Chương 134 Sĩ quan phụ tá Liêu và thể lực đen tôi

Kiều Huyền Thạc vội để chiếc cốc

trong tay lên bàn.

A Lương bị nghẹn, vô cùng kinh

ngạc, còn muốn đứng dậy chào

Kiêu Huyền Thạc.

“Nằm yên đi, đừng nhúc nhích.” Kiều

Huyền Thạc ra lệnh.

A Lương nhìn Kiều Huyền Thạc, vẻ

mặt kinh ngạc đến ngơ ngác, được

lãnh đạo cấp trên của mình săn sóc

đúng là chuyện không ngờ được.

Anh ta yếu ớt thều thào: “Cậu Ba,

Sao… sao cậu lại tới đây?”

“Tới thăm cậu.” Kiều Huyền Thạc

ngồi vào ghế, kéo chăn đắp cho anh

ta, giọng ôn hòa ân cần thăm hỏi:

“Cảm thấy thế nào?”

“Vẫn… vẫn ổn.” A Lương cười khẽ,

cảm giác được quan tâm khiến

trong lòng anh ta thấy rất ngọt.

Kiều Huyền Thạc quay mặt nhìn về

phía Tinh Thần sau lưng, ra lệnh:

“Cậu đi ra ngoài mua cho A Lương ít

cháo đi.”

“Vâng.” Tinh Thần trả lời, lập tức

quay người ởi ra ngoài.

A Lương thấy Tinh Thần rời đi, đi

theo Kiều Huyền Thạc nhiều năm,

cũng hiểu rõ anh cố ý đuổi Tinh

Thân đi.

Cửa phòng được đóng lại.

A Lương chậm rãi mở miệng: “Cậu

Ba, cậu và cô Ba không sao chứ?”

“Không sao rồi, còn nhớ chuyện gì

xảy ra hôm đó không?”

“Nhớ ạ.

Kiêu Huyền Thạc đột nhiên đứng

dậy, quay người đi đến cửa, vô cùng

cẩn thận kéo cửa ra, đi ra ngoài

quan sát xung quanh, rồi lui vào

đóng cửa lại.

A Lương căng thẳng quan sát hành

động của anh.

Đóng cửa và cửa sổ lại, Kiều Huyền

Thạc đi đến bên mép giường A

Lương ngồi xuống, giọng nghiêm

túc thì thâm: “Nói đi, rốt cuộc là

chuyện gì xảy ra.”

“Cậu Ba, tôi không thấy rõ dáng vẻ

đối phương thế nào, trời tối quá, chỉ

biết anh ta để tóc dài, dáng người

cũng rất cao. Anh ta xuất hiện đằng

sau tôi, nổ súng với tôi, sau khi tôi

ngã xuống đất anh ta còn muốn nổ

súng với tôi, tôi ôm vết thương đá

anh ta một phát, anh ta lại nổ súng

muốn lấy mạng tôi.”

Kiều Huyền Thạc nhíu mày, nét mặt

vô cùng âm u.

A Lương căng thẳng túm chăn, hơi

thở hổn hển, lòng còn sợ hãi.

Kiều Huyên Thạc cầm lấy mặt nạ

oxi bên cạnh úp lên miệng anh ta,

im lặng một lát rồi hỏi tiếp: “Đây

chắc chắn không phải chuyện tự

dưng xảy ra, anh ta nhắm vào cậu.”

A Lương nheo mắt, nghi hoặc nhìn

anh.

Giọng Kiều Huyền Thạc trâm thấp

vô cùng nghiêm túc, hỏi từng câu

từng chữ: “A Lương, có phải cậu

giấu tôi chuyện gì không?”

“Tôi…” A Lương bỏ mặt nạ oxi ra, lắp

bắp: “Tôi, tôi có thể giấu cậu Ba

chuyện gì được?”

“Bây giờ cậu đang mang tội, bị oan

dính đến vụ án đen còn chưa tìm

được chứng cứ, bị người cài thiết bị

nổ trên xe, còn có chuyện tập kích

lần này, nhìn như nhắm vào tôi,

nhưng thực ra mục đích của đối

phương là cậu.

Sắc mặt A Lương nháy mắt xanh

mét, ánh mắt hơi lo lắng nhìn Kiều

Huyền Thạc, luống cuống.

“Đừng giấu diếm tôi.” Kiều Huyền

Thạc thấp giọng ra lệnh.

A Lương rơi vào trâm tư.

Không khí dồn nén từng luồng khí

lạnh, bầu không khí yên tĩnh cũng

trở nên lặng phắt.

Kiều Huyền Thạc không lên tiếng

nữa, yên tĩnh chờ A Lương mở

miệng.

Im lặng rất lâu, A Lương mới mở

miệng: “Đúng là có một chuyện tôi

không báo cáo cho cậu, bởi vì tôi

cảm thấy anh ta sẽ không làm vậy.”

“Sĩ quan phụ tá Liễu.”

Ánh mắt Kiều Huyền Thạc tối đi, sắc

mặt trở nên nghiêm túc hơn.

A Lương hắng giọng, bỏ mặt nạ oxi

trong tay xuống, khẽ nói: “Tôi phát

hiện sĩ quan phụ tá Liễu có qua lại

với tên câm đầu tổ chức Ưng.”

“Tổ chức Ưng?” Kiều Huyền Thạc

hơi ngẩn ra, sắc mặt âm trâm.

Anh không lạ gì tổ chức này.

Một tổ chức tội phạm xuyên quốc

gia, bê ngoài không đen không

trắng, ở khu vực màu xám.

Thực tế lại là tổ chức bóng tối rất

mạnh, không gì không làm, không

từ bất cứ việc xấu nào.

Đáng sợ nhất là tổ chức này vô

cùng thần bí, thành viên trải rộng

khắp thế giới, tập kích khủng bố ở

khắp mọi nơi, chỉ cần có thể kiếm

tiền, tổ chức này sẽ dùng bất cứ thủ

đoạn nào.

Là một tổ chức cực kỳ đáng sợ.

“Đúng, vào năm tháng trước, trong

một lần rất vô tình tôi phát hiện sĩ

quan phụ tá Liễu thông tin cho một

nhân vật thần bí nào đó của tổ chức

này, thậm chí còn phát hiện sĩ quan

phụ tá Liễu lén gặp bọn họ.”

“Nội dung là gì?”

“Không rõ lắm, tôi chưa kịp xem hết

nội dung tài liệu đã bị sĩ quan phụ tá

Liễu phát hiện tôi xem lén mail của

anh ta. Lúc đó anh ta rất bình tĩnh,

giải thích với tôi đây là cơ mật,

không thể tiết lộ, nói anh ta đang

điều tra chứng cớ phạm tội của tổ

chức Ưng, cài nội ứng bên trong,

bây giờ đang liên hệ với nội ứng.’

Nội ứng?

Ngay cả Kiều Huyền Thạc anh cũng

không biết thực thể của tổ chức

Ưng ở đâu, rốt cuộc nhân viên là ai,

một tổ chức bí ẩn như vậy mà sĩ

quan phụ tá Liễu còn liên hệ với đối

phương?

Kiêu Huyên Thạc đứng lên, hai tay

đút túi, nghiêm túc hỏi từng câu

từng chữ: “Vì sao không báo cáo?”

“Sĩ quan phụ tá Liễu bảo tôi đừng

báo, chuyện này là cơ mật quốc gia

cấp một, tôi xem lén tài liệu của anh

ta đã là vi phạm pháp luật, tôi tưởng

anh ta nói thật, cậu Ba cũng biết

chuyện này, nên thấy không cân báo

cáo.

“Về sau liên xuất hiện chuyện tôi bị

hãm hại, liên tiếp xảy ra sự cố, nếu

như cậu Ba không nói, tôi còn

chẳng liên tưởng đến chuyện này.”

Kiều Huyên Thạc chậm rãi đi đến

ban công, đứng trước cửa kính nhìn

nắng ấm bên ngoài, vài đóa mây

trăng lững lờ trôi trên bầu trời xanh

thẳm, nhìn vô cùng tốt đẹp, sáng

ngời như vậy, nhưng trong vô hình,

một thế lực đen tối đã xâm lấn vào

mảnh đất đẹp đẽ này, xâm nhập vào

trong quân đội của anh.

Chuyện khiến anh bực mình hơn

không phải sĩ quan phụ tá Liễu có

liên quan với người của tổ chức

Ưng, mà là nhà họ Kiều cũng có thể

dính dáng đến tổ chức này.

Sĩ quan phụ tá Liễu là đứa trẻ nghèo

khổ được ông nội anh giúp đỡ từ

nhỏ, điểm này không cần giấu anh,

nhưng bọn họ lại ra sức che giấu

quan hệ.

Hiển nhiên có ẩn tình lớn hơn.

Có lẽ, sĩ quan phụ tá Liễu chỉ là một

cầu nối, một quân cờ.

Càng nghĩ càng thấy chuyện này

đáng sợ.

Kiều Huyền Thạc quay người đi đến

bên cạnh A Lương, vỗ nhẹ vai anh

ta: “Nghỉ ngơi cho tốt đi, tôi rảnh sẽ

trở lại thăm cậu.”

“Được.” A Lương gật đầu rụt rè, rất

sợ vì mình che giấu chuyện này mà

dẫn đến hậu quả đáng sợ.

Lúc này, cửa phòng bị gõ.

Tinh Thần đẩy cửa đi vào.

Tay anh ta câm một bát cháo, đi tới

cung kính mở miệng: “Cậu Ba, cháo

đã về rồi.”

Kiêu Huyền Thạc ấm giọng ra lệnh:

“Cậu ở lại chăm sóc A Lương cho

đến khi cậu ấy ra viện.”

“Vâng.” Tinh Thần đứng nghiêm

chào.

Không dặn dò nhiều thêm, anh nhìn

qua A Lương rồi quay người rời đi.

A Lương và Tinh Thần nhìn theo

bóng lưng anh rời khỏi phòng bệnh,

mãi đến khi anh ra khỏi cửa, hai

người mới thở phào đầy căng thẳng,

nơi có sự xuất hiện của anh luôn có

cảm giác đè nén vô hình.

Anh vừa rời đi, hai người liền thả

lỏng.

Tinh Thần kéo ghế ra, tùy ý ngồi

xuống, cúi đầu mở cháo, nói: “A

Lương, cậu Ba không còn đóng giữ

quân khu nữa, bây giờ xin vê làm ở

hội đường Tịch rồi.”

A Lương khẽ giật mình, nghi hoặc

nhìn Tinh Thần, nhíu mày, cảm giác

xương cốt lỏng lẻo, giật giật bả vai:

“Vì sao?”

“Nếu như em đoán không nhầm,

chắc là vì cô Ba.”

A Lương không thể nhịn được cười,

chống người chầm chậm ngồi dậy:

“Anh đoán được cậu Ba sẽ làm vậy

từ lâu rồi, không ngờ lại nhanh vậy,

xem ra cậu Ba thật sự rấy yêu cô

Ba.”

“Đừng động đậy.” Tinh Thần khẽ

mắng.

“Anh không cử động thì ăn cháo

kiểu gì?”

“Em cho anh ăn.” Tinh Thần bỏ nắp

ra, dùng thìa khuấy đều cháo, cẩn

thận thổi, vừa quấy vừa lầm bầm:

“Nằm đi, em không muốn cháo vãi

ra khắp nơi, còn phải lau người cho

anh.”

A Lương hoạt động cơ thể, khinh

thường việc để Tinh Thần đút, đột

nhiên cười gian, nhướng mày: “Anh

không cần chú đút, hay chú gọi cô y

tá nào đến đây đút cho anh đi.”

Tinh Thần ngây ra, sửng sốt.

Hai người nhìn nhau, ánh mắt đồng

loạt trở nên gian tà.

Cười khế với nhau, Tinh Thần lập bỏ

cháo xuống, ấn chuông y tá.

Đàn ông độc thân ở quân đội thời

gian dài như bọn họ, không mấy ai

có thể hiểu được nỗi bi ai thiếu hơi

gái đâu.