong công ty của chị mình. Ở

rất nhiều buổi tiệc đều có thể gặp

được anh ta nhưng không có giao

tình gì.’

Bạch Nhược Hy rất muốn nhìn xem

cô ta có phải đang nói dối hay

không. Thế nhưng cô ta quá mức

bình tĩnh, căn bản không giống như

đang nói dối.

“Cậu hẹn anh ta cùng tới… Vấn đề

của Bạch Nhược Hy vẫn chưa hỏi

xong, Doãn Nhụy liên phủ nhận.

“Mình không có hẹn anh ta. Một

mình mình tới Đệ Ca đi spa. Tháng

sau kết hôn rồi. Gần đây mỗi ngày

đều đến đây dưỡng da, đúng lúc

gặp được anh ta đang sử dụng dịch

vụ ở bên trong liền nói chuyện thêm

vài câu mà thôi.

Tâm tình Bạch Nhược Hy lại trâm

xuống, rõ ràng đã quên đi chuyện

đau lòng rồi lại bị nhắc lại. Bây giờ

tâm tư quan sát gì đều không còn

nữa.

Doãn Nhụy liền tới gân, nhướn mày

nhìn cô cười hỏi: “Nhược Hy, cậu là

hội viên của Đệ Ca sao? Sau này

cùng hẹn đi làm đẹp đi.”

“Không phải.” Bạch Nhược Hy lạnh

nhạt đáp một câu.

Tiền lương hằng năm của cô ngay

cả mười vạn đều không có. Thẻ hội

viên hằng năm cần một triệu. Đối

với cô mà nói là năm mơ giữa ban

ngày.

Doãn Nhụy trong lúc mỉm cười

mang theo ý nghi hoặc, nhướn mày

vẻ không thể tin được: “Cậu không

phải hội viên, vậy cậu đến nơi này

làm gì?”

Bạch Nhược Hy im lặng, cứ như vậy

yên tĩnh nhìn cô ta.

Doãn Nhụy sờ sờ mặt mình, cười

nhõng nhẽo. Giữa hàng lông mày

tràn đây ánh sáng thiện lương ấm

áp, cười hỏi: “Cậu nhìn mình như

vậy. Mình sẽ tưởng là cậu cũng yêu

mình rồi. Mình sợ quá.”

Bạch Nhược Hy nhịn không được

cười nhẹ, bị cô ta chọc cười. Một

người bạn thân quen biết hai mươi

mấy năm, cô thật không có cách

nào lại hoài nghi cô ta nữa.

Nhìn thấy Bạch Nhược Hy cười rồi,

Doãn Nhụy mới cầm lấy tay cô:

“Nhược Hy, mình giúp cậu làm thẻ

hội viên. Sau này chúng ta cùng đến

đây làm đẹp, tập gym, ăn uống vui

chơi toàn bộ đều miễn phí.”

“Không cần.” Bạch Nhược Hy hoảng

sợ, vội đẩy cô ta: “Mình không muốn

làm loại thẻ hội viên này.”

“Không có gì, mình giúp cậu trả

tiền.” Doãn Nhụy thế nhưng khách

khí kéo cô đi vào bên trong.

Bạch Nhược Hy gấp gáp, dùng sức

đẩy tay cô ta ra. Đừng nói một triệu,

một trăm đồng cô đều không muốn

mượn người khác.

“Doãn Nhụy, thật là không cần. Mình

không cân loại hội viên này.”

Sắc mặt Doãn Nhụy trâm xuống:

“Cậu đây là xem thường mình sao?”

Bạch Nhược Hy hít sâu một ngụm,

cắn cắn môi: “Mình không có xem

thường cậu. Đối với cậu mà nói tiền

là chuyện nhỏ, nhưng cậu phải nghĩ

tới cảm nhận của mình. Mình không

muốn làm hội viên. Mong cậu tôn

trọng mình.”

Doãn Nhụy trê môi: “Nhìn cậu rất

yếu đuối nhưng tính cách thật ương

ngạnh, cứng rắn, thật là không có

cách nào với cậu.’

Đây là nguyên tắc.

Bạch Nhược Hy hoàn toàn không

muốn giải thích với cô ta quá nhiều.

Mưa càng lúc càng lớn. Gió càng

thổi càng lạnh. Không khí mang

theo hơi lạnh.

Lúc này, đúng lúc có một chiếc xe

quân đội bắt mắt dừng lại trước

cửa.

Doãn Nhụy và Bạch Nhược Hy đều

nhìn thấy, cũng là liếc mắt một cái

liền nhận ra chiếc xe này.

Doãn Nhụy vui mừng khôn siết, câm

lấy tay của Bạch Nhược Hy: “Nhược

Hy, chông mình đến đón mình rồi.

Cậu cùng mình đi chung xe đi.”

Chồng?

Hai chữ này giống như kim châm

đâm Bạch Nhược Hy đau nhói. Tay

cô cứng đờ, từ từ rút tay ra khỏi tay

Doãn Nhụy.

Không phải tháng sau mới kết hôn

sao?

Đã xưng hô chồng vợ rồi sao?

Trong lòng cô như có tảng đá ngàn

cân đè lên. Bạch Nhược Hy cảm

thấy hít thở không thông, nhưng vẫn

gượng cười nói: “Không cần đâu,

anh ấy đến đón cậu. Cậu mau đi đi,

đừng để anh ấy đợi lâu.”

Doãn Nhụy mặt mày rạng rỡ cười:

“Không sao đâu. Dù sao anh ấy đợi

mình nhiêu năm như vậy rồi. Lại đợi

thêm chút nữa cũng không có gì.’

Bạch Nhược Hy cố gắng nặn ra nụ

cười, thế nhưng cô biết mặt mình

cứng đơ đến mức nào. Trong lòng

đau đớn bao nhiêu cô cũng có thể

cảm nhận được.

Không biết Doãn Nhụy là vô tâm

hay là cố ý, luôn có thể một đao lại

một đao đâm vào tim cô. Mỗi lần

đều khiến cả người cô chảy máu

đầm đìa.

“Không sợ mưa phùn sao. Chúng ta

cùng đi đi.” Doãn Nhụy lại dắt tay

Bạch Nhược Hy.

Những ngón tay mát lạnh của Bạch

Nhược Hy trong tay Doãn Nhụy liền

trở nên cứng đờ. Cô hơi run rẩy rút

tay ra. Lần này thái độ cô cứng cỏi,

giọng điệu cũng tức giận nói một

câu: “Đừng có quan tâm mình. Coi

như mình câu xin cậu.”

Nói xong câu này, cô rũ mắt xuống,

che giấu đôi mắt rơm rớm nước của

mình.

Doãn Nhụy nghe ra sự tức giận,

cũng nhìn thấy sự bi thương của cô.

Không phải là đứa ngốc thì đều có

thể cảm nhận được khí thế sa sút

của cô. Doãn Nhụy đứng thẳng vai,

mím môi thở dài một tiếng, giả vờ

nhìn không hiểu tâm tình của cô, im

lặng xoay người đi ra chỗ chiếc xe

ngoài cửa.

Doãn Nhụy mở cửa lên xe.