Lúc này Bạch Nhược Hy rất đau

khổ. Đường Lập Đức nói rất trùng

khớp, nhưng cô thà tin Kiều Huyền

Thạc, tin tưởng anh vô điều kiện.

Làm ra hành động như vậy cũng bất

đắc dĩ mà thôi. Nếu không làm như

vậy, Đường Lập Đức vẫn còn tiếp

tục nói dối bịa đặt hoặc cô mãi mãi

cũng không thể biết được đáp án.

Đường Lập Đức vẫn không hề nói

gì.

Bạch Nhược Hy giận tím mặt, hung

hăng rút dao ra đâm vào ngực anh

ta, dùng hết sức đâm về phía trước.

Mũi dao xuyên vào quần áo chạm

đến da của anh ra. Đường Lập Đức

hãi đến nỗi tè dầm, cả người run rẩy,

hoảng sợ khóc lóc cầu xin: “Đừng.

Xin đừng giết tôi. Tôi nói. Tôi nói…”

Lam Tuyết sợ đến nỗi mặt trắng

bệch. Cô quá xem thường cô gái bé

nhỏ Bạch Nhược Hy này rồi. Cô còn

tưởng rằng đây chỉ là một người

con gái yếu đuối nhưng giờ mới

phát hiện cô gái này còn ác hơn

mình gấp trăm lần.

Cô ta nhặt túi của mình lên, căng

thẳng nói: “Nhược Hy, nhà tôi trên

có bố mẹ già, dưới có con nhỏ,

không chơi được trò kích thích như

vậy. Cô từ từ chơi nhé, tôi không

tham gia nữa. Nếu có cơ hội, sau

này gặp lại.’

Nói xong, Lam Tuyết ba chân bốn

cẳng chạy một mạch.

Lúc chạy ra ngoài còn không quên

đóng cửa.

Bạch Nhược Hy không có thời gian

để ý đến Lam Tuyết. Cô xông đến

chỗ Đường Lập Đức uy hiếp: “Anh

chắc biết anh Ba tôi là người như

thế nào. Nếu tôi giết anh rồi, chưa

chắc đã bị định tội. Tôi cho anh ba

giây, nếu không nói thì con dao này

sẽ khiến anh mãi mãi không còn cơ

hội nói thêm một câu nào nữa.”

Đường Lập Đức toàn thân run rẩy,

toát mồ hôi, máu bê bết trên đùi,

giọng trở nên yếu ớt, căng thẳng

nói: “Là Doãn Nhuy, em vợ của Kiều

Huyền Bân. Là chị ta sai tôi làm vậy,

để tôi làm hại cô sau đó đổ tội cho

Kiều Huyên Thạc. Chị ta nói vì cô

ngây thơ, chắc chắn sẽ tin lời tôi.”

Khoảnh khắc nghe được đáp án,

Bạch Nhược Hy lạnh thấu tim gan.

Con dao trên tay rơi xuống đất lúc

nào không hay.

Nước mắt tuôn trào, từng giọt từng

giọt chầm chậm lăn dài xuống má,

xuống cằm.

Đường Lập Đức cắn răng chịu đau,

cầu xin: “Xin cô gọi xe cứu thương.

Chảy nhiêu máu quá tôi sẽ chết

mất. Mặc dù tôi háo sắc nhưng tôi

cũng bị người ta sai khiến. Tôi đã

rất hối hận khi động vào cô. Bình

tính mà nói, sau khi gặp cô tôi đã

thật sự động lòng. Cầu xin cô tha

cho tôi. Tôi chịu tội đã đủ lắm rồi.”

Bạch Nhược Hy vội vàng lau nước

mắt, bình tĩnh lại lạnh nhạt mở

miệng: “Tôi hỏi anh lần cuối, anh Ba

tôi có biết chuyện này không?”

“Chắc biết rồi. Khi tôi bị bẻ khớp tay

cách đây hai tuần, anh ta có cho

lính đến tìm tôi. Tôi đã sớm khai hết

rồi.

Hai tuần trước?

Chính là ngay sau ngày kỷ niệm

ngày thành lập mười năm của tập

đoàn nhà họ Kiều?

“Là người nào đến tìm anh?” Bạch

Nhược Hy tiếp tục hỏi.

Đường Lập Đức càng ngày càng yếu

ớt, mặt mày trắng bệch. Cả người

run lẩy bẩy, ý thức bắt đầu mơ hồ,

thêu thào: “Tôi không biết là ai. Tôi

chỉ biết là người của anh ta. Tôi…

cái gì tôi cũng nói hết rồi.”

Bạch Nhược Hy nhận ra anh ta đang

chảy máu quá nhiều nên vội vàng

lấy điện thoại ra gọi xe cứu thương.

Gọi điện thoại xong, cô vội vã lấy

thuốc từ trong túi mà anh Ba đã cho

mình trước đó rồi lấy khăn bịt miệng

vết thương lại.

Tâm trạng của Bạch Nhược Hy khó

lòng bình tĩnh. Mặc dù mọi việc

không phải do Kiều Huyền Thạc sai

khiến nhưng trong lòng cô vẫn

không vui.

Ngay lúc này chuyện cầm máu cho

Đường Lập Đức quan trọng hơn.

Làm việc bất chấp mọi thủ đoạn, cô

coi như đã học được bài học của

Kiều Huyên Thạc. Cô phát hiện đối

với loại người buồn nôn như thế này

không ra tay ác độc thì anh ta

không biết sợ là gì.

Kiều Huyền Thạc đã biết chân

tướng, tại sao lại giúp Doãn Nhụy

giấu cô?

Có phải là không nhẫn tâm trừng

phạt Doãn Nhụy không?

Cô đã tưởng rằng Doãn Nhụy là chị

em tốt cả đời này của cô, nhưng

từng chân tướng xấu xí đã khiến cô

tỉnh ngộ.

Cái gọi là tình bạn đúng thật là

chuyện nực cười.

Giả mạo chử viết của Kiều Huyền

Thạc lừa lấy đi sợi dây chuyên Vĩnh

Hằng.

Không biết đã giở bao nhiêu âm

mưu giữa cô và Kiều Huyền Thạc.

Cho đến hiện tại, cô đều không có

cách nào lấy được toàn bộ sự tin

tưởng của Kiêu Huyền Thạc.

Gỉa mạo cô ký đơn ly hôn.

Chỉ thị Đường Lập Đức hủy hoại cô

để đổ tội cho Kiều Huyền Thạc.

Rốt cục còn có bao nhiêu âm mưu

nữa mà cô chưa biết?

Bây giờ nghĩ lại, quan hệ giữa cô và

mẹ ngày càng tồi tệ, cũng là nhờ

phước của cô ta.

Sau khi suy nghĩ cẩn thận, cả người

Bạch Nhược Hy đều phát lạnh.

Điều đáng sợ nhất là tất cả mọi

người trên thế giới đều cảm thấy

Bạch Nhược Hy cô mới là người phụ

nữ đáng ghét nhất, còn Doãn Nhụy

mới là người bị hại đáng thương.

Trong mắt người nhà họ Kiều, Doãn

Nhụy là người lương thiện, yếu ớt, vô

tỘI.

Qua mười phút, Đường Lập Đức

chậm rãi nói: “Nhược Hy, xe cứu

thương chắc sắp đến rồi, hay là cô

đi đi, là tôi có lỗi với cô trước, câu

xin cô về sau đừng tìm tôi gây phiền

phức nữa. Chuyện lần này tôi cũng

sẽ không tiếp tục truy cứu.”

Bạch Nhược Hy lạnh lùng cười, hỏi

ngược lại: “Anh dám truy cứu sao?”

Chính xác, anh ta không dám.

Đường Lập Đức không nói nên lời,

truy cứu ra, anh ta phải chịu trách

nhiệm cho tội có ý đồ cưỡng hiếp

lúc trước, mà chồng cô là Kiều

Huyền Thạc, anh ta còn không

muốn tự tìm đường chết, làm sao

còn dám truy cứu?

Bạch Nhược Hy rút giấy ra lau sạch

dấu vân tay trên cán dao rồi vứt lên

giường, lạnh nhạt cảnh cáo: “Đợi lát

nữa bác sĩ hỏi, anh nói là tự làm

mình bị thương, muốn tự sát, là tôi

cứu anh, không được kinh động đến

cảnh sát biết chưa?”

“Ừm… ừm. Tôi biết rồi.”

Mười phút sau.

Đường Lập Đức được nhân viên cứu

thương dùng xe đẩy ra ngoài.

Bạch Nhược Hy chỉ đưa anh ta

xuống dưới lầu, mắt dõi theo Đường

Lập Đức bị xe cứu thương đưa ra

khỏi khách sạn.

Cô đứng bên đường, dầm mưa. Nỗi

phiền muộn giấu trong lòng mãi

không thoát được ra ngoài.

Đối với Doãn Nhụy, cô không còn

sót lại chút tình nghĩa nào.

Hoặc là Kiêu Huyền Thạc đối với

Doãn Nhụy vẫn còn chưa rũ hết tình

cảm nên không muốn truy cứu,

nhưng cô tuyệt đối sẽ không tha

cho Doãn Nhụy.

Bạch Nhược Hy chặn một chiếc taxi

rồi lên xe. Cô gạt nước mưa trên

má, lạnh lùng nói: “Đến biệt thự nhà

họ Kiều.”

Tài xế nhấn ga. Chiếc xe nghênh

ngang lao đi, chạy bãng băng trên

con đường lớn ẩm ướt.

Bầu trời xám xịt như muốn sụp

xuống. Không khí ngột ngạt, mưa

lạnh lẽo ướt đẫm khắp mặt đất.

Mưa như lông nhung, cực kỳ nhỏ

hạt.

Chiếc taxi đến gần biệt thự nhà họ

Kiều.

Từ xa, Bạch Nhược Hy đã nhìn thấy

một chiếc xe quân đội quen thuộc

đỗ trước cửa.

Chiếc taxi vượt lên chiếc xe quân sự

rồi đến bên ngoài cổng sắt nhà họ

Kiều.

Tài xế quay đầu: “Người đẹp, đến

biệt thự nhà họ Kiều rồi.”

Lúc này, cơ thể Bạch Nhược Hy

cứng đờ, nghiêng đầu nhìn ra ngoài

cửa kính.

Những giọt nước rơi trên cửa sổ

thủy tỉnh chảy thành từng vệt mờ,

từng giọt từng giọt rơi xuống.

Cô phân không rõ đó là nước mắt

hay mưa bởi những giọt nước đã

sớm che mờ tâm mắt.

Qua cửa sổ kính, cách một cái cửa

sắt, cô thấy một đôi nam nữ ôm

nhau không rời.

Người con trai quay lưng về phía cô.

Bóng lưng và bộ quân phục quen

thuộc khiến tim cô hoàn toàn vỡ ra

từng mảnh.

Cảnh trước mắt là thật sao?

Người đàn ông mà cô ngày nhớ

đêm mong đã trở vê nhưng không

về nhà gặp cô, mà trở về nhà họ

Kiều cùng Doãn Nhụy ôm ôm ấp ấp

trong làn mưa lất phất lãng mạn.

Thời khắc này, tất cả đều trở nên bi

thương và nực cười như thế.

“Người đẹp!”

“Người đẹp, cô muốn xuống xe

không?” Tài xế gọi mấy tiếng.

Bạch Nhược Hy phản ứng lại. Tâm

mắt hoàn toàn mơ hồ. Cô vuốt mắt,

lúc này mới phát hiện đã sớm lệ rơi

đây mặt.

Cô nghe thấy âm thanh tim mình vỡ

vụn, đau đớn đến rỉ máu.

Ngón tay cô run rẩy, cổ họng nóng

rát nghẹn ngào đáp: “Không xuống

xe nữa, lái đi đi.”

Chiếc taxi tiếp tục lao đi, biến mất

trong màn mưa lất phất rơi cuối

chân trời.