Chương 116 Anh luôn là người hùng của em

 

“Đỏ mặt?” Bạch Nhược Hy sờ mặt

mình, trố mắt nghi ngờ: “Em có đỏ

mặt sao?”

“Lúc nãy vừa đi vào.”

“À..” Bạch Nhược Hy bừng tỉnh. Lúc

đó quả thật mặt của cô hơi nóng,

hóa ra là do đỏ mặt.

Nhưng cũng không thể trách cô

được. Hách Nguyệt nói đến chuyện

kia, rất dễ khiến người khác suy

nghĩ lung tung, hơn nữa đó còn là

chuyện xấu hổ như vậy.

“Nói.” Giọng điệu Kiều Huyền Thạc

cứng rắn hơn vài phần.

Bạch Nhược Hy mím môi cười rồi

híp mắt nhìn anh. Cô đang suy nghĩ

xem phải diễn đạt như thế nào.

Chương 116 Anh luôn là người hùng của em

Kiều Huyền Thạc cau mày, nhẫn nại

chờ cô nói chuyện.

Sau khi sắp xếp lại từ ngữ, Bạch

Nhược Hy mới xấu hổ nhẹ giọng

nói: “Hách Nguyệt chúc mừng anh

đã có vợ, không cần lo lắng bị

thông cúc’ nữa.”

Nói xong, Bạch Nhược Hy tự cười

rồi vội vàng che miệng cúi đầu, nhịn

đến nỗi hai vai đều co giật.

Sắc mặt Kiều Huyền Thạc phút

chốc trầm xuống. Ánh mắt sắc bén,

rít từng chữ một: “Tôi không có

hứng thú với đàn ông, nhưng cũng

không đồng nghĩa với việc anh ta

không bị người ta làm gì.”

Bạch Nhược Hy bị dọa một trận,

kinh hãi ngẩng đầu rồi chớp chớp

Chương 116 Anh luôn là người hùng của em

hàng mi dài cong vút sững sờ nhìn

anh: “Anh Ba, không phải anh

muốn…”

Kiêu Huyền Thạc hừ lạnh một tiếng,

véo nhẹ chiếc mũi xinh xắn của cô:

“Tôi không có sở thích này. Đừng có

nhìn tôi như vậy.”

Mũi của Bạch Nhược Hy bị đau nên

vội vàng xoa: “Lúc nãy anh còn ho.”

“Cái bản mặt của anh ta đã rước

không ít phiên toái rôi. Nếu không

phải đều mang súng theo bên người

thì đã sớm không giữ được mình

rồi.

Bạch Nhược Hy gật đầu đồng ý. Bây

giờ đàn ông và phụ nữ đều bốc

đồng như vậy. Đừng nói đàn ông

nguy hiểm. Thực tế, những đứa con

gái, phụ nữ khác đôi khi cũng không

kém gì. Lối sống quá thoáng dẫn

đến những trường hợp đàn ông bị

quấy rối tình dục cũng không ít.

Có điều luật pháp của nước Tịch

đều có biện pháp bảo vệ đàn ông và

phụ nữ như nhau.

“Vậy thì Hách Nguyệt phải chịu

nhiều nguy hiểm rồi. Anh Ba phải

dạy anh ấy một số kỹ năng tự vệ để

anh ấy có thể tập luyện nhiều hơn,

trở nên mạnh mẽ hơn chút.”

Kiều Huyên Thạc không nhịn được

mỉm cười. Xem ra rất nhiều chị em

phụ nữ đều bị gương mặt như thiên

thân của Hách Nguyệt lừa.

Nếu thật sự đánh nhau, Kiều Huyền

Thạc cũng không chắc trăm phần

trăm có thể đánh bại Hách Nguyệt.

Bạch Nhược Hy vì Hách Nguyệt mà

lo lắng.

Kiều Huyền Thạc ôm lấy đầu cô:

“Còn chưa trả lời câu hỏi của tôi.”

“Câu hỏi nào?”

“Có phải bị khuôn mặt kia mê hoặc

rồi không?”

Bạch Nhược Hy mím môi cười, đột

nhiên nâng tay ôm lấy khuôn mặt

cương nghị tuấn tú của anh rồi thì

thầm băng giọng nói vô cùng dịu

dàng: “Em thích khuôn mặt nam

tính hơn, như anh Ba chẳng hạn.

Đường nét vô cùng hấp dẫn, vừa

đẹp trai lại vừa nam tính. Đây mới

giống một người đàn ông.”

Khóe môi Kiều Huyền Thạc không

nhịn được cong lên. Giữa lông mày

cũng trở nên dịu dàng, giọng điệu

cũng nhu hòa đi vài phần: “Cái

miệng ngọt như mía lùi của em vẫn

không thay đổi.”

“Em nghiêm túc đấy.” Bạch Nhược

Hy chu miệng, nhăn mày tủi thân.

“Lúc nhỏ khi em muốn nhờ tôi làm

bài tập cho mình thì nói tôi là người

thông minh nhất trên đời, sùng bái

tôi nhất. Lúc tìm tôi ngủ cùng thì nói

tôi là người khiến em có cảm giác

an toàn nhất thế giới. Còn nếu

muốn tôi mua kem thì nói tôi là anh

Ba em yêu thương nhất. Vậy lần này

em không phải cũng nói mấy lời

đường mật dụ dỗ tôi sao?”

Bạch Nhược Hy hóa đá, hóa ra

người đàn ông này vẫn còn nhớ.

Nhưng những lời này đều là lời nói

thật lòng của cô. Mặc dù lúc đó có

chút quá lời khiến Kiều Huyền Thạc

cảm thấy miệng cô trơn như bôi

mật, da mặt cũng rất dày.

Nhớ lại lúc còn nhỏ, bởi vì có anh

nên cô thật sự rất vui vẻ rất hạnh

phúc.

Hai tay của Bạch Nhược Hy ôm lấy

cổ anh trong sự cảm khái. Cô từ từ

ngồi xích lại gân anh hơn rồi vùi đầu

vào hõm vai.

Động tác của cô khiến Kiều Huyền

Thạc khựng lại một chút. Sống lưng

cứng đờ, lòng cũng run rẩấy từng

cơn. Anh vô cùng bất ngờ khi cô

chủ động ôm anh như vậy.

Bạch Nhược Hy dựa vào vai Kiều

Huyền Thạc rồi từ từ nhắm mắt lại.

Cô ngửi mùi hương quen thuộc, hít

sâu một hơi rồi thủ thỉ: “Nhớ lúc nhỏ

em mặt dày như vậy, anh Ba nhất

định rất ghét em.”

“..” Kiều Huyền Thạc vuốt ve lưng

cô. Anh nhẹ nhàng nghiêng đầu, im

lặng hôn lên tóc cô.

Chắc cô không biết, từ nhỏ anh đã

thích cô nhiều như thế nào. Thậm

chí còn gửi gắm tất cả nỗi nhớ về

mẹ lên người cô, hận không thể

chiều chuộng cô hết mực.

Chỉ là anh không biết diễn đạt tình

cảm của mình mà thôi.

Bạch Nhược Hy tiếp tục lẩm bẩm:

“Nhưng em phải làm gì mới tốt đây?

Em phải làm như thế nào thì mới có

thể để anh tin mỗi câu em nói đều

là sự thật đây. Anh vẫn luôn là

người anh hùng của em.”

Kiều Huyên Thạc từ từ nhắm mắt

lại, không muốn phá hỏng khoảnh

khắc tuyệt đẹp và bầu không khí ấm

áp lúc này.

Anh hùng?

Vậy bức thư tình mà cô viết cho

Kiều Huyên Hạo nên giải thích thế

nào? Mỗi năm đều cùng Kiều Huyền

Hạo sánh vai cùng trải qua sinh

nhật thì nên giải thích thế nào?

Không thèm ngó ngàng mà cứ tặng

Vĩnh Hằng cho người khác thì nên

giải thích thế nào đây?

Trào phúng làm sao. Lúc này anh lại

cam tâm tình nguyện bị lừa, cũng

không muốn suy nghĩ những thứ

này thêm nữa.

Bất kể người con gái này có nói dối

hay không, anh thà sống dưới

những lời đường mật ngọt ngào,

chịu đựng những lời âu yếm giả dối

cũng không muốn mất cô.

Hai người đều im lặng ôm chầm lấy

nhau.

Không ai mở miệng nói lời nào.

Kiều Huyền Thạc từ từ dựa người

vào sofa, mà Bạch Nhược Hy cũng

thuận theo ngã vào lồng ngực anh.

Cô giống như một đứa trẻ được cho

ăn, im lặng nằm lên ngực anh, im

lặng mà hưởng thụ ngọt ngào.

Kiều Huyền Thạc nhìn ra cửa sổ,

nhìn những đám mây trắng phía

chân trời.

Trái tim chưa bao giờ bình lặng như

thế.

Thời gian từng giây từng phút trôi

qua.

Ánh mặt trời sưởi ấm cả căn phòng.

Phòng khách tràn ngập bâu không

khí ấm áp.

Người con gái nằm trên ngực anh

thở đều đều, bất tri bất giác chìm

vào giấc ngủ.

Anh nhìn cô. Gò má trắng nõn vô

cùng cám dỗ.

Anh cúi đầu hôn lên má cô. Hai tay

giữ chặt hông rồi từ từ đứng dậy ôm

cô lên lầu.

Ăn cơm trưa xong liền ngủ ngay lập

tức, xem ra tối qua ngủ không ngon.

Lúc ôm thân hình bé nhỏ của Bạch

Nhược Hy lên lầu, trong lòng Kiều

Huyền Thạc âm thầm quyết định

anh phải nuôi cô vợ nhỏ của mình

thành cục bột nhỏ vừa trắng lại vừa

tròn.

Bạch Nhược Hy đánh một ngủ đến

khi mặt trời xuống núi.

Sau khi tỉnh dậy, cô liền rửa mặt

sạch sẽ.

Thời tiết hơi lạnh nên cô khoác một

chiếc áo khoác ra ngoài.

Lúc lười biếng lê thân thể xuống lầu,

cô nhìn thấy Kiêu Huyền Thạc đang

ngồi xem tài liệu trong phòng khách

nên không lên tiếng để tránh ảnh

hưởng đến anh.

Sau khi xuống lầu cô đi thẳng vào

nhà bếp. Lúc đi qua bàn ăn thì phát

hiện bữa tối đặt trong lồng bàn đã

được chuẩn bị xong rồi.

Cô không nhịn được mỉm cười rồi

xoay người đi về phía phòng khách.

Kiều Huyền Thạc nghe thấy tiếng

bước chân liên đóng tài liệu trong

tay lại rôi ngẩng đầu nhìn Bạch

Nhược Hy.

“Đói rồi sao?”

Kiều Huyền Thạc dịu dàng hỏi.

Bạch Nhược Hy đi đến trước mặt,

nũng nịu nhìn anh. Cô mím môi

không nói lời nào rồi sải bước đi

qua ngồi lên chân anh.

Cô uể oải dựa vào lồng ngực người

nào đó.

Kiêu Huyền Thạc không nhịn được

mỉm cười, mau chóng bỏ tài liệu

trong tay xuống.

Mới ép cô ngồi như vậy hai lần,

nhanh như thế đã dưỡng thành thói

quen. Anh rất vừa ý thuận tay ôm

lấy eo cô rồi nhẹ nhàng xoa mái tóc

dài của cô gái nhỏ: “Sao vậy?”

Hai tay Bạch Nhược Hy vòng qua cổ

anh rồi dựa lên vai anh làm nũng:

“Anh Ba, mỗi lần anh đều làm hết

việc của em rồi thì em làm gì đây?”

Kiều Huyền Thạc thì thâm bằng

giọng nói đây đây sức hút: “Làm vợ

của tôi.

“Anh không cân đi làm sao?”

Kiều Huyên Thạc vuốt ve lưng cô,

nhẹ nhàng cảm khái nói: “Có em ở

bên cạnh, tôi đi đâu cũng không sợ.”

Bạch Nhược Hy nhăn mặt thì thâm

từ đáy lòng: “Anh làm em cảm thấy

bản thân như hồng nhan họa thủy

mài mòn ý chí của anh vậy.”