Chương 12 Đêm khuya thanh văng

Doãn Âm lẩm bẩm nói: “Một ngôi

sao trẻ mới nổi mà thôi, vừa tròn hai

mươi tuổi. Là nam chính phim điện

ảnh gần đây của chúng ta.”

“Có hình không? Để anh xem xem

em gái thích loại con trai nào.” Kiều

Huyền Phác cơm cũng không ăn, ý

cười đầy mặt truy hỏi vợ mình. Ánh

mắt sáng rỡ giống như cha mẹ vợ.

Doãn Âm liếc chồng một cái, có

chút không tình nguyện cầm điện

thoại lên, nói thâm một câu: “Thật là

nhiều chuyện.”

Sau đó đem tấm ảnh trên màn hình

đưa cho Kiều Huyền Phác.

Kiều Huyền Phác nhìn thấy bức ảnh,

lông mày nhăn lại. Sắc mặt cũng

biến đổi, đẩy đẩy cặp kính, không

thể tưởng tượng được nói nhỏ: “Mắt

nhìn người của em gái sao thế? Lại

đi thích loại con trai này? Còn gây

hơn cả anh. Một cơn gió cũng có

thể thổi bay. Mặt đẹp, gắn thêm bộ

tóc dài nữa anh còn tưởng là cô gái

xinh đẹp nào đó rồi.”

Doãn Âm hừ lạnh nói: “Hừ, con gái

bây giờ có rất nhiều người đều thích

tiểu thịt tươi” (*)

(*) Tiểu thịt tươi: tiếng lóng của

Trung Quốc chỉ những ngôi sao trẻ

đẹp mới nổi.

Kiều Huyên Phác rất nghiêm túc

nhìn Doãn Âm: “Thế còn em thì

sao?”

Doãn Âm hoàn toàn không kiêng ky

gì: “Nói về tính cách, em thích kiểu

anh nhất. Nói về vẻ ngoài, giống

như cậu ba mới gọi là đàn ông đích

thực…

Nói xong, Doãn Âm và Kiều Huyền

Phác nhìn nhau. Kết quả có người

buông bát rời đi, canh cũng còn

phân nửa chưa ăn.

“Cậu ba đâu?” Kiều Huyền Phác

sững sờ.

Kiều Nhất Xuyên chỉ chỉ lên lầu:

“Đen mặt rời đi rồi.”

Mọi người đều trố mắt nhìn nhau.

Cũng chưa kết luận.

Mọi người vừa ăn vừa thảo luận cái

danh từ “tiểu thịt tươi” của giới trẻ

bây giờ.

Từ lúc cha sinh mẹ đẻ tới giờ, Bạch

Nhược Hy lần đầu tiên trải nghiệm

cái gọi là theo đuổi thần tượng, hóa

ra là bám riết không buông. Thật

không dễ dàng gì mới xuống xe, kết

quả lại bị một đám bạn nhỏ nhiệt

tình như lửa kéo vào concert của Ái Đậu.

Trả hết nửa tháng tiền lương, cô

mất cả buổi tối nghe tiếng gào khóc

thảm thiết. Nhìn đám người nhảy

múa, cô thật không hiểu nổi tại sao

người ta lại hâm mộ kiểu nhảy múa

bệnh hoạn này, càng không thể

nghe nổi những bài hát như tụng

kinh kia.

Đáng sợ nhất là mấy đứa con gái ở

bốn phía xung quanh cô đều phát

điên rồi. Hò hét tới nổi màng nhĩ tai

cô đều sắp thủng.

Trở về nhà đã là tối muộn, vừa mệt

vừa đói, cô lê tấm thân mệt mỏi, lò

dò đi xuống bếp mở tủ lạnh.

Trong tủ hầu như cái gì cũng có.

Cô cầm lấy hai miếng bánh mỳ cho

vào miệng, sau đó đóng tủ lại.

Trong nháy mắt xoay người liền

đâm sầm vào một “bức tường”

bằng thịt: “Ai da?” Cô đau tới mức

cổ họng đều phát ra tiếng kêu. Tim

bị dọa tới mức đập loạn lên. Cô sợ

hãi dựa sát vào tủ lạnh, ngẩng đầu

lên nhìn xem là cái quỷ gì.

Ánh trăng trong vắt ngoài cửa sổ.

Ánh đèn bên ngoài hắt vào có thể

nhìn thấy rõ bố cục trong nhà bếp,

nhưng bóng đen khuất bóng lại che

mờ đi tất cả tia sáng.

Cô nhìn không rõ đối phương là ai

nhưng có thể phân tích được cao

một mét tám trong nhà chỉ có ba

người. Mà hình dáng thể trạng hoàn

hảo này, còn có cơ ngực khỏe mạnh

rắn chắc cũng chỉ có một người mà

thôi.

Đó chính là người đàn ông cô sợ

nhất – Kiều Huyền Thạc.

Ban ngày nhìn thấy anh đều vô cùng

hoang mang bấn loạn, buổi tối càng

cảm thấy âm trầm nguy hiểm cực

độ.

Bạch Nhược Hy bị dọa tới hai chân

nhũn ra, cả người đều cứng ngắc

không cách nào cử động, cắn lát

bánh mỳ, trừng to mắt căng thẳng

nhìn chằm chằm vào bóng đen.

Giống như trong đêm gặp báo

hoang đi săn, chỉ cân động một

chút liền lập tức bị cắn lìa cổ, trở

thành cơm trong miệng.

Bóng đen nhìn cô thật lâu đột nhiên

vươn tay ra.

Bạch Nhược Hy bị dọa tới mức

nhắm chặt hai mắt, co cổ phát run,

muốn kêu lên nhưng lại tiếc miếng

bánh mì trong miệng.

Trong lòng cô đấu tranh: anh muốn

làm gì? Anh rốt cuộc muốn làm gì?

Giết người chặt xác? Hay là muốn

đánh cô một trận? Là phát hiện cô

đuổi theo Đường Lập Đức cho nên

muốn trừng phạt cô sao?

 

Khoảnh khắc tay anh chạm vào vai,

cô giống như bị sét đánh trúng. Thế

nhưng một giây sau không đợi bản

thân phản ứng, cả người cô đã bị

đẩy mạnh ra. Anh lạnh lùng phun ra

một câu:

“Đừng ngáng đường.”

Bạch Nhược Hy bị người đàn ông

thô lỗ này đẩy về phía trước vài

bước, ngã sấp lên bàn, bụng đập

vào bàn đau đớn. Thế nhưng anh

đối với cô thô lỗ như thế này lại có

chút không bình thường.

Chỉ có điều cô cũng nhẹ nhàng thở

ra một hơi.

Hóa ra anh chỉ muốn mở tủ lạnh.

Bạch Nhược Hy bỏ miếng bánh mì

xuống. Sau khi xoay người đứng lên

ổn định, một tay khác mới vuốt

bụng, nhìn Kiều Huyền Thạc mở tủ

lạnh.

Chút ánh sáng hắt ra từ bóng đèn tủ

lạnh. Anh mặc bộ đồ ngủ, tao nhã

mà đẹp trai. Thiếu đi một tia uy

nghiêm, lại nhiều thêm một phần

tùy ý nhưng vẫn không thay đổi

được thái độ lạnh lùng của anh.

“Anh ba, tại sao không mở đèn?”

Bạch Nhược Hy tức giận nói.

“Sao cô không mở?” Kiều Huyền

Thạc cầm đồ từ trong tủ lạnh ra,

không thèm nhìn cô một cái.

Bạch Nhược Hy tức giận, buồng tay

đang xoa bụng xuống, thậm chí bị

anh nhìn thấy thì thế nào? Người

đàn ông này không thèm xin lỗi. Cô

không cân nói làm gì.

Mặc dù vô cùng không thoải mái

nhưng cô còn rất cam chịu, đi đến

chỗ nguồn điện mở đèn.

Nhà bếp to lớn như vậy, trong nháy

mắt sáng bừng lên.

Bạch Nhược Hy thức thời xoay

người rời khỏi, không dám khích

anh cũng không dám quấy rầy.

Giọng điệu ra lệnh của anh đột

nhiên truyền lại: “Nồi ở đâu? Tìm đi”

Bạch Nhược Hy sững sờ, quay

người lại, phát hiện Kiều Huyền

Thạc đã đóng tủ lạnh, quay lưng lại

đứng im trước bếp.

Ở đây chỉ có hai người bọn họ, Bạch

Nhược Hy biết người đàn ông này

đang hỏi cô.

Chỉ là nôi ở đâu rõ ràng như thế, tại

sao còn muốn hỏi cô làm gì?

Bạch Nhược Hy lại bỏ miếng bánh

trong miệng xuống, lấy cái nồi bình

thường ra đưa cho anh.

“Cái xẻng.” Sau khi nhận lấy nồi, anh

lại tiếp tục lạnh lùng ra chỉ thị.

Bạch Nhược Hy lại xoay người lấy

cái xẻng ra.

“Dao, thớt.”

Chương 12 Đêm khuya thanh văng

“Nước…

 

Mỗi lần cô muốn đi liền bị gọi trở lại.

Bạch Nhược Hy tức giận tới mức

đem mẩu bánh mì còn thừa lại cắn

một cái, bỏ vào trong thùng rác, thở

hổn hển hỏi: “Chính anh có tay có

chân, tại sao cứ sai em? Có cái kiểu

ưa hành xác người khác như anh

sao? Muốn làm gì thì mời nói hết

một lần.”

Kiều Huyền Thạc căn bản không

nghe lọt lời của cô. Giống như gió

thổi qua tai, lạnh nhạt nói tiếp một

câu: “Cái mâm.”

“Anh…

Bạch Nhược Hy tức tới mức nghiến

răng, quá đáng lắm rồi… Cho dù

câm súng chĩa vào đầu cô, cô cũng

không giúp anh nữa. Thế nhưng cô

lại tiếp tục chịu trận không chút chí

khí.

Nắp nồi run lên, mùi thơm phưng

phức xông vào mũi. Bạch Nhược Hy

vừa hạ quyết tâm, bao tử lại không

chịu thua kêu ọc ọc một tiếng.

Cô vội vàng tìm một cái đĩa đưa cho

anh. Ảnh mắt nhìn chằm chằm vào

trong nôi.

Trong nồi nấu chỉ là mì sợi thông

thường, thế nhưng lấp lánh hút

người, mùi thơm tỏa ra bốn phía. Có

trứng chiên cô thích ăn nhất, ít nhất

có bảy tám cái, lăn trắng cả một

nồi. Còn có thịt, có rau, có mì.

Trong phút chốc, cô không còn tức

giận nữa, nuốt nước miếng vào

trong bụng.

“Anh ba, anh đêm hôm khuya khoắt

nấu nhiều như thế ăn hết sao?” Cô

đói bụng, sức nói chuyện còn không

có nói gì đến chí khí.

“Ăn không hết.”

Kiều Huyên Thạc múc ra một tô,

câm đến một bên góc bàn ngồi

xuống.

Lần này, Bạch Nhược Hy không đợi

anh ra lệnh đã tìm đũa tới đưa cho

anh. Giọng nói cũng biến thành dịu

dàng: “Nếu như anh ăn không hết,

có thể chia cho em một chút được không?”

Kiều Huyền Thạc tiếp lấy đũa của

cô, lạnh lùng như ngồi trên núi

băng. Không để ý tới cô, đặt tô mì

lên bàn cúi xuống ăn ngon lành.

Cô đã dịu dàng như vậy rồi, cũng

không nhìn thấy anh có chút lòng

thương xót nào.

Quá đau lòng quá đau lòng.

Nhà họ Kiều có rất nhiều người

thương cô, cũng có rất nhiều người

không thích cô. Nhưng chỉ có một

người giống anh lãnh đạm vô tình,

cách người ngàn dặm như vậy.

Cô hít sâu một hơi, lâng lâng trong

lòng, nhỏ giọng nói một câu: “Không

nói thì em xem như là anh cho phép rồi.”